Chương 52
Xuồng cập bến thì Thảo mới dám mở mắt, cô không rời Giang nửa bước, Giang đi tới đâu thì cô theo tới đó.
Giang cũng không có lấy thành quả hôm nay lên bờ, chỉ xách cái bình rồi nắm tay Thảo lên bờ.
Giang cũng không có hỏi cô đã thấy cái gì, chỉ yên lặng dẫn cô lên nhà, cả nhà đã ngủ chỉ còn có ánh đèn dầu lấp loé.
Thảo nhỏ giọng nói với Giang:" anh, em muốn đi tắm."
Giang gật đầu:" ừm, đi lấy đồ nè." Hắn lấy một cây đèn dầu rồi thắp lên.
Thảo gật đầu rồi hai người đi vô buồng soạn quần áo.
Khi đến cửa nhà tắm thì Giang dừng lại nói với cô:" em tắm trước đi."
Thảo do dự, nhưng rồi cô cũng cầm lấy đèn dầu bước vào, cửa đóng lại lại mở ra, cô nhìn Giang nhỏ giọng hỏi:" anh, anh vào với em được hông? Em sợ quá."
Giang đứng hình một chút rồi hỏi:" anh vào?"
Thảo gật nhẹ đầu rồi tránh qua một bên cho Giang đi vào.
Giang suy nghĩ một chút rồi bước vào.
Nhà tắm không nhỏ, hai người bước vào vẫn không có thấy trật, Giang rất tự giác xoay lưng úp mặt vào thành nhà tắm, Thảo thấy hắn xoay người cũng không lên tiếng, cô yên lặng cởi trên người quần áo.
Lỗ tai Giang giật giật, nó bây giờ cảm giác như đứng trên đống lửa, hai chân hơi nhích lại đằng sau một chút.
Thảo bới lên mái tóc, rồi dùng dây cột tóc cố định lại, dưới ánh đèn đã thịt trắng nõn của cô hiện lên ánh cam, cô vẫn chú ý tới từng động tác của Giang, thấy hắn hơi nhúc nhích thì hỏi:" anh có muốn quay lại nhìn một chút hông?"
Giang lắc đầu giọng nói hơi có vẻ nặng nề:" không cần, anh sợ."
Cô nghĩ hoặc hỏi:" sợ cái gì?"
"Sợ nhịn không được ba em lại có cháu ngoại."
Cô còn muốn nói gì nhưng Giang đã cắt ngang:" em tắm nhanh đi, đừng có nghĩ quá nhiều, sau này tính."
Cô nuốt lại lời vừa đến miệng, yên lặng tắm rửa.
Nước văng trúng người nhưng Giang cảm giác người càng ngày càng nóng, mặc dù lời cô ám chỉ quá rõ ràng, nhưng, ít nhất không phải hiện tại, cũng không phải là quân tử gì, nhưng hôm nay cảm xúc cô chập chùng quá nhiều.
Giày vò gần hai mươi phút thì Thảo cũng xong, cô mặc vào quần áo rồi đá vào mông Giang một cái, hừ nói:" em coi anh nhịn được bao lâu."
Giang quay đầu nói:" em đi vô trước hay là đứng ngoài đợi anh?"
"Anh đưa em vô buồng đi."
Giang "ừm" một tiếng rồi cầm lấy đèn dầu dẫn cô đi vô buồng, Giang thắp lên cái đèn dầu đễ sẵn trong buồng, Thảo thì chui vào mùng rồi trùm chăn lại, Giang nhìn cô một hồi rồi cầm lấy một cái đèn đi ra ngoài, trở lại nhà tắm hắn nhìn bàn tay phải của mình rơi vào trầm tư.
. . .
Lúc Giang tắm rửa xong trở lại phòng thì Thảo đã ngồi co ro trong góc, hắn thổi tắt cái đèn trên tay rồi bước vào ôm lấy cô hỏi:" hôm nay em thấy gì?"
Thảo lắc đầu nói:" một bóng trắng, em không thấy rõ mặt, em chỉ biết là nó nhìn em chằm chằm."
Giang vỗ nhẹ lưng cô an ủi:" không sợ, anh ở đây."
Thảo vùi vào người Giang nhỏ giọng hỏi:" anh không sợ sao mà hôm nay anh định đi một mình."
"Ở đây ai cũng gặp một hai lần, em càng sợ, người ta càng thích hù doạ em."
"Làm sao để không sợ?"
Vấn đề Giang im lặng không biết trả lời thế nào, nó cũng chỉ có thể nói:" ngủ một giấc, thức dậy là quên hết hà."
Thảo gật đầu rồi kê gối nằm xuống, Giang cũng nằm bên cạnh Thảo, ôm lấy cô, rồi cầm lấy cây quạt, nhẹ nhàng quạt cho cô ngủ.
Nhìn Thảo hít thở đều đều chìm vào giấc ngủ mí mắt của hắn cũng nặng dần rồi ngủ th·iếp đi.
. . .
Giang thức dậy thì đã gần trưa, Thảo bên cạnh đã không thấy, nó ngáp một cái đứng dậy đi ra ngoài thì thấy Thảo đang ngồi chồm hỗm bên cạnh bà Mai nhìn bà làm chuột, bà Mai vừa làm vừa chỉ cho cô chổ này phải làm thế nào, chổ kia phải làm thế nào.
Giang nhìn thấy cô không giống ngày hôm qua sợ hãi như vậy thì yên lòng đi đánh răng, rửa mặt, rồi hỏi bà Mai:" ông ngoại, bà ngoại đâu rồi mẹ?"
Bà Mai cũng không ngẩng đầu lên nói:" đi nấu cơm rồi."
Ông ngoại bà ngoại tháng nào cũng dành một tuần lễ để ra tổ nhân đạo nấu cơm, tổ nhân đạo nằm trong bệnh viện "Thới Lai" ông ngoại với mấy người đồng đạo của ông đã thành lập tổ nhân đạo thấy phiên nhau nấu cơm, phát cơm miễn phí cho mấy người nằm bệnh viện hoặc đi nuôi người thân.
Giang gật đầu rồi nhìn Thảo, cô cũng đang nhìn nó, thấy Giang nhìn sang cô chớp chớp mắt, Giang bật cười đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài thì gặp cậu ba và cha đang ngồi uống nước trà, cậu ba gặp Giang ra thì hỏi:" ông tám nói hôm qua gặp con hả?"
Giang gật đầu:"dạ, gặp ổng cỡ mười giờ à."
Cậu ba lại hỏi:" hôm qua có thấy gì hông?"
Giang lắc đầu:" không thấy, nhưng Thảo thấy."
Cậu ba "ừm" một tiếng rồi nói:" chắc nhỏ sợ dữ lắm, cậu quên nói với mày, yếu bóng día đừng có dẫn theo, đi ngang khúc đó bị nhát mấy người rồi."
Giang không nói gì thêm mà lại bàn rót một ly trà rồi hỏi cậu ba:" hôm qua soi đỡ hông cậu?"
Cậu ba cười haha nói:" cậu soi đâu được bốn ký mấy năm ký với mấy con hổ ngựa đưa mợ ba mày đi chợ bán rồi, còn mày sao? Được mấy con?"
"Bốn năm con chuột gì đó, rắn, ếch với cò mỗi cái vài con."
Cậu ba cười nói:" ghê bây, đi mấy tiếng đồng hồ bắt được nhiều vậy, mày đi như cậu chắc bán bộn à."
"Để ăn cậu ơi, mẹ con đang mần rồi."
Cậu ba hỏi:" hôm nay đi nữa hông?"
Giang lắc đầu:" không đi cậu ơi, sợ Thảo có mình ên ngủ không được."
Cậu ba "ừm" một tiếng nói chuyện với ông Tính.
Giang ngồi buồn chán một hồi thì quá nhà cậu ba tìm mấy đứa nhỏ, bốn đứa bây giờ đang ngồi ngóng mỏ lên nhìn cái tivi trắng đen sài bình.
Một cái bình sạc đầy bật liên tục cũng được hai tiếng.
Giang nhìn màn hình tivi toàn hột mè thì lắc đầu, hắn nhấn nút tắt tivi, bốn ánh mắt đổ dồn về phía Giang, nó xụ mặt nói:" toàn hột mè, coi riết cho hư con mắt hay gì? Đi ra ngoài chơi."
Không đứa nào dám cãi, Giang kế thừa uy nghiêm từ ông Tính, lời nói của nó có lực uy h·iếp rất mạnh với mấy đứa con nít.
Giang đi lại ôm lấy bé Vy ngồi lên võng, lấy tay chọc chọc khuôn mặt mũm mĩm, cười không có lý do.
. . .
Sau khi ăn cơm xong thì ông Tính nói với Giang:" mai tao với mẹ mày dưới trước, vài lấy giấy tờ rồi tao lên."
Giang hỏi:" mẹ đâu? Mẹ không lên à?"
Ông Tính lắc đầu:" mẹ mày ở nhà coi nhà, còn cho ốc cho hến gì ăn nữa, bỏ cho người ta làm làm sao yên tâm."
Giang gật đầu không nói gì thêm, cha mẹ tự có sắp xếp, nó chỉ là thăm dò hỏi:"hay mua chiếc xe đi cha? đi tới đi lui cho tiện."
Ông Tính "ừm" một tiếng nói:" tao với mẹ mày cũng tính mua một chiếc mà bây giờ mày bày ra cái dụ đất đai này tao chắc phải đợi một thời gian."
"Cha mua đi, chiếc wave alpha thứ của ông tư cũng không có bao nhiêu tiền, để con điện cho thằng Luân kiu nó rút tiền đưa cho cha." Nói xong Giang lấy ra điện thoại cho thằng Luân, vừa bắt máy lên đã nghe tiếng hít hà:" ây da, em nhẹ chút."
"Hừ, biết đau à? không phải anh hùng lắm, đứng đó cho ngoại đánh mười cây sao? Sao mới đánh có phân nửa mà giờ đã than đau."
"Em không biết, đây là khổ nhục kế, anh không nói vậy sao ông ngoại chịu gả em cho anh."
"Chị thấy em ngu thì đúng hơn, b·ị đ·ánh còn không biết chạy, đứng đó chịu đòn."
"Không được, không được, anh mà chạy là ông ngoại trút giận lên em, anh đau lòng hơn b·ị đ·ánh."
Giang không nghe nổi tằng hắng một tiếng:" hai bạn, có thể chú ý một chút mình ở đây không?"
"Ơ, bạn hiền, chúc mừng tao đi, tháng sáu tao với Thủy làm đám cưới."
Giang cười nói:"nha, nha chúc mừng hai bạn, chắc ăn không ít khổ hả?"
"Chịu vài ba cây, không c·hết được."
Giang cười nói: "Ừm, trong thẻ còn hơn ba chục, mày rút ra một ít đưa cha tao mua xe đi, còn bao nhiêu với tiền đơn này coi như tiền mừng cho hai đứa."
"Mày không về dự đám cưới tụi tao à?"
"Về, nhưng mà cho trước, cho hai đứa mày có tiền xoay sở."
"Haha, không hổ là thằng cốt của tao, cho hẳn luôn tiền làm đám cưới."
"Thôi im mẹ mồm đi, nhớ tao dặn đó."
"Ừm, biết rồi, thôi à, tao sức thuốc cái, đau quá đau rồi."
"Hahahaha."
"Biến mẹ mày đi."
PS: . . .