Chương 57
Trời bên ngoài vẫn còn mưa, Thảo thay bộ bộ quần áo khác bước ra ngoài, bé Vy đang ngồi nhìn mưa ngẩng người, trông rất buồn cười.
Thảo ôm lấy Vy, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, buồn bực biến mất hơn phân nửa, nhưng lúc này, Vy nhìn thấy mấy vết đỏ trên cổ Thảo thì sờ sờ hỏi:" chị hai, cổ chị hai bị sao vậy?"
Thảo sửng sốt một chút, lúc này dì tư ngồi cách đó không xa cũng ngẩng đầu lên, dì nhìn một cái rồi cười không hiểu, lại không có nói cái gì.
Thảo lúng túng kéo áo che cổ qua loa nói:" à, đây sao? Chị hai bị chó ma cắn."
Giang mới vừa bước ra nghe thì dừng lại bước chân, yên lặng đứng.
Bé Vy nháy nháy mắt nhìn cổ của cô sợ hãi nói:" chó ma thật đáng sợ."
Thảo nhéo mặt cô cười khinh thường nói:" đáng sợ gì mà sợ, chỉ được cái miệng thôi em ơi."
Bé Vy không hiểu lắm lời cô, nhưng Giang phía sau mặt đã đen, nó vẫn chưa lên tiếng, Vy lại hỏi tiếp:" vậy sao chó ma lại cắn chị hai?"
Thảo vừa định nói thì âm thanh phía sau làm cô cứng đờ người:" tại chị hai hư lắm." Giang bước tới ôm lấy bé Vy, nhéo mặt nhỏ của cô rồi quay sang nhìn Thảo cười hỏi:" chó ma?"
Thảo không lên tiếng, Giang hỏi tiếp:" chỉ được cái miệng thôi?"
Cô hé miệng định nói gì thì Giang thủ thế im lặng:" suỵt, đừng giải thích."
Thảo xụ mặt hỏi:" em nói vậy đó, anh muốn sao? Đánh nhau hay gì?"
Giang lắc đầu, chỉ chỉ lên trời:" chờ."
. . .
Cơn mưa kéo dài tới gần chưa mới có dấu hiệu nhỏ dần rồi tạnh hẳn.
Con đường đất loang lổ mấy vũng nước đọng, cả nhà ngoại chuẩn bị ra đồng, trừ Giang và Thảo, hai người còn phải đi rút số tiền còn lại trong thẻ.
Vì chủ nhật ngân hàng không có làm việc, nên cũng chỉ rút được thêm hai mươi lăm triệu, đủ để giải quyết vấn đề kéo điện.
Trên đường chạy về, Giang ghé vào một tiệm thuốc tây, Thảo nghi hoặc hỏi:" anh bệnh à?"
Giang lắc đầu cười thần bí không lên tiếng rồi một mình đi vào, Thảo nhìn thấy nó nói gì với chị dược sĩ, chỉ dược sĩ nhìn thoáng qua cô lại đi vào trong lấy gì đó.
Một lát sau chị đi ra đưa gì đó cho Giang nhưng xa quá nên cô không thấy rõ, cô thứ hồi tầm mắt vì lúc này Giang đã trả tiền và đang xoay người đi ra.
Hai người lên xe về nhà.
. . .
Đúng như dự đoán, sau trận mưa bàn sáng thì lúa hơn phân nửa đã ngã rạp trên mặt ruộng, Giang cầm lấy lưỡi hái chậc lưỡi mấy cái rồi đi xuống ruộng.
Lúa ngã khó cắt hơn lúa đứng không chỉ gấp đôi, phải dùng lưỡi hái kéo mấy cây lúa lên, rồi mới cầm lấy mà cắt, một công lúa ngã có khi phải dùng thời gian gấp đôi bình thường.
Mặc dù cậu ba, cậu năm, dì tư, dì út, mợ ba, cắt lúa lâu năm lúc này cũng chỉ chậm rì rì.
Ông mặt trời hôm nay rất thẹn thùng, mới vừa xuất hiện không bao lâu lại núp trong một đám mây đen, mây đen càng ngày càng nhiều, rồi bắt đầu có chớp, sau một khoảng thời gian tích súc năng lượng, mưa lại rơi.
Ông bà ngoại nhìn miếng ruộng sáu công lúa ngã của nhà mình, lại nhìn trời thở dài rồi gọi mọi người đi vô nhà.
Mưa lâm râm, lâm râm, không lớn không nhỏ nhưng được cái kéo hơi dài từ ba giờ chiều mưa tới tận năm rưỡi chiều vẫn không có dấu hiệu dừng, mây đen càng thêm dày đặt.
Cậu năm, dì tư, dì út mặc lên áo mưa rồi chuẩn bị đi làm, bà ngoại có kêu nghĩ một ngày nhưng không ai chịu.
Lương công nhân, một ngày đi làm không được bao nhiêu, nghĩ một ngày lại trừ đủ thứ trên đời, nào là chuyên cần, sản lượng, rồi một ngày công, gom gom cũng mấy trăm ngàn.
Mấy trăm ngàn lúc này cũng không nhỏ, nên không ai chịu nghĩ, bà ngoại không khuyên được cũng không lại khuyên, nhìn hai chiếc xe chạy đi dưới trời mưa trong mắt bà không che dấu được lo lắng.
Giang và Thảo mỗi người một bên ôm lấy cánh tay bà ngoại, Thảo ngọt ngào nói:"vô nhà đi ngoại, mưa văng ướt hết."
Bà ngoại gật đầu rồi theo Thảo đi vô nhà, Giang vẫn đứng ở đó, nhìn theo hình bóng hai chiếc xe biến mất trong màn mưa mới thu hồi tầm mắt.
. . .
Lúc bước vô nhà thì thấy bà ngoại đang ngồi nói chuyện với Thảo, cô rồi phía sau bà ngoại cho bà bóp vai.
Ông ngoại thì ngồi trên ghế dựa dưới ánh đèn dầu đọc Sấm Giảng, hai đứa nhóc thì lấy ra mấy quyển tập tô tô vẽ vẽ, không biết vẽ cái gì.
Giang đi tới chỗ ông ngoại kéo cái ghế ngồi bên cạnh ông hỏi:" dụ điện sao rồi ông ngoại?"
Ông ngoại đóng lại cuốn giảng dày trên tay rồi trả lời:" ừm, người ta chịu hiến đất trồng cột điện rồi, còn tiền thì người ta nói phải mần lúa xong mới có, mỗi hộ góp được một triệu."
Giang gật đầu:" dạ, vậy cũng được, mà khi nào mới bán lúa được vậy ngoại?"
Ông ngoại lắc đầu nhìn ra ngoài sân, thở dài nói:" mọi năm cũng mưa mà đâu có như năm nay, chắc năm nay phải bán lúa ướt, nên có thể bán sớm hơn một chút."
Một ký lúa ướt rẻ hơn lúa khô mấy trăm tới một ngàn đồng, nghe thì không nhiều, nhưng vài tấn lúa thì nó ra không ít.
Giang gật đầu, ông ngoại lại hỏi:" hổm rày có lại thăm nội hông?"
Giang nhẹ gật đầu:" dạ có, mà lần nào còn lại cũng hông có bà nội ở nhà, nghe ông nội nói bà nội đi lên nhà chú ba rồi."
Ông ngoại "ừm" một tiếng rồi nói:" tội nghiệp ông nội mày, lúc trước có tao làm bạn nhậu với ổng, bây giờ có mình ên."
Ông ngoại trước khi ăn chay trường cũng là một người sáng say chiều xỉn, ông Tính bắt được cái điểm này, mỗi ngày xách cái can hai chục lít bên trong chứa hai lít rượu uống với ông ngoại rồi lừa dối làm sao không biết, mà ông ngoại gả bà cho ông, ông Tính hồi trẻ bề ngoài không nổi bật, lại không biết ăn nói nên đời nào được bà Mai để ý, thế là ông mới nghĩ ra cái chiêu này.
Cái thời mà cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó, mà Mai mặt dù không mấy ưng nhưng cũng gả, sau này về thấy ông Tính chịu khó nên cũng thương.
Giang cười cười, hai ông cháu trò chuyện một chút thì đi tắm rửa.
. . .
Đêm, mưa vẫn còn rơi tý tách, tý tách trên mái tôn, Thảo tóc ướt sũng quấn cái khăn trên đầu đi vào buồng.
Cô quay lưng về phía Giang kéo lên vạt áo sau chờ đợi.
Nhưng lần này nó không có giúp cô, mà bước ra đóng lại cửa phòng "cạch" âm thanh phát ra gây nên Thảo chú ý, cô nghi ngờ hỏi:" anh làm gì vậy? mọi hôm đâu có gài cửa?"
Giang xoay người nhìn cô tà tà cười, dưới ánh đèn dầu muốn bao nhiêu đê tiện thì có bao nhiêu đê tiện, nó nói với cô:" muốn biết anh làm gì không."
Thảo gật đầu, Giang xoa xoa bàn tay nói:" làm cầm thú."
Dứt lời hắn nhào tới ôm lấy cô, Thảo định lên tiếng thì Giang kề xát vào tai cô thì thào nói:" suỵt, nhỏ tiếng chút, phòng cách âm không tốt."
Thảo lấy một tay che miệng mở to mắt nhìn nó, khuôn mặt đỏ dần theo thời gian, Giang không biết móc từ đâu ra mấy cái túi nilon nhỏ, đưa tới trước mặt cô, cười đểu hỏi:" biết đây là gì hông?"
Thảo không biết, vì trên bao bì ghi toàn tiếng anh, nhưng cô là biết Giang định làm gì, cô hơi hé miệng thì Giang cúi đầu hôn lên, cô hơi tượng trưng vùng vẫy một chút rồi hai tay ôm lấy cổ Giang, rất nhanh trong phòng vang lên âm thanh phát ra từ cổ họng, kèm theo tiếng nức nở, nhưng rất nhanh đã hoà vào tiếng "tách, tách" của những hạt mưa rơi trên mái nhà.
PS: không có kinh nghiệm, đừng cười.