Chương 49
Chương 49
Chợ số Tám, cafe Lê, quán cafe có view bờ sông rất đẹp.
Giang và Thảo ngồi đối diện nhau, hai ly nước trước mặt hai người đã tan ra trong vắt, uống nước chỉ là phụ, sạc nhờ điện thoại mới là chính.
Hai đứa bé thì đang ngồi bên cạnh uống trà sữa, ăn chân châu.
Giang lướt lướt điện thoại được nối với bộ sạc, hỏi Thảo đang ngồi đối diện:" em đầu tư hông?"
Thảo nghi ngờ nhìn Giang hỏi:"đầu tư? Đầu tư cái gì? Em không biết đâu."
Giang để điện thoại xuống, cười nói:" không phải em nói ở đây bình yên sao?"
Thảo gật đầu:" anh định làm gì? Đủ vốn hông? Hông đủ em xin cha."
"Em mang theo bao nhiêu tiền mặt."
"Hai ba triệu gì đó."
Giang gật đầu:" không đủ rồi."
Thảo lấy ra điện thoại định gọi cho ông Tuấn thì Giang ngăn lại:" làm gì vậy?
"Gọi cho cha."
" Làm gì?"
"Xin tiền, không phải anh không đủ sao? Anh thiếu bao nhiêu em xin cha thêm."
Giang giành lấy điện thoại của cô đặt xuống bàn, rồi lấy ra thẻ ATM của mình nói:" tiền anh có, nhưng mà ở đây không có chỗ rút."
Cái chợ số Tám này nó nhỏ lắm, đừng nói là cây ATM, đến cả một cái chi nhánh ngân hàng cũng không có.
Thảo để xuống điện thoại hỏi Giang:" anh định làm cái gì?"
"Anh đi mua vàng, chờ vài năm vàng lên giá bán kiếm lời."
"Rất lạ, bảo đảm lên giá hông?"
Giang trịnh trọng gật đầu:" bảo đảm tăng."
Thảo gật đầu, nhưng lại thâm ý nhìn Giang:" có phải cục tức lúc sáng nuốt không trôi."
Giang trầm ngâm một chút rồi gật đầu:" có một chút, một đám khỏe khoang thôi, không đến mức ảnh hưởng tới anh quyết định."
Thảo gật đầu:" ừm, anh đừng suy nghĩ nhiều, mấy lời của họ em không nghe lọt tai."
"Thôi đi, tính sao, cơ bản không cần vội."
Lúc này điện thoại Giang vàng lên, thằng Luân gọi, Giang nhấc máy: alo, gì vậy mậy?"
Thằng Luân âm thanh có vẻ nôn nóng:"Giang ơi, Thủy có thai, hai tháng rồi."
Giang trừng to mắt, mẹ nó, nhân tài, bình thường không thấy nắm tay, đùng một cái có thai luôn, hắn giật mình hỏi:" chuyện khi nào?"
"Mới sáng nay, tao thấy Thủy là lạ, tao đưa Thủy đi bệnh viện thì bác sĩ nói Thủy có thai, hai tháng rồi."
" Tao hỏi cái này sao?"
"Chứ cái gì?"
"Mẹ mày, cái này cần tao hỏi rõ ra sao?"
"Là, là ngày thứ hai tao đưa Thủy về."
"Con mẹ nó, biện pháp đâu? Thiếu cha gì biện pháp sao không dùng."
" Trường hợp khẩn cấp, không có chuẩn bị."
"Không biết rút ra sao?"
"Không kịp."
Giang nâng trán, trai tơ a, Giang cũng là trai tơ nhưng ít ra cũng có kinh nghiệm mười mấy năm làm bạn với bàn tay.
" Mày tính sao?"
"Tao không biết, tao rối lắm nên mới hỏi mày nè."
"Còn Thủy, Thủy nói sao?"
"Thủy đòi bỏ, bác sĩ cũng nói thai còn nhỏ, có thể bỏ được."
"Mày muốn bỏ sao?"
Thằng Luân im lặng một chút rồi kiên quyết trả lời:" không muốn."
"Thủy có ở đó với mày hông?"
"Không có, tao đưa Thủy đi khám xong thì Thủy đòi về nên tạo đưa Thủy về."
"Ừm, mày để máy, im lặng đừng nói gì hết, hiểu chưa?"
"Ừm."
Giang quay qua Thảo nói:" em có số Thủy hông? Gọi cho nó đi, thằng Luân nói nó định phá thai đó, em hỏi coi sao, mở loa nghe."
Thảo giật mình, cô gật đầu rồi lấy ra điện thoại gọi cho Thủy, chuông reo vài tiếng Thủy bắt máy:" alo, mình nghe đây Thảo."
Giọng cô có chút sa sút, Thảo vội hỏi:" mình nghe nói bạn có thai, định phá hả?"
Thủy "ừm" một tiếng rồi hỏi:" Luân nói hả?"
"Ừm, Luân mới gọi cho anh Giang."
Thủy "ừm" một tiếng lại không lên tiếng, Thảo vội hỏi:" bạn định phá thai Luân có nói gì hông?"
Thủy im lặng một chút rồi uể oải nói:" không có nói một lời, cũng không có an ủi mình một câu."
Thảo nhìn về phía Giang, người sau ra hiệu cô nói tiếp, Thảo hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:" bạn phá thai rồi lỡ như để lại di chứng gì rồi sao?"
"Mình không biết, mình rối lắm, ông ngoại mà biết chắc g·iết mình c·hết."
"Sao bạn không thương lượng với Luân tìm cách khác giải quyết, ví dụ như hai người lấy nhau."
"Đừng nói nó, mình cũng đợi nó nói câu đó, nhưng mà nó không nói một lời, đàn ông gì mà cứ do do dự dự, mình biết mình mang thai là đã rối lắm rồi, mà nó còn rối hơn mình, không an ủi mình được một câu, nó cái gì cũng tốt chỉ là không có lá gan, chẳng lẻ chuyện gì cũng phải đợi mình chủ động."
Thủy trong giọng nói có ủy khuất, có trách móc, càng nhiều là thất vọng.
Thảo trầm mặc một chút, Giang buông mí mắt không biết đang nghĩ gì.
Thảo nhẹ giọng an ủi cô:" thôi được rồi, chắc Luân phải đợi một chút thời gian để bình tĩnh lại, chuyện quá đột nhiên mà."
Thủy "ừm" một tiếng nói:" mình đợi thêm vài ngày, nếu nó còn cứ như vậy thì mình đi phá thai rồi chia tay với nó luôn, mình không cần con trai chuyện gì cũng phải đợi mình chủ động."
Thảo "ừm" một tiếng nói:" ừm, bạn nghỉ ngơi đi."
"Ừm."
Nhìn thấy Thảo tắt điện thoại, Giang nhẹ giọng hỏi:" mày nghe chưa?"
"Ừm."
"Mày muốn làm sao tao không tiện cho lời khuyên, nhưng bạn bè tao nói thật, Thủy không cha không mẹ bên cạnh đã đủ đáng thương rồi,ông bà Thủy cũng lớn tuổi rồi, đừng để nó tới một người để dựa vào, đừng để tao coi thường mày."
"Ừm."
Đầu dây bên kia chủ động kết thúc cuộc gọi, Giang nhịn không được thay thằng bạn lo lắng mà thở dài.
Thảo nhẹ giọng an ủi:" anh cũng cố hết sức rồi, đi tiếp được hay không thì phải xem hai người họ thôi."
Giang gật đầu:" hi vọng thằng Luân nó thay đổi, chứ cái tính này của nó… haizz."
Hắn đứng người lên gọi chủ quán ra tính tiền, rồi cõng lấy bé Vy, Thảo cũng dắt tay Thanh, bốn người đi vào chợ.
. . .
Cùng lúc đó, Luân trên chiếc xe đạp đang chạy như điên về phía nhà Thủy.
Tới nơi thì chỉ có bà ngoại Thủy ở nhà, Luân thưa bà rồi hỏi:" Thủy có nhà hông bà?"
Bà chỉ chỉ phòng Thủy nói:" không biết sao hôm nay nó cứ ở lì trong phòng, con vô coi thử coi."
Luân gật đầu rồi chạy vô đứng trước phòng Thủy, nó gõ cửa:" Thủy ơi, mở cửa cho anh với."
Bên trong không có đáp lại, Luân nói tiếp:" anh sai rồi, cho anh xin lỗi, anh sẽ sửa mà."
"Cạch." Cửa phòng mở ra, Thủy mặt không b·iểu t·ình nhìn nó hỏi:" em sai chỗ nào?"
Luân ôm lấy cô, Thủy kinh ngạc một chút, đây là lần đầu tiên Luân chủ động ôm cô, nếu như không có hôm đó cô cũng hoài nghi Luân lấy cô ra làm lá chắn.
Luân ôm lấy cô kiên định nói:" anh sẽ về nhà nói với cha mẹ, nếu cha mẹ không đồng ý thì anh sang nhà em ở rể luôn."
A, chó biết nói tiếng người, Thủy hỏi Luân:" vậy em định làm sao nói với ông ngoại chị, ông mà biết cũng phải đập em một trận."
Luân lắc đầu:" không sao, là đáng đánh, không c·hết là được."
"Rồi lỡ c·hết rồi sao?"
"Không c·hết được, lòng sẽ không nỡ cháu cố mình không có cha đi."
Thủy bật cười đánh vô người nó mấy cái oán trách:" phải chi lúc đầu em cũng nghĩ như vậy, em có biết là chị tốn bao nhiêu nước mắt hông?"
Luân vuốt lưng cô an ủi:" anh biết rồi, anh xin lỗi là anh không tốt."
"Ừm, tha thứ cho em."
Hai người ôm nhau một lúc thì Luân mắt loé hàn quang hỏi:" thằng gồm đâu?"
Thủy căm hận nói:" không biết, sau hôm đó nó với bạn nó không biết trốn đi đâu, tốt nhất là c·hết ở ngoài đường luôn đi."
Cô cũng không ngờ anh của mình lại đối xử với mình như vậy, chỉ vì mấy triệu bạc đánh bài mà nó lại bỏ thuốc cô, bán cho bạn nó, nếu không phải hôm nó Luân không yên lòng nên quay trở lại, nếu không…
Luân nắm tay Thủy:" đi, đi ra ngoài gặp bà ngoại."
Thủy nguýt nó một cái:" đổi giọng nhanh à?"
Luân cười haha nắm tay cô đi ra ngoài.