Chương 73
Chương 73
Trong lúc Giang và Thảo đang đi mua sắm điện máy thì trong căn nhà hai tầng, ngồi trước bàn trang điểm, chị gái lấy tay sờ lên dấu đỏ trên khuôn mặt có chút uất ức.
Anh chồng từ trong phòng tắm đi ra, chỉ mặc cái quần cộc, thân trên để trần, tóc còn chưa khô hẳn, anh đi ra thấy vợ mình ngồi trương gương, lại nhìn gương mặt vẫn còn đỏ của cô thì sự áy náy xông lên đầu, anh từ phía sau ôm lấy cô nói khẽ:"anh xin lỗi, hồi chiều anh mất bình tĩnh quá."
Chị gái nhẹ lắc đầu:" không sao, lỗi tại em, em không biết đầu óc em dạo này làm sao nữa, tới con mà còn quên." Nói nói mắt cô bắt đầu đỏ lên.
Anh sờ sờ mặt cô:" có phải dạo này ở nhà buồn chán quá hông? Để anh sắp xếp thời gian đưa hai mẹ con đi chơi một chút."
Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh:" công việc của anh thế nào?"
Anh khẽ lắc đầu:"anh sẽ thu xếp, với anh không có gì quan trọng hơn em và con."
Cô rưng rưng nước mắt nhìn gương mặt của chồng thông qua tấm gương, đưa tay lên sờ mặt anh:" cảm ơn anh!!!"
Anh lắc đầu:" là anh cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em đã đi cùng anh tới hôm nay, nếu không có em anh cũng không có ngày hôm nay."
Anh tên là Tiến, là một thanh niên ngoại tỉnh, từ Sóc Trăng lên đây đi học đại học, nhà anh nghèo, gia đình anh có ba người con, trước anh còn có hai anh, anh là con út trong nhà, cha mẹ và hai anh dốc hết vốn liếng chỉ mong anh học hành đến nơi đến chốn.
Cha mẹ chỉ đủ cho anh tiền đóng học phí, nhưng sinh hoạt hằng ngày thì anh phải tự mình kiếm, ngoài giờ học anh đi phục vụ quán cafe.
Rồi một ngày anh gặp cô, cô gái nội thành xinh đẹp, tiếng nói dịu dàng.
Khi đó hình như cô đang buồn về chuyện gia đình, gặp được anh thì cô kéo anh lại kể cho anh nghe những chuyện không vui mình gặp được, khi đó anh biết cô tên Quyên, giống như anh cũng là sinh viên năm nhất nhưng cô là nghành sư phạm còn anh là kinh tế.
Hai người trò chuyện hợp ý, anh thương cô xinh đẹp dịu dàng, cô thương anh chịu thương chịu khó, nhưng tình yêu nào mà không có chắc trở.
Sau khi hai người tốt nghiệp gia đình cô quan hệ rộng nên tìm cho cô được một công việc ổn định, nhưng anh sau khi tốt nghiệp thì vẫn không tìm được việc làm.
Lận đận hai năm, cô dùng tiền lương ít ỏi len lén cho anh trong thời gian anh thất nghiệp, đến một ngày anh nhận ra mình không thể tiếp tục sống như thế này, quyết chí làm ăn, bằng vào đầu óc nhanh nhạy anh bắt đầu buôn bán, ban đầu vốn liếng ít, anh chạy chiếc xe máy của mình chở trái cây, bánh pía từ dưới quê lên đây bán.
Trời thương anh, sự nghiệp anh càng làm càng lớn, càng ngày càng phát triển, từ sạp hàng nhỏ anh mua cho mình được cái cửa hàng, cửa hàng anh bây giờ không còn chỉ bán trái cây mà anh nhập thêm nhiều thứ khác về bán, tục gọi tạp hoá.
Tạp hoá anh bán đủ thứ, cái gì người ta cần là anh có, vài năm tích góp anh nâng cấp từ tạp hoá lên siêu thị, rồi một cái siêu thị ban đầu anh mở ra nhiều chỉ nhánh khác.
Năm anh hai người hai mươi bảy thì lấy nhau, một năm sau cô sinh được một cô công chúa, cô từ bỏ công việc, giúp chồng dạy con.
Nhưng sau khi cô sinh, trí nhớ cô càng ngày càng kém, hay quên trước quên sau, anh cũng có đưa cô đi khám, bác sĩ nói đây chỉ là một hiện tượng bình thường sau sinh, một thời gian là hết.
Nhưng đến nay con của hai người mà tình trạng của cô chỉ ngày càng nghiêm trọng.
Thấy anh vì cô, cô cũng rất vui, nhưng sự nghiệp của anh rất không dễ có được ngày hôm nay, cô lắc đầu:"em không sao."
Anh không thèm nghe cô nói, cầm lấy cái điện thoại trên bàn trang điểm gọi cho ai đó:" alo, anh có việc phải về quê vài ngày, mọi chuyện êm cho người sắp xếp giúp anh."
"Ừm, vất vả rồi."
Tắt điện thoại anh buông cô ra đi lại cái tủ quần áo, lấy quần áo bên trong quăng lên giường một bên lại nói với cô:"em soạn đồ đi chợ em với con đi, mai mình về nội chơi vài ngày."
. . .
Anh trai hào phóng, mười triệu nói cho là cho, thêm hơn bảy triệu một chút xíu của hắn, Giang và Thảo đi vô tiệm điện máy xanh mua đủ thứ, mart tivi, tủ lạnh, cặp loa to đủ hát cho cả xóm nghe.
Đến khi trong túi chỉ còn không tới ba triệu hắn mới ngừng, để lại địa chỉ với số điện thoại hai người chạy xe về.
Gần mười giờ thì về đến nhà Thảo, hắn đón bé Vy đi về, ông Tuấn bà Hậu rất là không nỡ, bà Hậu kéo tay cô nói:" hay con ở lại đây ngủ với chị Thảo đêm nữa nghe."
Bé Vy không có chút do dự lắc đầu:" không được, không được, con đi hôm quá tới giờ chắc là dì hai nhớ con lắm, con phải về chơi với dì hai."
Giang nhéo nhéo mũi, nói với bà Hậu:" mai đi mẹ, mai con chở Vy ra chơi với bác."
Bà Hậu tiếc nuối gật đầu, bà cười nói với bé Vy:" thôi được rồi, con về đi, ngày mai bác vô chơi với con, sẵn đó thăm chị sui luôn, lâu rồi hông có gặp."
Ông Tuấn ở một bên muốn nói lại không dám nói, thằng anh thì dụ đi con gái của ông, giờ tới nhỏ em cũng sắp gạt đi vợ của ông, nhưng ai bảo bé Vy thông minh, lanh lợi, ông một bên nhỏ giọng hỏi:" hay là mai tụi đi với bà?"
Bà Hậu liếc xéo ông:" ông đi rồi ai coi tiệm, ở nhà trông đi, bon chen cái gì?"
Ông Tuấn ỉu xìu ngậm miệng lại, thằng con rể trời đánh đắc ý hướng ông huýt sáo làm ông tức gần c·hết.
Giang tạm biệt ba người, dẫn bé Vy ra xe đi về.
. . .
Sáng sớm rất nhanh liền tới, Giang như mỗi ngày cứ năm giờ là lại thức, bé Vy ngáp dài ngáp dắn ngồi trên ghế, bà Mai thì đang bận rộn, Giang chui ra khỏi mùng, súc miệng rửa mặt rồi hỏi bé Vy:"buồn ngủ sao không đi ngủ đi? Ngồi ở đây mà ngáp."
Vy lim dim nhìn hắn mơ hồ nói:" em muốn giúp dì hai." Càng nói âm thanh càng nhỏ, cuối cùng nghiêng đầu ngủ mất tiêu.
Giang lắc đầu cười, nhẹ chân nhẹ tay ôm cô vô mùng, kéo chăn đắp cho cô rồi giúp bà Mai một tay.
Đến bảy rưỡi tám giờ gì đó hai vị khách cuối cùng là hai ông bác mới thoả mãn dẹp cái bàn cờ tính tiền rồi đi về, Giang chạy ra dọn dẹp mấy cái ly, bà Mai kêu hắn cứ để đó tý bà rửa nhưng hắn không chịu, bà Mai cũng không có lại kêu mà đi vô bếp nấu đồ ăn sáng.
Úp xong mấy cái ly vô rổ thì Giang lại bận rộn với mấy cái máy tính, tiến độ chậm không còn gì để nói, đã gần tuần lễ rồi mà bẩy giờ mới lên được hai cấp, cấp càng cao lại càng lâu, theo như hắn dự đoán muốn toàn bộ lên sáu mươi phải mất hai tuần lễ nữa.
Cũng không thể ôm c·hết cái đơn này, hắn liên hệ cho "Sơn nos" nhập nợ một ít vật phẩm vip trong game như v·ũ k·hí cộng sẵn, trang bị cộng sẵn, một vài thứ đắt đỏ khác.
Mấy cái món này không có dễ bán chút nào, nhưng được cái mỗi cái lời phải gấp đôi, như một cây v·ũ k·hí cộng tám nhập vô hai trăm, bán ra cũng phải bốn trăm, v·ũ k·hí max cấp thì không cần phải nói, đồ này hiếm giá cũng cao, một admin cũng không có dễ dàng mà thả ra cho bán nhưng làm ăn chung mấy tháng trời, hơn một trăm triệu còn dám cho ứng thì bán nợ mấy triệu bạc không là cái gì, "Sơn nos" cũng cung cho hắn được hai món v·ũ k·hí max cấp.
Có điều hai cái món v·ũ k·hí này không dễ bán chút nào, cây cung sáu mươi còn đở ít ra có mấy tay kì cựu biết cách chơi cung đi pk, còn cây quạt thì, đm tới cấp sáu mươi mà có hai ba chiêu gây sát thương thì ai mà mua cho v·ũ k·hí vip.