Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 66




Chương 66

Chương 66

Hắn trước tiên gọi cho "Sơn nos" admin lúc nào cũng vậy, chuông vừa đổ là lập tức nhấc máy:"anh nghe đây em, lại có vấn đề gì à?"

Giang hơi chần chờ một chút rồi nói:"không có vấn đề gì đâu anh, chỉ là muốn thương lượng với anh vài chuyện."

" Chuyện gì em cứ nói đi, anh em không hà."

"À, thế này, bây giờ mấy cái acc em đã cày lên phân nửa rồi, mà bây giờ em đang có việc dùng tiền gấp, anh có thể cho em ứng trước một nửa được không?"

Đầu dây bên kia im lặng vài giây đồng hồ, Giang cũng không có thúc, một lát sau "Sơn nos" trả lời:" thế này cũng hơi khó cho anh, em biết sao không? Khách hàng họ toàn nhận acc mới giao tiền, bây giờ em ứng trước, nói thật, anh hiện tại không có."

Giang vẫn kiên trì, giọng nói mang theo một hèn mọn, nhưng chỉ là một chút:" anh ráng giúp em, cái thằng bạn giúp em hỗm giờ á, cha nó bị t·ai n·ạn, cần một số tiền để mổ, anh ráng giúp em một chút, giải quyết chuyện gia đình cho nó nó mới chuyên tâm làm việc được."

"Sơn nos" lại im lặng một chút rồi nói:"thôi được, để anh đi hỏi mượn mấy người bạn, bây giờ em chụp cấp của mấy cái acc cho anh, anh cần xác nhận một chút rồi chuyển tiền cho em."

"OK anh, một lát em về nhà rồi chụp gửi cho anh, tại bây giờ em đang ở bệnh viện."

"Ừm, được rồi, vậy thôi nghe em."

"OK anh."



Giang tắt điện thoại thì thở phào một cái, lại nhấn số gọi cho ông Tuấn, chuông đổ vài lần ông Tuấn nhấc máy lên, câu đầu tiên đã châm chọc:" alo, hôm nay ngọn gió nào thúc đẩy lại gọi cho bác, hay là hôm nay con Thảo không về?"

Giang không để ý giọng điệu của ông mà hơi trầm giọng một chút hỏi:" cha vợ, cha có tiền ở đó hông? Bây giờ còn đang cần gấp một trăm triệu, cuối tháng này xong đơn con trả lại cho cha."

Ông Tuấn không rảnh để ý cách xưng hô, ông nghiêm túc hỏi:" có chuyện gì? Con lại tính bày ra cái môn gì nữa rồi à?"

Giang kể sơ một chút nguyên nhân mượn tiền rồi nói:" con bây giờ gom được một nửa rồi."

Ông Tuấn"ừm" một tiếng rồi nói:" có là có, bác còn một ít để tháng sau nhập hàng, bây giờ con cần thì bác chuyển cho, nhưng mà phải xác nhận một chút thằng bạn con có đủ khả năng trả không nghe, để hông là mất trắng đó."

Giang "dạ" một tiếng cười nói:" cha yên tâm đi, bó hiện tại đang làm cho con, hai đứa một tháng con trả gần hai chục, không có vấn đề gì."

"Ừm, con đưa số thẻ qua đây, bác gửi cho, mà nhớ tháng sau trả bác, tháng sau bác còn nhập hàng."

"Dạ, xong đơn này là con gửi cha liền, mà cha ơi, này Thảo không về nghe."

"Tao biết ngay mà," dừng lại một chút ông nói:" mà con đừng có dính vụ này sâu quá, mấy cái casino không có dễ chọc đâu."

"Dạ, con biết rồi, thôi nghe bác."

"Ừm."



Tắt điện thoại, Giang nhắn tin gửi qua cho ông Tuấn rồi đi tới chỗ Thảo và Thủy, có lẽ vì mệt mỏi mà Thủy lúc này đã dựa vào trong ngực Thảo ngủ th·iếp đi.

Giang vỗ vỗ vai Thảo, nhỏ giọng bên tai cô nói:" em đi về với anh một chút, một lát nữa rồi anh chở em qua nhà Thủy."

Thảo gật nhẹ đầu, nhưng cô lại bất đắc dĩ chỉ vào Thủy, Giang nhìn sang rồi chạy đi kiếm thằng Luân.

Một lát sau Giang và Luân quay trở lại, ông ngoại của Thủy cầm tờ giấy báo tử của bà ngoại trong tay, ánh mắt như vô hồn.

Luân đi tới đỡ lấy Thủy từ Thảo, Giang trầm giọng nói với thằng Luân:" bây giờ chỉ có mình mày là còn đủ bình tĩnh, mày cố gắng thu xếp biết hông?"

Luân trầm trọng gật đầu, Giang lại hỏi hắn đại khái địa chỉ nhà Thủy rồi hai người đi ra ngoài trước.

. . .

Về tới nhà đã rất trễ, vì thời gian có hạn nên hai người cũng không có ghé nhà Thảo mà về thẳng vựa ốc, bà Mai và bé Vy đã về nhà, đèn đã tắt tối hù, chỉ có ánh sáng phát ra từ mấy cái màn hình máy tính.

Giang mở lên dày đặc trên màn hình mấy cái ô ứng dụng, chụp lại màn hình máy tính rồi đăng nhập Facebook vào máy tính, gửi qua cho " Sơn nos".

Mất một lúc sau bên kia mới trả lời "ok." Một cái rồi điện thoại có tin nhắn từ ngân hàng.

Giang và Thảo không có dừng lại, hết ga hết số chạy ngược lên cần thơ, vì giờ này mấy cái chi nhánh ngân hàng đã đóng cửa mà thời gian đang rất gấp, Giang tìm một tiệm vàng lớn lớn một chút rồi ghé vào, phí rất cao, một triệu thì mất mười ngàn tiền phí, nhưng không có sự lựa chọn nào khác, rút sạch một trăm triệu ông Tuấn gửi qua lại thêm một trăm hai mươi lăm triệu từ "Sơn nos" Giang trong lòng đã hận nghiến răng thằng Gồm, trong lòng cũng nói thầm: mày về được tao theo họ mày.



Bỏ hết tiền vào cái túi của Thảo mang theo,trả hơn hai triệu tiền phí, bỏ tiền vào cốp xe, hai người lên xe dựa theo thằng Luân chỉ để tới nhà Thủy.

. . .

Nhà Thủy cũng trên đường vô nhà thằng Luân nhưng nhà Thủy xa hơn nhà thằng Luân chừng hai cây số, giờ Giang cũng mới biết, thằng chó này giấu đủ sâu, có khi yêu thầm người ta từ lâu rồi cũng nên.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để ý mấy cái chuyện này, đã hơn chín giờ đêm, mà con đường vô nhà thằng Luân chỉ là con đường đất, cũng có một đường dây điện nhưng đây chỉ là câu đuôi từ nhà người ta, được đỡ lỏng lẻo bằng mấy cây tre cắm dài theo đường dây điện.

Gần đến nơi thì hai người đã nghe phía trước trống đánh "thùng, thùng…" men theo tiếng trống, hai người tìm được nhà ngoại Thủy, là một căn nhà gạch mái tôn, nhưng tường không có tô mà để lộ ra tường gạch.

Lúc này cặp con đường đất đã treo một lá cờ nền trắng in hình chữ thập màu đen, gần đó có treo một cái bóng đèn chữ u, Giang cho xe quẹo vô sân, trong sân treo một cái trống lớn, vì đã khuya nên người ta chỉ đem vào được một cái trống, còn quan tài và một số thứ khác thì phải đợi ngày mai, trong sân lúc này đã có vài người, đa phần là hàng xóm quanh đây.

Có hai người mà Giang quen biết là cha mẹ thằng Luân, hai người ngồi chung với mấy người xung quanh bàn tròn, trên bàn có một bàn trà cũ kĩ, Giang và Thảo hỏi cha mẹ của Luân, rồi gật đầu với mấy người không quen biết rồi đi vô nhà.

Trong nhà Thủy lúc này ngồi bệt trên tấm chiếu được đặt trên nền gạch, khóc không thành tiếng, vì một số kiêng kỵ nên cô không thể ngồi gần n·gười c·hết, thằng Luân ngồi bên cạnh ôm lấy bả vai cô.

Bà ngoại Thủy vẫn là gương mặt hiền từ, nhưng lúc này đã trắng bệch nằm trên giường, ông ngoại Thủy ngồi bên cạnh, cúi đầu trầm mặc không lên tiếng.

Giang nhìn thoáng qua Thảo, thấy cô cũng không có sợ hãi thì cũng không có nói gì mà dẫn đầu bước vào, đến bên cạnh giường Giang nhìn thoáng qua bà rồi nhẹ giọng nói với ông ngoại Thủy:" ông đừng quá đau buồn, ráng giữ gìn sức khoẻ."

Ông ngoại ngẩng đầu hai người, ông cố gạt ra nụ cười mà lên tiếng:" cảm ơn con, gia đình đang có chuyện buồn, đón tiếp không chu đáo, có gì hai con thông cảm."

Giang nhẹ giọng nói:" không có gì đâu ông." Rồi hai người nhìn thoáng qua Thủy và Luân, cũng không có lên tiếng mà đi ra ngoài tìm một chỗ mà ngồi xuống."

PS: anh em chia buồn với thằng Gồm đi, ngày mai mình cho nó đi rồi, nhưng mà chương ngày mai có một vài cảnh không mấy phù hợp với trẻ em, các bạn cân nhắc trước khi xem, mà lỡ có xem thì đừng tố cáo mình tội nghiệp nha.