Chương 51 đi soi(2)
Giang gật đầu:" dạ có." Rồi hỏi ông ngoại:" ủa ngoại, kênh mình điện lực người ta có vô coi tình hình hông?"
Ông ngoại gật đầu nhưng chán nản nói:" có vô coi mấy lần, nhưng người ta nói ở đây ít hộ quá, người ta kéo điện nhưng tiền cột, tiền dây phải chịu, dân ở đây người ta không chịu nên kéo tới bây giờ."
Giang gật đầu, kênh dài một cây số bên đây sông, bên kia sông cộng lại mà không tới mười hộ gia đình, lại nghịch đường dây nên khó đủ đường.
Giang nói với ông ngoại:" bây giờ ông ngoài đi nói với người ta thử coi, tiền dây tiền cột con ra nhưng họ phải cấp ra đất trồng cột coi họ chịu hông."
Ông ngoại giật mình hỏi:" mày điên hả con, cả cây số cũng phải mấy chục triệu chứ hông ít."
"Không có bao nhiêu đâu ngoại, coi như kéo điện cho nhà mình xài cũng được, chứ kiểu này bức bối sao được."
Ông Tính cũng lên tiếng:" để nó làm đi ba, nó dạo này có tiền, một tháng nó làm bằng cả vụ lúa mà."
Ông ngoại nhìn hai người một chút rồi gật đầu:" được rồi, cha con tụi bây coi mà làm, để tạo hỏi người ta coi người ta có tiếp được mớ nào hông."
"Dạ, cảm ơn ông ngoại." Dừng một chút Giang nói tiếp:" ông ngoại có nghe ai bán đất gì hông ông ngoại?"
Ông ngoài gật đầu, chỉ miếng đất kế bên:" miếng đất của bà tư Phụng kế bên đó, bà tư Phụng c·hết rồi nhà có con cái gì đâu, ổng thì lớn tuổi không làm được nên kêu bán miếng đất này tám chục triệu, bốn công mấy, mà có ai mua đâu, bây giờ cậu ba mày đang mướn làm."
Giang gật đầu rồi nói với ông Tính:" cha lo vụ này giùm con nghe, nào cậu năm về con mượn xe đi Thới Lai rút tiền rồi đưa cho cha."
Ông Tính gật đầu:" vậy mai mốt gì tao với mẹ mày đi về nhà lấy giấy tờ đồ lên."
. . .
Mấy ông cháu trò chuyện trong chốc lát thì cậu ba đứng lên:" thôi cậu đi ra chợ lấy hai cái bình về, tối đi soi."
Ở đây không có điện nên, ngoại chợ có mấy hộ có sạc bình nên họ nhận sạc, một cái bình giá mười ngàn, hơi đắt nhưng không có lựa chọn khác.
Cậu ba có nghề soi chuột, mấy kênh khác lúa bắt đầu cắt, chuột không có thức ăn nên đêm thường hay xuống mé sông kiếm ăn.
Giang cũng nổi hứng thú, soi chuột nó cũng biết, hoặc là nói ở đây trai tráng ai cũng biết, mười bốn mười lăm tuổi kéo nổi dây thun cháu hai mươi là có thể bơi xuồng đi sôi chuột.
Giang hỏi cậu ba:" cậu còn cây súng nào hông? Cho con mượn một cây với."
Súng ở đây là súng chĩa, cậu ba trả lời:" cậu năm mày có đó, hỏi bà ngoại coi dẹp đâu rồi."
Giang gật đầu rồi đi tìm bà ngoại, Thảo cũng đứng lên đi theo.
. . .
Cây súng cậu năm làm rất đẹp, một thanh ván dày được làm giống súng thật tới sáu phần, được sơn đen, phần tạo lực là những sợi dây thun được thắt lại với nhau, rất nặng tay, ít nhất cũng chầu hai lăm sợi, một ống nhựa nhỏ để giữ lại mũi chỉa ổn định, gần cán súng là một cọng sắt được bẻ thành hình chữ L được nối với cò súng, hai mũi chĩa dài cỡ một mét rưỡi, to cỡ ngón tay trỏ được uốn cho thẳng, trên đầu là hai thanh kim loại được mài nhọn.
Đêm đến, hôm nay mây mờ che khuất một phần ánh trăng, không quá sáng, cũng không quá tối.
Giang trên đầu đội đèn pha, một tay xách cái bình, một tay xách theo cây súng chĩa xuống xuồng, Thảo cũng đi theo, đáng lẽ là Giang không cho, nhưng cô hiếu kỳ nên năn nỉ mãi Giang mới cho cô theo.
Kênh Đông Pháp cách đây cũng khoảng mười cây số, trên xuồng có cái máy xăng, Giang giật máy chạy về hướng kinh Đông Pháp.
Nửa giờ đồng hồ thì đã đến, Giang tắt máy, đưa láp máy lên xuồng rồi bắt đầu giương súng lên soi.
Cái kênh này vắng tanh, hai bên bờ toàn tre với tre, Giang đội trên đầu cái đèn pha, đèn này là đèn tự chế, cậu năm làm bằng vỏ lon bia, cũng có cái trá đèn như người ta, sài bóng đèn dây tóc nhỏ, ánh sáng vàng.
Phía sau xuồng có bánh lái nên Giang ngồi đằng trước mũi, vừa bơi xuồng lại vừa quan sát hai bên, Thảo ngồi ở giữa xuồng, buồn chán cô bắt đầu nhìn trời đếm sao.
Bỗng nhiên Giang thả chập tốc độ xuồng, cầm lên cây súng kéo ra dây, nó đặt cây súng lên xuồng rồi nhẹ nhàng lấy hai tay bơi xát hơi gần bờ, gần tới bờ Giang cầm lên cây súng, ánh đèn gọi chếch con chuột một chút, mũi chĩa khóa chặt mục tiêu,
"Phặc."
"Chít chít."
Con chuột kêu lên đau đớn, nó núp trong đám gốc tre không ngừng giãy dụa, Giang bơi xuồng lại nhặt lên mũi chĩa, con chuột xui xẻo bị hai mũi chĩa cắm xuyên qua bụng, đây là chuột cơm, to cỡ cổ tay, Thảo hiếu kì ngóng cổ nhìn xem, khi thấy con chuột bị mũi chĩa xỏ ngang thì cô bĩu môi:" anh thật ác!"
Giang gỡ ra con chuột, đập vô mạn xuồng vài cái rồi bỏ lên xuồng, lơ đễnh hỏi:" em có ăn hông?"
Thảo rất thành thật trả lời:" ăn."
Giang lắp mũi chĩa sẵn vào súng, rồi tiếp tục bơi, cũng gần mười giờ à, trên xuồng đã có không ít thứ, chuột, ếch, rắn, có cả hai con cò đỏ.
Nhưng xuồng ở sau lưng bỗng nhiên nhẹ động đậy, rồi Thảo dựa lưng vào lưng Giang nhỏ giọng nhưng giọng nói rất căng thẳng hỏi:" anh tin trên đời này có ma hông?"
Giang cảm nhận được lưng cô đã rịn ra mồ hôi, nó im lặng chốc lát rồi nói:" tin, đã gặp vài lần."
Thảo lại hỏi:" lúc đó anh làm gì?"
Giang nghĩ nghĩ rồi nói:" đừng nhìn thẳng,"
Giang cảm nhận được sau lưng Thảo đang chuyển đầu quá hướng khác, nó nói tiếp:" đừng nói gì về thứ đã thấy," Thảo phía sau không lại lên tiếng, Giang nói tiếp:" đừng sợ nó."
Đây chỉ là Giang nghe người ta nói, chứ nó kiếp trước cái tuổi này là không tin mấy chuyện này, có một lần cũng đi soi kiểu này, gặp được cái bóng trắng, nó xách dầm lên tới chỗ tìm tòi thật giả, nhưng khi tới nơi thì cái gì cũng không thấy, nhưng tánh Giang rất cọc, tìm không thấy cái gì đã xách dầm đập vô thân cây vài cái rồi mới đi.
Nhưng kiếp này thì khác, Giang tin, cũng không sợ, nhưng Thảo có vẻ rất sợ, lưng cô đã thầm rất nhiều mồ hôi.
Giang không nói tiếp mà tăng tốc độ bơi xuồng, một lát sau phía trước có ảnh đèn pha, ông Tám ở cùng kênh với hắn đang bơi thục mạng, thấy xuồng Giang thì ông thả chậm tốc độ, nhìn thấy Giang, ông nhìn kĩ một chút rồi hỏi:" cháu ông sáu Phương hả mậy?"
Giang gật đầu, hỏi ông tám:" làm gì bơi dữ vậy ông tám."
Nhắc tới chuyện này mặt ông tám lại tái xanh, ông nói:" bị ma nhát, mẹ nó, nãy đi soi, đi ngang qua cái gò đất đằng kia, ông gặp cá lóc nó nổi quá trời, ông lấy chĩa đâm rồi quăng lên xuồng, một lát sao coi lại toàn đất với đất, coi lại cái gò đất, má ơi, mấy cái mã đất mới chôn."
Thảo phía sau lưng rùng mình một cái nhưng không lên tiếng, Giang vẫn bình tĩnh gật đầu hỏi:" máy sao ông không chạy? Để bơi rồi chừng nào tới?"
Ông Tám trả lời:" ông giật bảy tám không chạy."
Giang không lại hỏi, trường hợp này có nghe ông Tính với cậu ba kể qua, Giang vỗ vỗ cánh tay Thảo, Thảo hiểu ý, cô thẳng sống lưng, Giang đứng dậy đi qua xuồng ông tám để láp máy xuống nước rồi giật một cái thì máy chạy, ông Tám mừng quýnh bò lại cầm lấy máy nói:" trời ơi, hên là gặp mày chứ không thì không biết ông bơi chừng nào tới nhà."
Giang "dạ" một tiếng rồi bước về xuồng mình. Hắn cũng giật máy rồi song song chạy về nhà.
PS: đây là chuyện mình và cậu mình đã trải qua mượn góc nhìn của Thảo và Giang để kể lại, mấy bạn đọc thì có thể thấy không mấy đáng sợ nhưng khi chứng kiến thì nó khác.