Chương 72
Trong một căn nhà hai tầng gần khu công ty đông lạnh Tây Đô, một người đàn ông chừng ba mươi lăm, quần tây đen, áo sơ mi trắng, một cái áo vest được cởi ra vắt ở bên cạnh, đang ngồi trên sô pha xem tivi, lúc này một người phụ nữ mở cửa vào, hai tay xách hai bọc thức ăn lớn.
Cô giơ chân khép lại cửa, gặp người đàn ông đang xem tivi thì thuận miệng hỏi:" anh cho con tắm rửa gì chưa?"
Người đàn ông bấm nhỏ tiếng tivi mờ mịt nhìn cô hỏi:" ủa, con đi với em mà?"
"Bịch, bịch."
Một tia sét xẹt qua não hải, hai cái túi trên tay cô rơi xuống đất.
Người đàn ông như nhận ra gì đó từ trên ghế đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt cô, hai nắm lấy vai cô lay mạnh:"con đâu rồi?"
Chị gái run run giọng trả lời:" chiều..chiều nay em..em đi rút tiền..em..em ẳm con rút không tiện nên gửi con cho hai vợ chồng kia, rút xong cái em chạy về luôn, em, em..."
"Bốp." Người đàn ông cả người run run cho cô một bạt tay:"con mà có chuyện gì tôi với cô l·y h·ôn." Rồi chạy nhanh lại ghế sô pha quơ lấy cái áo vest khoác vô người rồi đi ra cửa.
Mặt dù cách một lớp khăn trùm mặt nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau, nhưng lúc này cô cũng không lo được đau đớn, cô vội vàng chạy theo người đàn ông, cửa cũng không kịp khoá.
. . .
Giờ phút này Giang như ngồi trên chảo nóng, hắn cầm cái điện thoại xem giờ, đã gần hai tiếng đồng hồ rồi mà chị gái còn không có quay lại, lại nhìn về phía hai con người không tim không phổi giờ này vẫn đang đùa giỡn, hắn cất điện thoại, thở dài đứng lên nói với Thảo:"đi em ơi, đi đưa con nhỏ vô đồn công an đi, cho công an tìm giúp cha mẹ nó."
Thảo vừa giỡn với đứa bé vừa gật đầu:" ừm."
Hai người vừa định lên xe thì một chiếc xe hơi trắng đậu lại trước mặt, cửa vừa mở ra thì chị gái lúc chiều chạy như một làn gió tới trước mặt Thảo, ôm lấy đứa bé trong ngực Thảo khóc nức nở.
Lúc này người đàn ông cũng từ trên xe bước xuống, hắn đi tới trước mặt Giang, nhìn thoáng qua hai mẹ con lại nhìn về phía Giang áy náy nói:" làm phiền hai đứa quá, chị dạo này đầu óc đi đâu á, quên trước quên sau."
Giang phủi phủi tay, hắn cũng đang gấp nên qua loa nói:" không có gì đâu anh, nếu anh chị tới đón bé thì tụi em đi về."
Người đàn ông chân thành nói:"cũng may là gặp hai đứa, nếu gặp người xấu thì..."
Lúc này hai mẹ con cũng khóc xong, bà chị lúc này cúi đầu với hai người:"cảm ơn hai đứa, cảm ơn hai đứa nhiều lắm."
Chị gái lúc này đã tháo cái khắn trùm mặt xuống, chị còn rất trẻ nhìn từ bên ngoài chỉ từ hai lăm hai sáu, lại còn rất xinh đẹp, nhưng lúc này trên mặt cô vẫn còn dấu bàn tay, Giang thoáng nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Thảo có chút luyến tiếc nhéo nhéo mặt đứa bé một cái cười nói:" không có gì đâu chị, em bé dễ thương quá, em còn muốn ẳm một lát nữa đây nè."
Người đàn ông lòn tay vào áo vest móc ra một xấp tiền mặt, hắn nhét vào tay Giang:"làm phiền hai đứa quá, anh có chút lòng thành, hai đứa nhận cho anh vui."
Giang nhìn xấp tiền dày trên tay thì vội vàng rút tay về, hắn xua xua tay:" thôi anh ơi, chuyện cũng không có gì, anh cất tiền đi, em không nhận đâu."
Người đàn ông vẫn cố chấp nhét tiền vào tay hắn, chân thành nói:"em nhận đi, chút tấm lòng của vợ chồng anh, hai đứa mà hông nhận là anh áy náy lắm."
Tiền đưa tới tay có ngu mới không lấy, không phải hắn tham mà người đàn ông thật sự cho nhiều lắm, một xấp dày năm sáu li, toàn tờ năm trăm, mà lại nhìn hai người này cũng là người giàu có, hắn từ chối một chút thì nhận lấy:"dạ, vậy em cảm ơn anh!."
"Không, không là vợ chồng anh cảm ơn em mới đúng, à đúng rồi, nhà hai đứa ở đâu? Tới nhà anh ăn bữa cơm rồi hẵn về."
Giang nhìn thoáng qua sắc trời một mặt tiếc nuối nói nói:" thôi anh ơi, nhà em ở dưới Hậu Giang, xa lắm, với lại em cũng còn phải đi mua chút đồ nữa."
"Hay hai em lên xe đi, anh đưa hai em về nhà."
Giang chỉ chỉ cái xe máy:"em về xe máy được rồi anh ơi, thôi, nếu không có gì thì em xin phép anh chị em đi trước, để tối cha mẹ em ở nhà lo."
Người đàn ông cũng không khuyên thêm mà nói:" hay em lấy số điện thoại anh đi, khi nào em có lên đây thì liên hệ cho anh chị, anh chị mời hai đứa một bữa."
Bữa cơm này lại không thể từ chối, hắn lấy điện thoại rồi nói:" dạ, anh đọc số cho em đi."
Người đàn ông đọc số điện thoại, Giang nhập xong thì nhá qua một cái, người đàn ông móc điện thoại ra, chuông reo lên thì hắn nói:" qua rồi đó em."
Giang gật đầu tắt điện thoại:" vậy thôi hai đứa em xin phép anh chị tụi em về trước."
Người đàn ông gật gật đầu:" nhớ nghe, khi nào có lên đây thì gọi cho anh nghe."
Giang "dạ" một tiếng rồi nói với Thảo:" về em ơi."
Thảo "ừm" một tiếng rồi lại hôn một cái đứa bé kia một cái rồi mới hướng cha mẹ đứa bé tạm biệt rồi lên xe, xe chạy rồi mà cô còn ngoái lại phất tay, chị gái dại đứa nhỏ hôn gió tạm biệt cô, Thảo thấy cảnh này thì cười híp cả mắt.
. . .
Trên đường đi tìm một nhà điện máy, Thảo ngồi phía sau ôm lấy Giang không ngừng kể về đứa bé kia, dễ thương thế nào, lạnh lợi ra sao.
Nói nói một hồi cô chốt một câu:" anh, hay hai đứa mình cưới nhanh đi, em cho anh sinh một đứa dễ thương y như vậy."
Giang suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:" đợi em lớn một chút đi, chứ giờ sinh xong anh sợ con nó không đủ sữa uống."
Thảo "hứ" một tiếng hỏi:" anh giành với con hay gì mà không đủ."
Giang nhếch mép:" em vốn liếng thế nào em không có số sao? Anh không giành con cũng không đủ sữa uống." Dứt lời thì hông hắn ẩn ẩn làm đau, cơn đau lớn dần theo thời gian hắn là lên:"đau, đau."
Thảo một tay ôm hắn một tay thì vặn hông hắn, giọng nói phát ra từ kẻ răng:" anh có ý gì?"
Giang bắt đầu cầu xin tha thứ:" anh thề, ý anh không phải là nói em lép, aaa, đau Thảo ơi, tha anh."
Thảo "hừ" một tiếng lạnh giọng nói:" chê nhỏ thì mai mốt cũng đừng có lại sờ."
"Dạ, dạ, anh biết rồi, mai mốt anh hông dám vậy nữa."
Cô tạm thời thà cho hắn, nhưng ôm lấy hắn lại không nói gì nữa, mãi một lúc sau cô mới buồn buồn lên tiếng:" ai muốn nó nhỏ đâu, cũng cố gắng nuôi dữ lắm chứ bộ, tại di truyền nó mới vậy."
Giang nghe thì phản bác:"cái gì di truyền? Anh thấy..."
"Anh câm miệng," Hắn chưa nói hết thì Thảo đã quát nhẹ hắn, Giang kịp phản ứng vội vàng ngậm miệng, Thảo mới nói tiếp:" mẹ nói hồi xưa mẹ cũng vậy, tới khi sinh em ra nó mới được như vậy á."
"A, vậy ra đây là lý do hỗm giờ gấp sinh vậy đó hả?"
Thảo nhụi nhụi đầu vô lưng hắn lên tiếng:" tại em sợ nó cứ vậy hoài rồi anh chán, anh bỏ em."
Giang đá nhan, tắp vô lề, xoay người ôm lấy cô trầm giọng nói:" không được suy nghĩ lung tung nữa, biết hông?"
Thảo nhẹ gật đầu, nhưng không lên tiếng, hắn vuốt vuốt tóc cô ấm giọng nói:"đợi khi nào cha về, anh nói với cha mẹ ra nhà em đặt lễ hỏi, qua năm mình làm đám cưới."
Cô cũng không có lên tiếng nhưng hai tay ôm hắn dùng lực thêm một chút.
PS: hôm nay say quá trời quá đất @_@