Chương 50 đi soi(1)
Nhà cậu ba cách nhà ngoại chỉ có vài chục bước chân, hôm nay cậu ba cũng từ nhà mẹ vợ về, Nghe gia đình Giang về thì cả gia đình cậu ba cũng tụ tập lại nhà ngoại.
Cậu ba có hai đứa con gái, đứa lớn tên Uyên năm nay mười lăm vừa học hết lớp chín, đứa nhỏ tên Nhi năm nay mười ba vừa hết lớp bảy.
Uyên giống cậu ba, nước da hơi ngăm, nhưng mặt mày sáng sủa, Nhi lại giống mẹ nước da trắng trẻo mặt bầu bĩnh rất đáng yêu.
Hai đứa cũng mến Giang, vừa gặp Giang ẵm Vy, Thảo và Thanh đi phía sau, hai đứa đã ngọt ngào gọi:" anh hai, chị hai."
Giang cười nắm mặt mỗi đứa một cái:" lớn dữ rồi hệ, sắp nhìn hết ra rồi."
Thảo cũng cười nhìn hai đứa gật đầu.
Nhi cười tươi rói nói:" anh hai, mới đi chợ về hả? Có mua bánh về cho em hông?"
"Có biết hai đứa hôm nay về đâu, biết là đã mua rồi."
Nhi ỉu xìu, Thảo tiến lên xoa đầu cô:" mai chị dẫn đi mua."
"Cảm ơn chị hai."
Không thể không nói, mấy đứa em gái miệng đứa nào cũng ngọt, một tiếng "chị hai" hai tiếng "chị hai" tâm linh yếu ớt của Thảo chống không nổi.
Lúc này thì cậu ba nghe tiếng đi ra, cười haha nói:" ơ, hai đồ mủ, dẫn vợ về luôn đó hả con?"
Giang gật đầu:" dạ, năm nay dẫn vợ về, qua năm nhớ chuẩn bị tiền ăn cưới nghe cậu."
Cậu ba "ừm" nói:" yên tâm, hai cái chai gạch đít."
Giang đen mặt:" quá khứ thôi, cho qua đi cậu ba."
Lúc này Thảo cũng hứa hẹn xong với Nhi, đi đến lễ phép chào cậu ba, cậu ba gật đầu rồi nói:" vô, vô nhà ăn cơm, cậu mới bắt được mấy con chuột, bà ngoại chiên chừa cho tụi bây trong nhà kìa."
"Dạ"
. . .
Trên bộ ván ngựa, cả gia đình vây quanh một mâm thức ăn, chỉ có ông ngoại ăn chay nên dọn một mâm riêng ở ngoài.
Thảo cầm lấy đũa do dự mãi nhìn dĩa chuột chiên, mùi thịt thơm làm cô phát thèm, nhưng khi biết đây là chuột thì cơn thèm biến mất phân nửa.
Giang xé ra một cái đùi chuột bỏ vào chén Vy, rồi nhìn cô nói:" em ăn thử đi, ngon lắm."
Mợ ba cười nói:" hồi đó mợ cũng có biết ăn đâu, nghe mùi là ói lên ói xuống, ăn được là ghiền."
Mợ ba trước kia cũng là con nhà giàu có ở chợ huyện, sau này gặp rồi thương cậu ba, lúc đầu bà mẹ mở ba là không đồng ý, nhưng hai người nắm tay nhau đi Lâm Đồng hái tiêu một thời gian, khi về đã là ba người, cha mẹ mợ ba không thể làm gì khác hơn là gả mợ ba cho cậu ba, tính ra nhân tài là thời nào cũng có a.
Thảo vẫn còn do dự thì Vy đã đưa cái đùi Giang vừa mới gắp cho lên miệng cô ngọt ngào nói:" chị hai, ăn thử đi, ngon lắm."
Thảo nhắm mắt, hít hít cái mũi, thật là thơm, cô hé miệng cắn một cái, bên ngoài giòn giòn, xới thịt lại mềm, cô nhìn không được lại cắn thêm cái nữa.
Cô ăn rất thục nữ nhưng đã tiêu diệt hai phần ba số chuột trong dĩa, nhưng không ai cười cô mà đổi lại còn rất hài lòng, cô thích ứng với cuộc sống xung quanh rất nhanh.
. . .
Đến chiều thì cậu ba xách cái thùng vòi đi ra ngoài, Giang chạy theo hỏi:" đi đâu vậy cậu?"
Cậu ba trả lời:" đi lên kinh hai trăm, tưới mấy cái liếp nấm rơm."
Giang sửng sốt hỏi:" nấm rơm, lúa chưa cắt rơm đâu trồng?"
"Bên kinh Đông Pháp người ta cắt sớm hơn mình hai mươi ngày, hỗm cậu đi soi chuột thấy thì chở về một mớ, trồng một ít để dành ăn."
Lúa một năm có thể trồng ba vụ, vụ một là vụ Đông-Xuân từ tháng mười âm lịch đến tháng hai năm sau, thu hoạch xong sẽ xử lý đất rồi gieo trồng tiếp vụ hai là vụ Hè-Thu, đến tầm tháng sáu tháng bảy âm lịch là chuẩn bị thu hoạch vụ hai, khoảng thời gian còn lại là vụ bà, vụ Thu-Đông tùy theo từng vùng mà các thánh gieo trồng trong vụ khác nhau, quê Giang là tính như vậy, nhưng quê ngoại rất ít gieo giống vụ ba vì tầm tháng bảy thì sẽ cho nước vào rồi nuôi cá, người ở đây gọi là rửa phèn cho đất.
Giang gật đầu như có điều suy nghĩ rồi theo cậu ba đi lên kinh hai trăm.
. . .
Trời về chiều, đại gia đình tụ tập trên ván ngựa cơm chỉ có Giang là không thấy bóng dáng, bà ngoại hỏi Thảo bên cạnh:" thằng Giang đâu con."
Thảo nghe ngoại hỏi thì trả lời:" ảnh nói ảnh đang nghiên cứu cái đó á ngoại, ôm điện thoại từ chiều giờ."
Không ai nghĩ nhiều, chỉ có bà Mai và ông Tính là tâm lý "lộp bộp" một cái, lại nghiên cứu, lần nào nó nghiên cứu cũng phải vài chục triệu, bây giờ lại nghiên cứu, không biết lại đi làm cái gì.
Ông Tính nói:" thôi cả nhà mình ăn cơm trước đi, hơi đâu mà đợi nó, tý đói nó bò ra chứ gì."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới Giang từ trong bước ra, câu đầu tiên đã làm cho ông Tính bà Mai bữa cơm này mất vị:" cha ơi mua đất."
Ông Tính gật đầu chỉ chỉ khoảng trống bên cạnh Thảo:" ăn cơm đi rồi nói."
Giang gật đầu đến bên cạnh Thảo ngồi xuống, Thảo đưa cho nó một chén cơm, Giang nhận lấy chén cơm vùi đầu ăn, chưa tới năm phút đã ăn xong hai chén, nó để chén cơm xuống nói:"con ăn xong rồi."
Ngụm cơm ông Tính chưa kịp nuốt xuống, ông trợn mắt nó:" mày thấy tao ăn xong chưa? Đi ra ngoài chờ."
Giang đứng dậy, đi vào nhà pha trà, cả nhà nhìn theo bóng lưng Giang, có lo lắng, có không hiểu, có rầu thúi ruột.
. . .
Giang pha ra bình trà rồi bắt đầu ngồi uống, tay cầm điện thoại, vừa uống bắt đầu trầm tư.
Một lát sau Thảo cũng tới bên cạnh Giang ngồi xuống, cô hỏi:" anh tính làm gì?"
Giang đưa điện thoại cho cô, màn hình trình duyệt vẫn còn, Thảo nhận lấy xem một chút rồi nói:" nhưng mà ở đây không có điện, làm sao lắp máy tạo độ ẩm."
Giang gật đầu:" đúng rồi, vậy nên phải kéo điện."
" Tốn tiền lắm đây?"
"Ừm, từ ngoài đầu kênh vô đây cũng phải sáu bảy trăm mét, nhiều cột như vậy cũng phải mất mấy chục."
Thảo gật đầu hỏi:" anh bây giờ có bao nhiêu?"
Giang cầm lấy điện thoại, mở lên áp ngân hàng, một lát sau nói:" một trăm ba chục triệu."
" Đủ hông? Hông đủ em mượn cha thêm."
Giang lắc đầu:" thôi đi, bác giúp anh nhiều quá rồi."
Thảo nghiêm túc bẻ ngón tay tính toán:"Không sao, tiền của cha sau này cũng là tiền của em, tiền của em sau này cũng là của anh, coi như bây giờ anh ứng trước dùng."
Giang lấy tay bóp mặt cô, cười nói:" bác trai mà nghe được chắc vui lắm."
Thảo đẩy ra tay nó, liếc mắt một cái:" em đang nghĩ cách giúp anh mà anh còn chọc ghẹo em."
Giang cười hề hề, kề xát gần mặt cô nói:" bác giúp anh nhiều quá mà anh chưa báo đáp cái gì, hay là anh giúp bác có đứa cháu ngoại đi."
Thảo tức giận trừng mắt nó:" anh ngứa tay? Muốn đánh lộn hay gì?"
"Haha, đùa một chút."
Lúc này ông ngoại, ông Tính, cậu ba cũng lại đây, ông Tính cau mày hỏi:" tính làm cái gì nữa?"
Giang trả lời:" con tính mua ở đây miếng đất, lên nền trồng nấm."
Cậu ba chén miệng hỏi:" nghe nói lúc này mày bỏ cái nghề lượm đồ mủ, biết làm ăn cậu cũng mừng, còn muốn trồng thì trồng như cậu, trồng vài liếp ở cặp hông nhà được rồi."
Giang đen mặt nói:" cậu không quên được à cậu ba?" Bất quá nó cũng nói:" cậu yên tâm, cháu cậu không làm thì thôi, đã làm thì phải có ăn, cậu hông tin hỏi cha con coi."
Cậu ba quay sang nhìn ông Tính, ông Tính im lặng ngầm thừa nhận.
Lúc này ông ngoại lên tiếng hỏi:" rồi có vốn liếng gì hông? Đừng có bày ra rồi mắc nợ một đống mà làm không được gì." Ông ngoại lo lắng không phải không có lý do, trước kia ông Tính vay ngân hàng năm mươi triệu mua một đàn vịt năm ngàn con, sau này vịt tới lúc gần đẻ được trứng thì có tin đồn cúm H5N1 bùng lên, đàn vịt mấy ngàn con toàn bộ bị thiêu hủy, vừa thiêu hủy xong thì đài phát thanh thông báo dừng việc thiêu hủy, nhưng đã muộn, gia đình Giang mất trắng con mang nợ nên ông Tính mới chán nản bỏ xứ đi làm ăn xa.
PS: tối này kể chuyện tâm linh. :)