Chương 67
Hôm nay người ta đã đem quan tài tới, một nhóm người gọi là "đạo tỳ" khiêng chiếc quan tài đem vào nhà ông ngoại Thủy, đặt ở giữa ngôi nhà, bà ngoại được vài người phụ nữ trong xóm giúp thay quần áo, mấy người đạo tỳ khiêng bà ngoại đặt vào trong quan, đóng nắp lại.
Thông thường thì muốn nhập quan cũng phải hai ba ngày để cho con cháu tề tụ đủ, nhìn mặt n·gười đ·ã k·huất lần cuối, nhưng ông bà ngoại chỉ có một người con là mẹ của Thủy đã mất liên lạc từ rất lâu rồi.
Lúc đóng nắp quan tài, Thủy ngất xỉu, Luân ôm cô vào phòng, một lát tỉnh lại cô lại khóc, cha mẹ Luân rất lo lắng cho đứa bé trong bụng cô, nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi.
Ông ngoại Thủy mặc vào bộ đồ tang, nhìn theo nắp quan tài dần dần đóng lại, tay ông run run, bạn đời hơn bốn mươi năm đã bỏ lại ông ra đi mãi mãi.
Ông ngoại Thủy tuy hơi khó khăn một chút, nhưng bà ngoài Thủy rất hiền lành, ăn nói khéo léo, hai vợ chồng ông bà dường như rất được lòng hàng xóm, người đến chia buồn cùng gia đình ông rất đông, mỗi người phụ giúp một tay một chân, lại có gia định Luân giúp thu xếp một chút, tăng sự coi như thoả đáng.
Thủy trên đầu đội khăn trắng, nằm trong phòng ôm lấy cái gối ôm mà bà ngoại chính tay may cho cô, không mềm mại như gối mua ngoài chợ, nhưng đây là tấm lòng của bà, Thảo ngồi bên cạnh cô, nắm tay cô an ủi, Thủy đôi mắt sưng đỏ, giọng nói khàn khàn kể về những chuyện của bà ngoại, kể kể nước mắt cô lại rơi, cuối cùng cô vùi đầu vô gối ôm mà khóc.
Thảo không biết lại làm sao để an ủi cô chỉ có thể im lặng ngồi ở bên cạnh, quan sát nhất cử nhất động của cô.
Bên ngoài, Giang và thằng Luân bận tối tăm mặt mày, nhưng hai người không có một lời oán trách, chạy tới chạy lui khắp nhà đều có dấu chân.
Rồi cũng đến lúc động quan, Thủy lúc này đã không còn khóc, cô và ông ngoại đi theo phía sau băng đạo tỳ khiêng quan tài của bà ngoại đi ra cái huyệt cạnh nhà, bên cạnh là gạch, đá, xi măng lúc trưa được chở tới.
Đến giờ hạ huyệt, quan tài của bà ngoại Thủy được hạ từ từ xuống huyệt, lúc quan tài chạm đáy huyệt Thủy lại ngất xỉu.
. . .
Buổi tối, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, khách khứa đã về hết, bảy người ngồi vây quanh bàn tròn, có ông ngoại Thủy, bà mẹ của Luân, Luân, Thủy còn có Giang và Thảo.
Không khí trầm mặc một lát thì Luân phá vỡ im lặng, hắn nói với cha mẹ mình:" cha, mẹ, con có chuyện muốn nói."
Tất cả mọi người nhìn về phía Luân, Luân nói tiếp:" cha, mẹ, con muốn chuyển qua nhà Thủy một đoạn thời gian, gia đình mình thì còn có hai anh, nhưng ông ngoại bây giờ chỉ còn có một mình Thủy, con muốn xin cha mẹ cho con ở lại đây để giúp Thủy chăm sóc ông ngoại."
Luân nói xong thì yên lặng nhìn cha mẹ mình, cha mẹ của Luân nhìn Luân một chút lại nhìn Thủy một chút, cuối cùng nói:" thôi được rồi, cũng không có bao xa."
Lúc này Thủy cũng lên tiếng, giọng cô vẫn khàn khàn:" thưa hai bác, con cũng có chuyện muốn xin."
Mẹ Luân không vui nói:" cái gì hai bác, đổi giọng gọi cha mẹ luôn đi."
Thủy gật nhẹ đầu:"dạ, cha mẹ, con muốn xin cha mẹ tạm quản đám cưới lại qua sang năm được không cha mẹ?"
Cha mẹ Luân cũng là người hiểu chuyện, nhưng vẫn có chút lo lắng về cái thai trong bụng cô, mẹ Luân hỏi:" rồi cái bụng con sau này nó lớn lên rồi tính thế nào, hàng xóm lại nói ra nói vào."
Thủy nhẹ lắc đầu:" con không ngại," cô nắm chặt tay Luân bên cạnh, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn một chút nói:" chỉ cần có anh Luân bên cạnh, con không có gì phải ngại."
Cha mẹ Luân cũng không có khuyên thêm, chỉ dặn dò Luân chú ý chăm sóc cô rồi đứng dậy xin phép ông ngoại của Thủy, tạm biệt bốn người đi về.
Giang và Thảo hôm nay cũng chưa có về, hắn đang chờ.
. . .
Sáng ngày hôm sau, à, cũng không đúng, là đến gần trưa.
Vì hôm quá mệt quá nên hôm nay Giang ngủ rất say, nhưng hắn bị tiếng huyên náo trước nhà đánh thức, Giang nhẹ lay Thảo đang ngủ bên cạnh thức dậy, dặn dò cô chạy qua phòng Thủy xem chừng cô, hai người không được đi ra ngoài.
Hắn vội vàng chạy ra xem thì thấy có bốn năm người đàn ông, lớn tuổi nhất có bốn mươi, nhỏ nhất cũng đã hơn hai mươi, mà mấy người này có một điểm chung, đều ăn mặc vest hết sức lịch sự.
Hắn đi ra vừa lúc thấy ông ngoại vỗ bàn đứng lên cầm lấy cái ghế định phang mấy người trước mặt, cũng may Luân bên cạnh kịp thời ôm ông lại, nhưng mấy người đó vẫn không có phản ứng chút nào mà vẫn ngồi yên tại chỗ.
Giang chạy tới kéo lấy ông ngoại, rồi nói với thằng Luân:" ông ngoại mệt rồi, mày đưa ông ngoại ra đằng sau một tí đi, chuyện ở đây tao giải quyết cho."
Thằng Luân gật nhẹ đầu, vừa khuyên vừa kéo ông ngoại ra phía sau, ông ngoại không ngừng giãy dụa, trong miệng không ngừng gào thét:" thả tao ra, để tạo liều mạng với tụi nó."
Nhưng Luân không nghe, nhất quyết kéo ông ra ngoài.
Nhìn hai người khuất bóng, Giang quay sang chào người đối diện:" chào anh, xưng hô thế nào?"
Người đàn ông tầm bốn mươi có vẻ là người cầm đầu, hắn cười nói:" chào chú em, anh là Sang, trong giới gọi anh là Sang thẹo." Nói rồi hắn thở dài làm vẻ mặt tiếc nuối:" chuyện của gia đình anh có nghe nói, mặc dù không phải là tụi anh trực tiếp gây ra, nhưng tụi anh cũng có một phần lỗi, ở đây anh thay mặt anh em xin lỗi gia đình."
Từ đầu đến cuối không có một câu dọa người, không thế nào khiến cho người khác phản cảm.
Giang lắc đầu, kéo ra cái ghế ngồi xuống, hắn cười nhẹ nói:" em không phải người trong gia đình, nhưng anh thấy đó, gia đình của ông hiện đang rất loạn nên em thay mặt giải quyết."
Người tên Sáng thẹo vẫn duy trì nụ cười hỏi:" anh thấy em tuổi không có lớn, em có thể thay gia đình giải quyết được không?"
Giang nhẹ gật đầu:" anh cứ nói đi, em nghe thế nào đã."
Sang giơ tay phải lên, một tên thanh niên bên cạnh lấy từ túi áo vest ra một tờ giấy đặt lên tay hắn, hắn đưa tờ giấy cho Giang, Giang nhận lấy nhìn thoáng qua.
Sau khi xem xong, Giang đặt tờ giấy lên bàn, đi tới chiếc xe, mở ra cốp xe lấy ra một cái túi, hắn đem túi lại bàn ngồi xuống.
Giang mở túi ra để hai xấp tiền dày lên bàn nói:" tiền, em đã chuẩn bị cho anh đầy đủ, em còn đưa cho anh thêm hai mươi triệu, với một điều kiện…"
Sang thẹo khẽ "ồ" một tiếng, nhìn cũng không nhìn số tiền trên bàn mà tò mò hỏi:" em cứ nói đi."
Giang trầm giọng nói:" không cần cho nó về."
Sang thẹo hứng thú hỏi:" nói thế nào?"
Giang cười khẽ, lơ đễnh nói:" anh hiểu ý em mà, phải hông?"
Sang thẹo không trả lời mà chỉ chỉ sau lưng Giang, Thủy và Thảo không biết lúc nào đã đứng cách hắn không xa, mặt Giang không có nhiều biến hoá mà nhìn Thủy hỏi:" bạn thấy thế nào?"
Mặt Thủy hiện tại không có nhiều b·iểu t·ình, hai người đến bên cạnh Giang ngồi xuống, cô hướng về Sang thẹo gằn giọng hỏi:" nó bây giờ thế nào?"
Sang thẹo nhún vai, thô bỉ nói:" rất tốt, có ăn, có uống, còn có gái để chơi."
Máu trong người Thủy như muốn dâng lên, cô nói với Giang:" bạn thay mình quyết định đi, mình hơi mệt."
Giang nhẹ gật đầu, nói với Thảo:" em đưa Thủy vô nhà nghỉ ngơi đi."
Thảo gật đầu không lên tiếng mà ôm lấy cánh tay Thủy đưa cô vào nhà.
Giang cười hỏi:" anh có thể không?"
Sang thẹo phất tay, hai tên đàn em gom tiền trên bàn, hắn cười nói:" tiền đúng chỗ dễ làm, em yên tâm, một cú điện thoại là xong."
Dứt lời hắn móc điện thoại ra, gọi cho một người nào đó Giang chỉ nghe loáng thoáng mấy câu:"tiền đã nhận được."
"Không cần đưa về, xử đi, người nhà yêu cầu."
"Ừm." Dứt lời hắn tắt máy, cười nhìn Giang hỏi:" đúng không?"
Giang không gật đầu cũng không lắc đầu ngầm thừa nhận.
PS : hôm nay tính cho hết phần này nhưng mọi chuyện không như mình nghĩ, kéo kéo một lúc lại lòi ra nội dung, mọi người đừng vội trách Giang nó ác, để ngày mai mình viết thêm một chút chi tiết, yên tâm thằng Gồm nó đáng nhận được.