Chương 54
Không như thằng nhỏ tính toán, Thảo cũng không có sợ như vậy, một con rắn c·hết mà thôi, quỷ cô cũng đã gặp thì có bao nhiêu thứ trên đời lại có thể khiến cô sợ hãi.
Cô bình tĩnh nhặt lên con rắn bỏ vô túi, vỗ vỗ bả vai của thằng Thanh:" nhìn anh hai em kìa."
Thanh quay đầu nhìn lại thì thấy Giang đi tới, cầm trong tay mấy con chuột bỏ vào túi, vặn nhẹ lỗ tai thằng Thanh nói:" mai mốt không có chơi ngu như vậy nghe hông, lỡ con rắn còn sống rồi sao?"
Thanh che lỗ tai ủy khuất nói:" em thấy nó c·hết rồi mà."
"C·hết cũng không được, hên là chị hai mày mấy hôm nay trải đời đủ nhiều, nếu không chắc xỉu tại chỗ rồi biết hông?"
"Anh hai, em xin lỗi."
Giang trừng mắt nó:"xin lỗi ai?"
Thằng Thanh quay sang nhìn Thảo:" em xin lỗi chị hai, em chỉ giỡn một chút thôi, chị đừng giận em nha."
Thảo gỡ tay Giang ra:" thôi được rồi, thằng nhỏ cũng xin lỗi rồi mà."
"Tha cho cưng lần này đó, xách cái túi vô nhà đi."
Thằng Thanh "dạ" một tiếng rồi xách cái túi đi vô nhà, còn chỉ có một ít lúa, bốn người cắt vài phút là xong, mọi người xách giỏ dẫn theo em bé vô nhà trước, chỉ có Thảo và Giang rớt lại phía sau.
Đi được một đoạn thì Thảo dừng lại bước chân:" anh ơi."
Giang thoáng nghiêng đầu nhìn cô:" hữm?"
Thảo chỉ chỉ dưới chân mình:" em đạp trúng cái gì rồi."
Giang đi tới trước mặt cô, nó đưa tay mền theo lòng bàn chân cô bắt lên được một con ếch, to cỡ bàn tay, con ếch này nhảy từ lúa ra, nhảy được một đoạn thì trầm mình ở, bên trên có một ít gốc rạ che lấp, nếu không phải giẫm lên thì rất khó phát hiện.
Giang bẻ hai đùi nó rồi đưa cho Thảo, cô nhận lấy, nhìn cặp chân xụi lơ của con ếch cô lắc lắc mấy cái, rồi hai người cùng bước vô nhà.
. . .
Sáu rưỡi chiều, đang ăn cơm thì có tiếng xe máy, là cậu năm về, cậu năm vừa tới thì dì út với dì tư cũng tới.
Khu công nghiệp trà nóc cách đây không xa lắm, đi xe máy chừng một tiếng rưỡi là tới nên thứ bảy ba người sẽ về nhà một hôm, chiều chủ nhật lại đi.
Cậu năm năm nay ba mươi tuổi, người hơi gầy, nhưng cũng đẹp trai, nhưng mà đường tình duyên cậu èo ọt, cậu năm có tài bắn súng chĩa rất ghê, chĩa ra là chuột c·hết, không có ngoại lệ.
Dì tư năm nay ba mươi bốn, bề ngoài dì yếu đuối nhưng thật ra dì rất kiên cường, lúc l·y h·ôn với chồng, dì từ chối nhận trợ cấp để dành quyền nuôi con, một mình dì không dám ăn không dám mặc nuôi hai đứa từ khi thằng Thanh mới sáu tuổi tới bây giờ.
Dì út hai mươi sáu tuổi, lớn hơn Giang chín tuổi, người ta thường hay khen dì đẹp nhất cái xóm này, nhưng mà kiếp trước nhìn hai người chị thất bại trong hôn nhân, nên dì sợ, cho đến khi Giang b·ị b·ắt vẫn chưa nghe nói dì út lập gia đình, lúc đó dì cũng hơn bốn mươi rồi.
Dì tư vừa xuống xe thì thằng Thanh và bé Vy chạy lại ôm lấy dì, dì tư hôn mỗi đứa một cái rồi nắm tay hai đứa vô nhà.
Giang và Thảo đứng lên chào ba người, bà người "ừm" một tiếng nói chuyện với hai người vài câu rồi đi thưa ông bà ngoại.
Giang đi vào trong nhà lấy thêm chén đũa.
. . .
Ăn cơm xong thì Giang và Thảo thay quần áo, Giang hỏi cậu năm mượn xe, cậu năm cũng không có hỏi cái gì mà móc chìa khóa ra đưa cho nó, Giang nhận lấy rồi cùng với Thảo lên xe.
Đường ra chợ Thới Lai vắng hoe cũng không có đèn đường, lộ bây giờ cũng rất xấu, mất nửa tiếng để đi tới chợ Thới Lai.
Giang chạy một vòng quanh khu hành chính để tìm một cây ATM, cây ATM bây giờ rất hiếm, mãi đến một chi nhánh ngân hàng Agribank mới có được một cây.
Giang dừng xe, nhìn hai bên một chút rồi kéo Thảo đi vào rút tiền, vì cậu năm chiều mai phải đi làm nên hôm nay sẵn chuyến phải rút hết, hơn trăm triệu không nhiều nhưng không phải là một con số nhỏ, rút được năm lần năm triệu thì không rút được, hai người hai mặt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
Giờ này hơn bảy giờ chi nhánh ngân hàng cũng đóng cửa, Giang để tiền vào túi mà Thảo mang theo rồi bỏ vào cốp xe.
Giang quay đầu nhìn Thảo nói:" đi ăn kem rồi về."
Thảo gật đầu theo thói quen từ sau lưng ôm lấy nó.
. . .
Chợ Thới Lai quán kem rất nhiều, được trang trí đèn đủ loại màu sắc bây giờ người ta không gọi "kem ly" là "kem ly" mà gọi là "kem ký".
Giang tùy tiện tìm một quán rồi ghé vào, một nữ phục vụ quán bưng ra hai ly trà đá đặt trước mặt hai người rồi đem ra một cái menu, Giang không nhìn mà đẩy qua cho Thảo, cô nhìn lướt ngang rồi nói:" cho em một ly kem nhiều sữa, ít đậu phộng," rồi nghiêng đầu hỏi Giang:" anh uống gì?"
"Cafe đi."
Chị phục vụ ghi lại rồi đi vào trong, Thảo quay sang hỏi Giang:" không rút được rồi sao anh?"
"Mai chạy ra nữa chứ sao bây giờ, ATM nó không cho rút nhiều."
Thảo gật đầu rồi hỏi:" anh tính khi nào về?"
"Em muốn về hả?"
Thảo lắc đầu:" không có, em chỉ hỏi vậy thôi."
Giang nói:" đợi chuyện ở đây xong hết anh đưa em về, mấy hôm anh lại lên."
Thảo ôm cánh tay nó:" thôi, em ở lại đây chơi, khi nào anh về rồi em về."
Giang nhéo cằm cô:" ừm, vài hôm nữa tuốt lúa anh dẫn em đi cưỡi trâu, vui lắm."
Rất nhanh chị phục vụ bưng ra kem đi ra, hai người vừa ăn vừa nói, ăn xong lại mua thêm mấy phần đem về.
. . .
Về tới đầu kênh, Giang chỉ vào một ngôi mộ nằm trơ trọi ngoài đồng, nói với Thảo:" em biết đó là mộ của ai hông?"
Thảo không hiểu sao nó lại hỏi vậy nhưng cô cũng thành thật lắc đầu:" hông biết."
"Đó là mộ của ông Tám, cái kênh này là đặt theo tên của ông, em muốn biết tại sao hông? Chuyện ly kỳ lắm."
Thảo gật nhẹ đầu, nhưng Giang lại nói:" đợi về nhà đi anh kể cho em nghe."
Xe chạy tới nhà ông tư Quốc thì từ bên trong có một cô gái đi ra quăng bịch rác, thấy ánh đèn xe thì cô hơi nheo lại mắt, Giang tắt đèn pha cô gái gặp Giang thì ngoắc ngoắc tay, hỏi:" anh về hồi nào vậy?"
Giang dừng lại xe, cười trả lời:" về mấy hôm rồi, mà mấy hôm nay bận quá, nào rảnh rủ mấy đứa đi chơi."
Cô gái vui vẻ nói:" ừm, để mai em gọi cho thằng Hùng thằng Sơn, hai đứa nó biết anh về chắc mừng lắm."
Giang gật đầu, nói:" ừm, em có số tụi nó thì gọi đi, từ khi tụi nó chuyển nhà đi là biệt tích, mấy năm rồi anh không gặp."
Cô gái "ừm" một tiếng rồi hỏi:" ai đây? Bạn anh hả?"
Giang trả lời:" ừm, bạn gái anh."
Cô gái dừng trong chốc lát rồi chào Thảo:" em chào chị."
Thảo hướng cô gật đầu nhưng cũng không nói gì thêm, cô gái cũng không thèm để ý mà chỉ nói thêm mấy câu rồi đi vô nhà.
Giang cho xe chạy, trên đường đi Thảo như tùy ý hỏi:" ai vậy anh?"
Giang biết cô đang hỏi về cô gái lúc nãy không chút do dự trả lời:" À, Tuyết Hồng, cháu ông tư, hồi nhỏ hai đứa anh hay đi học chung."
Thảo "ồ" một tiếng:" thanh mai trúc mã à?" Đây là cô xem trên tivi học được.
Giang nghĩ nghĩ rồi nói:" ừm, cũng coi như một nửa đi, dù sao anh chuyển nhà, một năm cũng không có gặp mấy lần."
Thảo nhẹ giọng nói:" tiếc dữ vậy."
Giang nghi hoặc hỏi:" tiếc cái gì?"
"Chân dài, lại lớn, đúng gu anh, mà lại hình như người ta thích anh, nếu mà anh không chuyển nhà đi không chừng người ta gả cho anh luôn rồi."
"Nghĩ cái gì đây? Anh chỉ coi Hồng như em gái thôi."
"Anh nói ra lời này anh tin hông?"
Giang nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:" không tin," nó lại nói:" đây là duyên đi, có lẽ ông trời muốn tác hợp anh với em nên mới khiến cho anh chuyển nhà," Nó nghiêng đầu sang một bên nói:" vậy tính ra anh với em là ông trời tác hợp cho luôn đó."
Thảo bấm hông Giang một cái:" ngụy biện là giỏi." Rồi cô cũng không nhắc lại cái đề tài này.
PS: đang cày cuốc mua cái máy tính, nên không có nhiều thời gian, hí hí.