Chương 55
Hôm nay nhà ngoại ngủ trễ, đã gần mười giờ đêm nhưng vẫn còn ánh đèn dầu le lói, cậu năm không tham gia mà ngồi bên ngoài vừa đuổi muỗi vừa chơi điện thoại, Giang đi ra ngồi bên cạnh cậu năm hỏi:" làm gì vậy năm?"
Cậu năm đưa qua điện thoại của mình, con máy LG nắp trượt, đang treo avatar, cậu năm khoe khoang:" mới đập cái mũ phù thủy cấp năm."
Giang "ồ" một tiếng không có mấy hứng thú, nó hỏi sáng chuyện khác:" cậu không tính lấy vợ à? Sao chơi game hoài vậy? Đừng để con vượt trước đó nghe."
Cậu năm im lặng một chút rồi thở dài, thật ra kiếp trước trong khoảng thời gian này cậu năm đang quen một người, nhưng mà cậu năm không may mắn như Giang, cha mẹ nhà gái chê cậu năm một tháng công nhân không được bao nhiêu tiền nên không gả.
Không phải ai cũng dũng cảm giống mợ ba, hoặc là có thể tình yêu của cô gái dành cho cậu năm chưa đủ lớn để cải lời cha mẹ, hai người lén lút quen nhau một thời gian rồi chia tay, cô gái ấy lấy chồng.
Không biết nói cậu năm là nặng tình hay là ngốc, đến sau này khi cô gái kia hôn nhân đổ vỡ và có một đứa con gái, hai người lại nối lại tình xưa.
Cậu năm không nói Giang cũng không lại hỏi, Giang đổi chủ đề:" dạo này làm tăng cả đỡ hông cậu?"
Cậu năm gật đầu:" ngày nào cũng tăng, tháng cũng được sáu bảy triệu." Cậu năm dừng một chút rồi hỏi Giang:" nghe nói lúc này làm ăn dữ lắm hả? làm gì chỉ cậu mày với coi."
Giang nghiêng đầu nhìn cậu năm, cười hỏi:" được, cậu nộp đơn nghĩ đi rồi về làm với con, bảo đảm lương gấp đôi công ty."
Cậu năm không coi là thật chỉ cười cho qua, Giang cũng không có kiên trì, mỗi người có mệnh của mình, nếu thay đổi được thì thay đổi, không nên quá miễn cưỡng.
Mãi đến khuya mọi người mới giải tán đi ngủ, Giang và Thảo được cậu năm nhường phòng cho ngủ còn cậu thì ôm mùng chiếu ra trải lên nền gạch ngủ.
Hai người chui vô mùng thì như một thói quen kéo vạt áo sau lên, Giang cũng không có như lúc đầu chần chừ mà rất tự nhiên giúp cô tháo chốt áo ngực.
Như thường lệ Thảo ôm lấy Giang, Giang thì cầm cây quạt quạt cho cô, nhưng hôm nay Thảo không như thường ngày nhắm mắt lại ngủ mà chớp chớp mắt nhìn nó nói:"anh nói kể chuyện cho em nghe mà, quên rồi à?"
Giang cúi đầu nhìn cô rồi hỏi:" muốn nghe sao? Nghe xong không có sợ nghe."
Thảo bĩu môi khinh thường:" có gì mà sợ."
Giang chỉ mũi cô nói:" nghe rồi tối nay đừng có tối không dám đi vệ sinh kêu anh theo."
"Anh kể đi, em không sợ."
Giang gật đầu, bắt đầu lục soát lại ký ức, sau một lát nó bắt đầu kể:" đây là chuyện ông cố kể cho ông ngoại, ông ngoại kể lại cho anh nghe,
Ông nói hồi đó còn kênh này nè, ma quỷ nhiều hơn người sống, chỉ cần vừa về chiều là người ta có thể nghe tiếng đùa giỡn, khóc lóc, rồi nhìn thấy mấy cái bóng lướt ngang, gà vịt nuôi trồng nhà cũng mất hoài hà, có nhiều người chịu không nổi dọn nhà đi chỗ khác sống,
Mà dẫn đầu quậy phá là bốn con tinh, ông nói một con tinh không đầu thì không biết xuất hiện từ năm nào tháng nào, một con ma tây, là lính mỹ hồi xưa, một con ma v·ú với một con ma một giò, mà ma v·ú với mà một giò là hai mẹ con,
Nghe kể lại là hồi đó có hai mẹ con nhà ở khúc giữa giữa kênh á, bà mẹ bị bọn tây nó luân phiên c·hết trong đêm, còn đứa con thì b·ị đ·ánh gãy chân rồi quăng xuống sông,
Hồi trước bốn còn tinh này quậy dữ dằn lắm, giữa ban ngày vậy đó, mà nó xô người ra té gãy tay gãy chân hoài hà, tới sau này có ông thầy, thầy tên Tám, thầy dọn nhà ở ngoài đầu kênh, nghe dân ở đây đi qua đi lại than vãn thì thầy mới kêu mấy người dọn ra ngoài ở một thời gian,
Một mình thầy vô đây ở mười ngày mười đêm thì thầy đi ra, thầy nói "bốn con tinh này lúc c·hết oán niệm quá sâu, thầy chỉ có thể khuyên được mấy lần hồn ở đây về núi tu, còn bốn con tinh thì thầy làm không được."
Rồi thầy đi An Giang một đoạn thời gian, nữa tháng sáu thì thầy quay lại, thầy lại kêu dân ở đây dọn ra ngoài ở tạm lại một thời gian, nữa tháng sáu thầy trở ra thì lắc đầu" thầy đã cố hết sức rồi mà chỉ nhột tụi nó được mười năm, nhất là con tinh không đầu, nó mạnh quá, mà thầy dặn, thầy nhốt tụi nó trong cây nhãn ở cuối kênh, không có ai lại chặt cây nhãn đó nghe hông."
Rồi người ta cũng chuyển dần về nhà, thầy Tám cũng cất cái chòi lá nhỏ ở đầu kênh ở lại, nhưng mà tới năm thứ mười thì ông Tám m·ất t·ích, người ta chia ra tìm thầy khắp nơi, cho tới ba ngày sau, người ta tìm thấy thầy ở gốc cây nhãn," Giang quay sang hỏi Thảo đang mở to mắt bên cạnh hỏi:" em biết người ta tìm thấy thầy, thầy ra làm sao hông?"
Thảo lắc đầu:" hông biết."
Giang kể tiếp:" thầy c·hết rồi, mà lại c·hết cực kì thảm, ông cố nói cổ thầy bì gãy, đầu lệch quá một bên, tay chân khắp nơi là về bầm, mặt của thầy bị cào nát bấy hết,"
Thảo chén miệng hỏi:" là mấy con tinh đó làm sao?"
Giang lắc đầu:" không biết, nhưng mà mười năm thầy nói đã tới,"
" Vậy sao thầy không chốn đi? Thầy cũng biết chỉ nhốt được mười năm thì chắc thầy cũng biết sẽ bị mấy con tinh đó trả thù mà."
"Anh cũng không rành nữa, thầy Tám không có gia đình gì ở đây nên người ta góp tiền xây cho thầy cái mộ đá, người ta cũng lấy tên thầy đặt cho con kênh này."
Thảo tò mò hỏi tiếp:" rồi mấy con tinh đó có phá người ta nữa hông?"
Giang lắc đầu:" không có chủ động phá ai, ông cố nói con ma không đầu dựa vào một góc bạch đàn, cây bạch đàn đó bị sét đánh ba lần rồi, ông nói mỗi lần cây bạch đàn bị sét đánh người ta thấy có cái bóng trắng trong đó chạy ra, con về hai mẹ con kia thì ở luôn trong cây nhãn, chú tư chú năm đi soi gặp mấy lần rồi, còn còn mà tây thì không nghe nói."
Thảo gật đầu không có hỏi nữa, Giang nhìn cô hỏi:"sao? Có sợ hông?"
Thảo bĩu môi nói:" chuyện bao lâu rồi mà còn sợ."
Giang cười cười hôn trán cô một cái:" ngủ đi, mai dậy sớm đi ruộng, mai có cậu năm với dì út phụ chắc không lâu đâu."
Thảo nhẹ "ừm" một tiếng rồi nhắm mắt lại.
. . .
Cũng không biết qua bao lâu, Giang đang ngủ ngon thì có cảm giác cánh tay mình bị lắc lắc, Giang mơ mơ màng màng mở mắt ra, thì thấy có một người ngồi bên cạnh, tóc tay bù xù, đang lấy cánh tay hắn.
Giang bị đọa cho hồn vía lên mây bật đầu dậy hét:" má ơi."
Thảo lúc này nhỏ giọng lên tiếng:"em nè."
Giang định thần nhìn lại, là Thảo hắn buồn bực nói:" em muốn hù c·hết anh hả Thảo, nửa đêm nửa hôm em không ngủ xả tóc làm thấy ghê vậy?"
Thảo nhỏ giọng nói xin lỗi:" xin lỗi, nhưng mà, nhưng mà em muốn đi vệ sinh."
Giang im lặng, hết sức im lặng, mà lúc này động tĩnh trong phòng cũng đánh thức ông bà ngoại, bà ngoại xách đèn dầu đi vào hỏi:" cái gì mà nửa đêm không ngủ la làng um sùm vậy Giang?"
Giang lắc đầu:" không có gì đâu ngoại, chỉ là con ngủ quậy quá rớt xuống giường, đau quá nên con hết hồn la vậy á."
Bà ngoại gật đầu:" coi ngủ nghê gì đi nghe."
"Dạ."
Nhìn bà ngoại đi ra ngoài Giang mới cầm lên cái đèn, nói với Thảo:" đi nè."
Thảo ngoan ngoãn gật đầu, chui ra ôm cánh tay Giang, hai người đi cửa sau ra ngoài, ra cây cầu cá của bà ngoại.
PS: tặng hoa đi anh em.