Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 60 heo




Chương 60 heo

Sáng ngày hôm sau, nắng lại đẹp, bảy giờ sáng, một loạt xe máy đã dừng trước nhà ngoại, mấy người trong đội máy tuốt có người đang ăn sáng, có người đang nói chuyện với nhau.

Giang và Thảo từ trong nhà đi ra, anh Luân nhìn thấy Thảo thì ánh mắt sáng lên, định đứng dậy đi tới thì thấy Giang bên cạnh, nó cũng hiểu ra chút gì.

Giang thấy anh Luân thì đi tới hỏi:" dạo này không đi soi hả anh Luân."

Luân lắc đầu:" không có, chờ lúa cắt hết rồi đi luôn," rồi nó nhìn qua Thảo nói:" xin lỗi nhà, hôm qua anh không biết em là bạn thằng Giang."

Giang nhấn mạnh:" bạn gái."

Luân xấu hổ cười cười:" ờ, bạn gái, mày khó quá hà."

Thảo lắc đầu nói:" không có gì đâu anh."

Giang liếc xéo thằng Luân nói:" sao? Dạo này không lừa được em nào à?"

Luân gãi gãi đầu:" nói gì kì hông, cái gì mà lừa, thích thì đến không thích thì đi chứ lừa gì mạy."

Giang gật đầu nghiêm túc nói:" anh nghiêm túc một chút giùm tôi cho dì ba bả nhờ."

Luân thở dài, nói:" anh làm gì mà không nghiêm túc, chị mày hồi xưa anh không thương nó sao? Mà nó chê anh nghèo nên nó bỏ ảnh, anh cũng chịu."

"Kiếm việc gì ổn định mà làm, chứ đi soi bữa có bữa không rồi làm sao nuôi gia đình."

Luân cũng không có phản bác, một phần Giang là uy nghiêm bẩm sinh đủ lực trấn nh·iếp cùng lứa trở lại trừ Thảo, hai là nó nói đúng.

Luân gãi gãi đầu:"cũng có kiếm chứ, nhưng mà anh mày một chữ bẻ đôi không biết thì biết làm gì?"



Lời này Giang không phản bác được, đúng vậy, chồng dì bà bỏ đi theo vợ bé khi anh Luân mới năm tuổi thằng em ổng thì còn trong tã, dì ba một mình nuôi hai người, không lo đói đã không dễ thì tiền đâu mà cho đi học, muốn tìm một công việc ổn định ít nhất cũng biết được cái chữ, như anh Luân thì.

Giang hỏi anh Luân:" rồi đứa nhỏ, mẹ nó nuôi hay gì?"

Anh Luân lắc đầu:" đi trong đêm, ngoài bộ quần áo trên người thì không có đem theo cái gì, thằng nhỏ anh gửi dì ba mày nuôi, anh đi làm cũng đủ tiền mua sữa cho nó uống."

Giang lung lay đầu vỗ vỗ vai anh Luân:" thôi, gáng hết vụ lúa này về làm cho em, lo cho con anh sau này được đi học, có tương lai với người ta."

Luân ngạc nhiên hỏi:" mày tính làm cái gì?"

Giang cười nói:" mua miếng đất trồng ít rau, nuôi ít cá."

Anh Luân liếc xéo:" mẹ kiếp, mày giỡn chơi hay gì?"

"Nói chơi đó, em định mua miếng đất này, lên bờ trồng vài liếp nấm, sao? Biết trông nấm hông? Được em giao cho anh với cậu ba em làm, em còn về đi học."

Anh Luân gật đầu:" đừng có đụng tới cây viết thì anh mày thứ gì làm cũng được."

"Thôi, nào rảnh nói tiếp, máy chạy rồi kìa."

Luân gật đầu rồi tạm biệt hai người.

Thảo nhìn bóng lưng anh Luân đi, tò mò hỏi:" anh Luân đây là thế nào? Sao nói ảnh hay đi chọc gái mà."

Giang quay sang nhìn cô:"em biết cái gọi là quá khứ của kẻ phản diện hông? Mà chắc em hông biết, dễ hình dung một chút là không phải ai sinh ra trên đời đã xấu, do dòng đời đưa đẩy cả, lúc ổng lấy vợ thì cũng lo làm ăn lắm, từ khi vợ ổng đi thì…" nó dừng một chút nó nói:" thôi, đi, anh dẫn đi cưỡi trâu."

"Ừm."



. . .

Đứng từ xa thì không thấy gì, nhưng lại gần con trâu thì Thảo lại có chút sợ hãi, không phải con trâu có bao nhiêu đáng sợ, ngược lại nhìn nó hiền khô, cái cộ chồng lên cổ đã tạo thành vết trai trên cổ nó, một đôi mắt như ngấn ngấn lệ của nó, cái mũi bị xỏ qua một sợi dây, thằng Tình đứng đằng trước lôi theo nó.

Thứ đáng sợ là cặp sừng dài nhọn hoắc, cô cứ ảo tưởng là con trâu bổng nhiên mất khống chế rồi lao vào cô, thấy cô cứ đứng chần chừ, Giang bồng cô lên đễ trên chiếc xe kéo, mấy đứa nhỏ lúc này cũng chạy ra, nhao nhao trèo lên, chỉ có bé Vy nhút nhát một tý, Giang bồng lên để trong ngực Thảo, rồi đi theo bên cạnh.

Thảo ngồi trên xe thì không còn sợ hãi, ngược lại cảm thấy con trâu đáng thương, chiếc xe lúc này được chất lên, cái xe kéo bắt đầu nặng, cái cộ cũng trĩu xuống, trên lưng nó lúc này có mấy con ruồi to đang đeo lên để hút máu, con ruồi này gọi là con"ruồi trâu" hay" mồng trâu".

Thứ này hay đeo theo hút máu con trâu, thỉnh thoảng cũng có cắn người, mà thứ này cắn thì thôi rồi, vừa đau vừa nhứt, vết cắn lại sưng to, cả ngày mới xẹp xuống, Thảo nhích lại đầu xe một tý, giơ tay lên định giúp con trâu đập c·hết con ruồi trâu thì Giang ngăn cô lại:" đừng có đập."

Thảo nghi ngờ nhìn Giang, thì nó lắc đầu:" em đập nó là con trâu nó chạy đó."

Cô hoang mang hỏi:" tại sao? Em giúp nó mà?"

Giang kiên nhẫn giải thích:" để tự nó lấy đuôi phủi thì không sao, em lấy tay vỗ nó là nó tưởng em thúc nó nhanh là nó chạy đó."

Thảo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng lại nói:" nhìn tội nó quá hà."

"Không sao, khi nào nó thấy đau là tự nó lấy đuôi phủi đi hà."

Cưỡi xe được một chút thì nguyên đám bị đuổi xuống đễ chất lúa, mấy đứa nhỏ thì bắt đầu tản ra chạy vòng vòng, Giang và Thảo thì ngồi trên bờ mẫu nhìn máy tuốt hoạt động.

Con máy bự chà bá đang đứng yên để cho người ta gom từng bó lúa lớn đi tới rồi bỏ lên một tấm kim loại được treo gần cửa nạp lúa, có một người sẽ đẩy lúa từ tấm kim loại vào máy, nó ăn vào lúa rồi phun ra rơm theo cái cửa thổi rơm rạ bên cạnh, cái đống rơm đang dần dần lớn lên.

Thảo tựa đầu vào vai Giang hỏi:" một đợt rơm như vậy trồng được mấy lần nấm?"

Giang trả lời:" được một lần, rơm trồng rồi thì đem đi ủ phân."



Thảo gật đầu hỏi tiếp:" rồi qua vụ lúa hết rơm anh tính làm sao?"

Giang như đã nghĩ kĩ trả lời ngay:" anh định làm cái kho, trữ lại, nhưng mà bây giờ không có cái máy cuộn rơm, có cái máy cuộn rơm thì rơm nó gọn lại dễ bảo quản, chứ nguyên đống như vậy không có để được bao nhiêu, chắc phải đợi đơn acc này xong đi mua cái máy mới được."

"Anh cần bao nhiêu? Em xin cha."

Giang sờ sờ đầu cô:"xin gì mà xin, đễ chiều về anh điện hỏi mượn cha."

Thảo nghi ngờ hỏi:" cha?"

Giang gật đầu, nghiêm túc nói:"cha vợ đó, đổi xưng hô từ bây giờ là vừa."

Thảo cười nhẹ, không lên tiếng, một lát sau khẽ hỏi:" anh, anh định khi nào hai đứa mình lấy nhau."

Giang sửng sốt một chút, nhìn cô hỏi:" em gấp gả cho anh làm rồi hả?"

Thảo ngồi thẳng người, trừng mắt nó:" em đang hỏi nghiêm túc đó, anh không giỡn được không?"



"Được, được, em nói đi, sao tự nhiên hôm này nói chuyện này?"

Thảo dịu xuống nhỏ giọng nói:" tại em thấy anh thích con nít, nên em nghĩ..."

Giang ôm bả vai cô kéo vào người:" khi nào về nhà, anh nói với cha mẹ ra nhà em đặt trước lễ hỏi, đặt cọc trước, lại gửi lại cho cha mẹ vợ nuôi tiếp vài năm, khi nào em học xong đại học rồi cưới, tới lúc đó em muốn sinh mười mấy đứa cũng được."

Thảo bấm hông nó, nghiến răng nói:" anh nói chuyện không đễ cho em cảm động một phút được hả? Em làm như em heo hay gì mà đặt cọc, lại gửi lại nuôi, còn sinh mười mấy đứa, anh nói biết nói tiếng người không?"

Giang tránh thoát tay cô nhéo nhéo mũi cô cười nói:" ừm, gửi lại mẹ vợ nuôi vài năm cho tròn tròn mới giống heo một chút."

Một chiếc dép bay vô mặt, Giang co cẳng bỏ chạy, Thảo đứng lên nhặt lên chiếc dép rồi đuổi theo sau lưng.