Chương 62
Chương 62
Dưới sự đốc thúc, máy cuốc chỉ mất hai ngày thời gian để nâng bờ, nhưng đất lúc này còn mềm lắm, phải phơi thêm một đoạn thời gian, còn điện thì... Mấy anh kéo dây xong để đó, mấy hôm rồi không thấy tăm hơi.
Với số tiền còn thừa lại hai mươi triệu lẻ vài trăm ngàn cũng không làm được cái gì, nên trước mắt chỉ mua tạm vài ống sắt tròn, lại mua mấy tấm màn che mát treo tạm, nấm sẽ được thử nghiệm bên hông nhà ngoại, ống sắt tròn và màn che mát cũng được làm tạm thành một cái nhà che mát.
Nói kĩ thuật cũng không có nhiều kĩ thuật, dựa theo công thức trên mạng học được, rơm trước khi trồng phải được xử lý, đầu tiên chất một lớp rơm dày, tưới nước vôi vào, sau đó dậm cho rơm dẻ lại nhưng công đoạn này cần bảo hộ, mua mấy đôi ủng mất hơn ba trăm, tiếp tục chất lên một lớp rơm dày, tưới nước vào lại tiếp tục lên dậm, lặp đi lặp lại bốn năm lần sao đó phủ lên màn che mát và một lớp bạt.
Bạt che là ngoại may ở nhà, vật liệu được cắt ra từ vỏ bao phân.
Vì muốn làm theo mô hình trồng nấm trong nhà nên cần phải chuẩn bị kệ gỗ.
Mấy cái này thì phải nhờ ông ngoại, ông ngoại là thợ mộc, Giang, ông Tính và cậu ba lên kênh Đông Pháp đi mua tre, tre ở trên kênh này thì nhiều lắm, nhưng khó một cái là tìm chủ của nó, vì đất ở đây đa phần chủ đất sống ở chợ, hoặc ngoài lộ lớn, trong con kênh này lại không có nhà dân để hỏi thăm, cũng không thể tùy tiện chặt.
Việc đốn tre bị trì hoãn hai ngày, ông ngoại có quen biết nhiều nên đã hỏi thăm một chút, cuối cùng tìm được một người chủ đất, và người ta cũng đồng ý bán tre với giá tám ngàn đồng một cây, nhưng mình phải tự đốn.
Sáng sớm ngày thứ hai, ông Tính, cậu ba, và Giang, mỗi người trên tay cầm một cây búa, dao phay và dây, bà ngoại xách một phích nước to đem xuống ghe trước, cha con, cậu cháu, xuất phát hướng kênh Đông Pháp.
Thằng lười đề ba luôn luôn rất nhanh, vừa tới nơi là Giang xách cây búa lên bờ ra sức chặt, chặt xong tới đoạn kéo cây tre ra khỏi bụi tre thì bỏ cuộc, không có cách, nhánh tre mọc đan xen nhau, không róc đi mấy nhánh này thì rất khó để kéo xuống.
Vẫn là ông Tính có kinh nghiệm, ông nhìn theo phần ngọn tre, cây nào nằm ở gần ngoài, ông chặt trước, chặt xong, cậu ba và Giang xúm lại kéo cây tre xuống, vài cây như vậy rồi ba người chia nhau róc nhánh.
Tám chín chục cây tre, ba người không nghĩ trưa đốn hết một ngày mới xong, nhưng cây tre dài, không thể nào để lên ghế chở về, thế là phải buộc dây dù, treo hai bên ghe, dòng về, tốc độ thì không cần phải kể, một lát thì vướng lục bình, một lát lại vướng cỏ, chiếc ghe theo hướng bị vướng mà lũi vô bờ, cũng may ông Tính có kinh nghiệm, vững vàng giữ không cho ghe đâm vô bờ, cậu ba và Giang phải lội xuống sông, lấy dao chặt cỏ, dọn trước một con đường trống.
Cũng may nước sông hai trăm hiện tại không sâu, đứng chỉ ngang ngực hai người, nhưng dù gì cũng sức người, hai cậu cháu dọn được một con đường chừng trăm mét thì léo lên ghe ngồi thở, nhìn ngã ba sông, đường vào kênh thầy chỉ cách mấy chục mét phía trước, nhưng lục bình trôi nổi khắp sông, chạy ghe không thì không ảnh hưởng, vấn đề là hai bó tre hai bên, ông Tính lấy ra bịch thuốc dắn từ trong túi ra quấn một điếu rồi đốt lên, ông hút một hơi thuốc rồi nói:" cái dụ này mà không nên thân là mày biết thân với tao."
Giang cười hắc hắc không dám nói lời nào, cậu ba nói:" cha con mày tiền dư hết sức, bỏ ra cả đống tiền làm ba cái dụ này, không biết ra cơm cháo gì không mà thấy khổ cái thân."
Ông Tính chỉ chỉ Giang:" cậu nói nó, tiền là nó ra, kêu làm cũng nó."
Đứng giữa hai làn đạn, Giang chọn cách im lặng không lên tiếng.
Lúc này đã dần dần tối, hai cậu cháu lại lao lực một hồi rốt cuộc chiếc ghế đã vào tới trong kênh, nhìn phía sau sông hai trăm toàn lục bình, Giang muốn chửi "má nó" cũng may đầu kênh thầy tám có để một cây tre chặn ngang, không cho lục bình vào được kênh.
Tới đầu kênh thì chỉ cần lại bò một chút nữa là tới nhà, khá là mệt.
Vì trời tối, nên ông Tính cập cái ghe vô sát mé bờ, mai rồi chuyển cây lên bờ, ba người tắm rửa ăn cơm, ăn cơm xong Giang chui vô mùng, Thảo cầm đèn dầu đi vào, đưa điện thoại cho Giang nói:" Luân mới gọi hồi chiều, em nói anh không có nhà, Luân kêu khi nào anh về thì gọi lại á."
Giang nhận lấy điện thoại rồi kéo cô ngồi vào trong lòng, nó mở máy gọi cho thằng Luân, thằng Luân nhắc máy:" alo, mai mày về được hông? Tao với Thủy phải chuẩn bị ít ngày đám cưới."
Giang một tiếng hỏi:" ừm, mai tao với Thủy về, tiến độ sao rồi mạy?"
Thằng Luân thở dài:" mới có ba cấp, tao thấy kèo này chua à mày ơi!"
" Ừm, chua cũng ráng đeo chứ sao giờ, hơn hai trăm triệu mà, đâu có ngon ăn được."
"Ừm, mày coi về trông máy ít hôm đi, qua đám cưới rồi tao với Thủy coi cho tụi mày đi chơi."
"A, mày làm như tao trên này ở không, nguyên hôm nay đi đốn tre, mệt như con chó nè."
"Cũng mày, bày ra chi hông? Nội cày thuê tiền sài hông hết, bày ra chi giờ than."
"Bạn không hiểu, game một ngày nào đó cũng hết hot, không nên quá trông cậy vào."
"Ừm, mày ông chủ, mày nói sao tao nghe vậy, mà nhớ về sớm sớm nghe."
"OK bạn, sáng tao kêu người phụ cha tao trên này rồi về."
"Ừm, vậy thôi, hết tiền."
"Hết con bà mày, tao gọi mà mày sợ hết."
"Tắt đi thằng chó, tao còn có vợ con phải lo, ai rảnh như mày, biến đi."
"Tút, tút."
Điện thoại kết thúc, Thảo trong ngực Giang chớp chớp mắt hỏi: "mai về hả anh?"
Giang gật đầu:" ừm, mai về coi máy cho thằng Luân với con Thủy chuẩn bị cho đám cưới." Giang để cằm lên vai cô hỏi:" mẹ hôm nay có gọi hông?"
Thảo liếc mắt:" anh nói coi, anh đem con gái cưng của mẹ đi mẹ có gọi hông?"
"Ừm, vậy em ngủ đi, mai về, để anh ra nói với cha với ông ngoại một tiếng."
Thảo "ừm" một tiếng rồi bò qua một bên, lấy gối nằm xuống, Giang hôn cô một cái rồi đi thầm ra ngoài.
. . .
Sáng hôm sau, Giang và Thảo bao lớn bao nhỏ lên xe, Thảo rất không nở bé Vy, bé Vy cũng rất dính cô, hai người một lớn một nhỏ ôm nhau khóc mò trời.
Giang nhìn không được nói với bà ngoại:" hay là cho bé Vy nó đi xuống con chơi ít ngày, vài hôm con lên cơn chở nó về."
Hai ánh mắt một lớn một nhỏ, còn rưng rưng nước mắt cùng nhìn về phía bà ngoại, ngoại mềm lòng, gật đầu:" để ngoại vô lấy cho nó mấy bộ đồ."
Thảo và Vy mừng quýnh lên, Thảo ôm Vy để lên xe rồi chạy theo bà ngoại vào nhà.
Một lát sau cô và bà ngoại đi ra, trên tay cô xách cái cặp nhỏ của bé Vy, bà ngoại dặn dò:" nhớ coi em nghe hai đứa, đừng cho nó đi xuống sông, em nó chưa biết lội đó."
Giang và Thảo "dạ" một tiếng, ngoại lại nói với bé Vy:" xuống dưới nghe lời dì hai nghe hông, hông có mới xuống mà đòi về, hông có ai đâu mà đưa cho về."
Vy liên tục gật đầu, ngoại nói với Giang:" thôi, đi sớm đi, để trưa nó nắng."
Giang vặn chìa khoá, nói với mọi người:" con về nghe, vài bữa con lên."
Thảo chào từng người rồi ôm bé Vy đặt ngồi chính giữa, cả đoạn đường đi hai chị em líu ríu nói không ngừng, cho đến khi bé Vy buồn ngủ không chịu nổi mới thôi.