Chương 75 bàn giao
Chương 75
Có Luân và Thủy coi máy, Giang cũng nên đi về Cần Thơ, ông Tính có gọi về nói rơm đã xử lý xong, điện cũng có rồi.
Qua tang sự bà ngoại Thủy tiền của Luân đã không còn nhiều, tiền mua sữa, tiền bồi bổ cho Thủy, tiền sinh hoạt của gia đình nên bây giờ hai người đành gác lại chuyện mua xe máy.
Giang cũng là không đành lòng vợ thằng bạn bầu bì mà phải ngồi xe đạp, trước lúc đi hắn gọi hai người, nó đưa giấy giấy tờ xe cho thằng Luân nói:" lấy xe tao chạy đi, tao lấy xe cha tao chạy, khi nào có tiền tao mua xe khác cho cha tao."
Luân lắc đầu, đẩy giấy xe về:" thôi, mày giúp đỡ hai đứa tao nhiều quá rồi, hai đứa tao đi xe đạp cũng được rồi, cũng không có bao xa."
Giang trợn mắt hắn:" mày nói nghe nhẹ nhàng, cái bụng vợ mày càng lúc càng lớn, mày định để nó ngồi xe đạp đi đi về về à, rồi ban đêm ban hôm đèn đuốc không có."
Luân còn định từ chối thì Thủy kéo cánh tay hắn:" nhận lấy đi, nợ nhiều rồi, thêm chiếc xe cũng không nhiều hơn bao nhiêu."
Luân nhìn một chút bụng của vợ mình thì cũng đồng ý nhận, rồi hắn ngập ngừng mà hỏi:" ê bạn, có thể trừ lương một mình tao hông? Mày cũng thấy, ông ngoại Thủy cũng lớn tuổi, mà giá đình tao cũng không có giàu có gì, bất quá giúp được phần nào, mày có thể..."
Không đợi hắn nói hết Giang đã cắt ngang:"ngừng, ngừng, giờ hai đứa mày còn lại bao nhiêu?"
Luân hơi xấu hổ, hắn quay sang nhìn Thủy:" mình còn được bao nhiêu vậy em?"
Giang nhìn hắn cười không nói, Thủy trả lời:" còn được hai triệu mấy, cũng sài được qua tháng."
Giang đưa cái thẻ ngân hàng của shop cho thằng Luân:" bây giờ anh em tao tính vầy mày nghe coi được hông? Tao giao cái shop lại cho hai đứa mày kinh doanh, mớ vật phẩm bây giờ coi như tao cho tụi bây mượn, mai mốt kinh doanh ổn định rồi trả lại cho tao."
Tuy nói bán vật phẩm trong game tiền không kiếm bằng tiền cày thuê, thu nhập cũng không ổn định nhưng mà ba cái server đều có chi nhánh, một tháng lời hơn chục triệu vẫn là có thể.
Thủy lần này lại chần chờ, không phải cái gì khác chỉ vì Giang quá tốt với hai người, tiền hai người mượn còn chưa trả được phần nào, bây giờ lại nhường cho hai người một phần làm ăn, tuy nói mấy người là bạn nhưng cũng không có máu mủ ruột rà gì, Giang giúp hai người bao nhiêu là cô đã rất mang ơn, lại giúp thêm cô cũng không có mặt mũi nhận, cô lắc đầu:" vẫn là để tụi mình làm cho bạn đi, chứ..."
Giang lại cắt ngang lời cô:" cứ làm đi, không phải lo, hàng hết thì tao giúp hai đứa mày nhập, còn máy tính thì cứ lấy sài đi, cuối tháng góp tiếp tao chút tiền mạng là được rồi."
"Nhưng mà..." Luân định nói gì đó thì bị hắn cắt ngang, Giang đứng lên vươn vai một cái:" thôi, tao đi xếp đồ lát nữa còn đi về ngoại tao nữa, mày nhớ treo mấy cái acc xác cho tao, bây giờ chưa có đơn mới nên cứ làm tèn tèn cái này đi, kiếm được bao nhiêu thì được, lương bổng thì vẫn như củ, năm triệu thêm năm phần trăm tiền lời trừ vô nợ."
Luân cũng không già mồm, hắn không có gì báo đáp thì có thể chăm chỉ một chút, ngủ ít một chút, cho Giang kiếm nhiều một chút tiền,hắn gật đầu:" ừm, mày yên tâm lo ở chuyện trên đó, còn dưới này để tao lo."
Như đọc được suy nghĩ của hắn, Giang vỗ vỗ vai hắn nghiêm túc nói với hắn:" lượng sức mà làm, đừng có mà thức đêm thức hôm, mày bây giờ có vợ con phải lo."
Luân không biết có nghe hay không, hắn cười một tiếng đấm nhẹ vô vai Giang:" ừm, yên tâm đi đi."
Giang cũng không nhiều lời, hắn đứng lên chào hai người, đi ra nhà sau nói với bà Mai một tiếng rồi khoác áo khoác, mang balo, dẫn xe ra ngoài, đi ngang qua cái sọt to đựng ốc của bà Mai có cái túi lưới đựng mấy con rùa bên cạnh, hắn cầm theo, hắn định đem mấy con rùa này về trên nhà ngoại thả nuôi ở cái ao mới đào.
Bà Hậu nghe nói hôm nay bé Vy về Cần Thơ nên gọi điện thoại cho bà Mai xin cho bé Vy ngủ ở nhà bà, bà Mai cũng đồng ý.
Hơn chín giờ sáng thì Giang tới nhà bà Hậu, hắn không dẫn xe vào nhà mà đậu xe ở trước, để balo lên xe rồi đi vô nhà.
Ông Tuấn lẻ loi ngồi trên ghế đá, vừa uống trà vừa trông tiệm, Giang thưa ông một tiếng rồi hỏi:" ủa? Có mình cha ở nhà hả cha?"
Ông Tuấn gật đầu:"ừm, không biết hôm quá bàn bạc thế nào mà sáng hôm nay dẫn nhau đi mua quần áo hết rồi, bộ con Thảo nó không nói với con hả?"
Giang lắc đầu:" dạ không có." Nói rồi hắn ngồi xuống đối diện với ông Tuấn, rất tự nhiên ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà, nhấp một miếng hắn không khỏi chậc lưỡi:" chậc, chậc, cha đúng là biết nhìn hàng, đến trà mà cũng mua ngon như vậy!!!"
Ông Tuấn thở dài:" tiếc là con Thảo nó không có thừa hưởng cái gen này của bác."
Giang nhẹ lắc đầu phản bác:" đâu có, con thấy Thảo có ánh mắt rất tốt nên mới tuyển cho bác thằng con rể tốt như vậy."
Ông Tuấn ra vẻ ngạc nhiên đảo mắt chúng quanh hỏi:" đâu, đâu thằng rể nào tốt, sao bác nhìn không thấy."
Giang định móc méo ông vài câu thì thấy một bó cây gì đó nằm trong góc nhà, cách cũng hơi xa nên hắn nhìn không rõ là cây gì, hắn hiếu kì chỉ tay hỏi ông Tuấn:" cây gì vậy cha?"
Ông Tuấn nhìn theo tay hắn lơ đễnh nói:" Đinh Lăng, bác gái xin về tính đem vô nhà ngoại còn Thảo cặm làm hàng rào."
Giang đầu óc loạn chuyển một vòng rồi bước tới lật lật bó cây ra xem, đây là loại đinh lăng lá nhỏ, thân to chừng ngón tay cái, lá kép lông chim, mọc so le nhau, lá chét lại có răng nhỏ như lưỡi cưa.
Cây Đinh Lăng thân thẳng, ít phân nhánh lại dễ trồng, chỉ cần chặt cây ra một đoạn cắm vào đất, nước nôi đầy đủ là cây có thể sống, nên ở đây người ta trồng cây san sát nhau để làm hàng rào.
Ở đây người ta ít biết đến tác dụng chữa bệnh của cây này, nghe nói cây này trồng năm năm thì mới có củ, củ đinh lăng có tác dụng dược lý rất nhiều, có thể phơi khô nấu thuốc ống trị rất nhiều bệnh, lại có tin đồn củ đinh lăng ngâm rượu thì ông uống bà khen.
Củ đinh lăng càng lâu năm giá trị càng đắt đỏ, Giang đang suy nghĩ xem có nên đem một ít về trồng không, coi như đời hắn không dùng được thì để lại cho con cháu sau này.
Hắn quay đầu nhìn xem ông Tuấn nói:" cha vợ, cho con vài cây đem về trồng nghe?"
Ông Tuấn khoát khoát tay:" lấy đi, lấy đi, lấy hết cũng được, có gì bác gái mày đi xin cái khác, thiếu cha gì."
Giang cũng không khách khí với ông Tuấn trực tiếp ôm nguyên bộ ra xe, treo xong xuôi hắn lại ngồi xuống, hắn hỏi ông:" hỗm giờ ông Chánh có ra tìm cha hông?"
Ông Tuấn gật đầu:" có, ổng ra năn nỉ ghi sổ mấy bao phân hôm trước, bác thấy cũng tội nên cho ổng ghi."
Giang gật nhẹ đầu, lại nói:" à đúng rồi cha, mai mốt mấy người đó có ra lây phân cha gọi cho con hay nghe, hôm trước con đã dặn họ rồi mà con sợ mấy người này cố tình quên."
Ông Tuấn "ừm" một tiếng tán thưởng:" con làm như vậy là nên, mặc dù mấy bao phân không đáng báo nhiêu tiền nhưng mà được lần một sẽ có lần hai, làm lớn chuyện một lần cho lần sau họ không dám nữa."
Giang rất không khách khí hất lên mặt đắc ý nói:" thấy con rể của cha có xuất sắc không?"
Ông Tuấn không thèm để ý tới hắn mà lại nói sang chủ đề khác, cha vợ con rể nói một hồi thì hết chuyện để nói, bốn mắt nhìn nhau rồi lại thở dài, mười giờ rồi vẫn không thấy bóng dáng ai về.
PS: không biết tả cây đinh lăng sao cho ngầu nên lên gg bưng nguyên cái nội dung về.