Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 48




Chương 48

Phòng cậu năm cũng đơn giản, chỉ là dựng lên bốn mặt tôn thành cái phòng, bên trong có một cái xào quần áo gỗ, treo đầy đồ đạc của cậu năm, một cái bàn gỗ nhỏ, đặt một số đồ dùng linh tinh.

Hai người vào phòng thì đóng cửa lại, Giang vặn lửa lớn cho phòng sáng hơn một tý rồi bắt đầu kéo ra mùng, bốn góc cậu năm đã đóng đinh sẵn nên chỉ cần treo bốn góc mùng vào là xong.

Không có đệm chỉ có chiếu, Giang đi vào dằn lại mấy góc mùng không cho muỗi vào rồi từ trong vali của mình lấy ra mền gối.

Chuẩn bị đầy đủ Giang nhìn Thảo đang xua đuổi mấy con muỗi thì gọi cô vào:" vô mùng đi, em ở ngoài nuôi muỗi hả?"

Thảo nâng nhẹ một góc mùng rồi chui vào, sau khi chui vào cô kéo ra chăn trùm kín cả đầu, Giang bên ngoài cười cười không nói gì.

Không tới năm phút góc mùng bật ra, Thảo gương mặt dưới ánh đèn dầu đã đỏ càng thêm đỏ, cô thở phì phò trán đã thấm mồ hôi.



Giang lấy tay thấy cô lau mồ hôi, buồn cười hỏi:" hầm như vậy mà em trùm mền được?"

Đang là mùa hè nên bán ngày trời rất nóng, bạn đêm nhiệt độ hạ không kịp nên khoảng chín mười giờ là vẫn còn thấy rất nóng nực.

Thảo không có lên tiếng chỉ im lặng, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, một lát sau cô nhỏ giọng nói:" anh, nóng quá sao ngủ?"

Giang nhéo gò má cô một cái ôn nhu nói:" chờ anh một tý." Rồi chui ra ngoài từ trên bàn lấy cái quạt nan quạt cho cô mấy cái, gió nhẹ làm tóc trán cô bay lên, mấy sợi tóc sau tai dính vào miệng, cô phì phì thổi mấy hơi không hiệu quả thì lấy tay vén tóc ra sau tai.

Giang kê lại cái gối rồi nằm xuống, hắn vỗ vỗ cái gối bên cạnh nói:" nằm xuống đi, anh quạt cho."

Thảo nằm xuống bên cạnh Giang, tay vòng qua hông hắn, nhắm lại mắt, một lát sau cô mở mắt ra hỏi:" tay anh mỏi hông?"

Giang lắc đầu nói:" không mỏi, ngủ đi."

Thảo không lên tiếng lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Đêm, yên tĩnh, chỉ có tiếng muỗi bên ngoài vỏ ve và tiếng quạt nan phe phẩy.



Một lát sau Thảo lại mở mắt ra, ánh mắt vô tội nhìn Giang:" anh, em khó chịu."

Giang cúi đầu nhìn cô, đèn lờ mờ nên nó cũng không nhìn thấy rõ b·iểu t·ình của cô, Giang hỏi:" khó chịu chỗ nào, quạt hồng đủ mát hả?"



Thảo lắc đầu lấy tay chỉ chỉ ngực mình.

Giang nghi ngờ hỏi:" đau lòng anh hay sao? Yên tâm, chút xíu là mát lại hà."

Cô lại lắc đầu, nhỏ giọng nói:" áo ngực, em không quen mặc áo ngực đi ngủ."

Giang dừng toàn bộ động tác trong nháy mắt, hắn xoay lưng về phía cô:" khó chịu thì cởi ra đi, anh không nhìn lén đâu."

Thảo nhìn chằm chằm bóng lưng Giang, cắn cắn phấn môi, cô chọc chọc lưng Giang, nó xoay người lại nhìn cô, nghĩ ngờ hỏi:"làm sao? Hãy anh đi ra ngoài một lát?"



Thảo lắc đầu, cô xoay lưng về phía hắn, nói khẽ:" giúp em."

Giang gian nan nuốt nước bọt, vẫn chưa lý giải lời cô là có ý gì.

Thảo không thấy hắn động thì hít sâu một hơi, cô đưa tay về sau từ từ kéo lên áo ngủ để lộ ra tấm lưng trắng nõn bị phản chiếu bởi ánh đèn vàng.

Đến khi để lộ ra khoá áo, cô mới lên tiếng:" giúp em mở."

Giang buông xuống cái quạt trên tay, tay run run từ từ tiến lại lưng cô, Thảo cảm nhận được hơi lạnh từ bàn tay Giang chạm vào da thịt thì hơi run một chút nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

Giang loay hoay một chút mới mở được, nó thề, nó không phải cố ý câu giờ để nhìn thêm một chút mà đây thật sự là lần đầu nó mở dây áo ngực của con gái.

Mở xong, Giang hỏi:" được chưa?"

Thảo lắc đầu:" còn hai sợi."

Là hai cái dây áo, Giang đưa tay cởi nốt:" xong rồi."

Thảo gật đầu, cô kéo xuống áo ngủ rồi đưa tay về trước, loay hoay một lúc thì cô dùng tốc độ nhanh nhất đễ quăng thứ gì đó xuống dưới chân, cô xoay người lại tiếp tục ôm lấy Giang.

Cảm nhận được lực đàn áp nhỏ đi một nửa Giang không khỏi hiếu kì:" em mặc size lớn à?"



Không khí lạnh xuống không cần quạt, giọng Thảo không vui :" phạm pháp hay gì?"



Giang tranh thủ lắc đầu:" không có, không có, chỉ là hiếu kì, hiếu kì."

Thảo bóp hông hắn:" anh rất hay hiếu kì."

Giang ngậm miệng không dám nói nữa, Thảo trong ngực nhúc nhích mấy cái, thăm dò hỏi:" thật sự là không cảm thấy chút gì?"

Là có một chút, nhưng không đáng kể, lời này vừa hiện lên trong lòng thì đã bị hắn bóp nát, bằng lương tâm đi cảm nhận thì cũng có thể, không quá khoa trương nhưng cũng không nhỏ.

Giang gật đầu liên tục:" có một chút."

Thảo không lại hỏi, cô nhắm mắt lại lên tiếng:" em nóng."

Giang tiếp tục cầm lấy quạt quạt cho cô.

. . .

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Thảo thức dậy thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, người bên cạnh đã không thấy, cô tìm quanh một vòng thì thấy áo ngực của mình nằm ở một nơi dễ thấy, cô lấy áo mặt vào rồi mở cửa bước ra ngoài.

Trên bộ ván ngựa ở nhà trên bà ngoại, bà Mai và Giang đang ngồi trên đùi hắn là Vy và Thanh, cả hai đứa đều đang nhìn về hai người trước mắt, đối diện là hai vị khách, là nữ, một người chừng ba mươi ăn mặc sành điệu, trên tay đeo vòng vàng sáng loáng, bên cạnh là một cô gái chừng hai mươi, má phấn môi son, cả hai cũng coi như xinh đẹp, trước mặt mỗi người đều có một ly trà đường.

Người phụ nữ chừng ba mươi là Lan, cô út của Vy và Thanh, bên cạnh là Tuyết Anh, chị họ của hai đứa nhỏ, cô Lan trong mắt có sự khinh thường nhưng ngoài miệng lại lễ phép nói:" thưa bác, hôm nay con mới về nước, nghe nói hai đứa nhỏ nghỉ hè nên đón hai đứa nó về nhà nội chơi vài ngày."

Bà Mai rất không thích người đối diện, liếc cũng không liếc nhìn mà nhìn về phía bé Vy.

Bà ngoại mặc dù cũng không ưa, nhưng bà cũng không có từ chối mà nói:" con hỏi hai đứa nó đi, hai đứa nó muốn đi ra nội nó thì đi."

Lan vừa định hỏi hai đứa nhỏ thì Thảo từ trong đi ra, ánh mắt của Lan chú ý tới Thảo thì đôi mắt sáng lên, cô Lan chỉ chỉ Thảo nói:" con ai vậy bác sáu?"

Giang lần đầu tiên đưa ánh mắt nhìn về phía Lan nhưng không lên tiếng.

Bà ngoại không thể không trả lời:" bạn gái thằng Giang, về đây chơi mấy ngày."

Lúc này Thảo cũng đi đến bên cạnh Giang hướng Lan và Tuyết Anh đối diện gật đầu xem như chào hỏi.

Lan nhìn Thảo như tùy ý nói:" dễ thương như vầy mà lấy ưng Việt Nam thì uổng quá."

Cô nói với Thảo:" con chịu lấy chồng Hàn Quốc hông cô giới thiệu cho?"



"Bốp."

Chiếc ly thủy tinh trên tay Giang bị quăng xống gạch bể nát, Giang áy náy hướng hai người nói:" xin lỗi nghe, cái ly trơn quá."

Lan không thèm để ý nói:" không sao, không sao."

Giang gật đầu cười tủm tỉm nhìn cô Lan:" mà cô, không biết nói chơi lần sau đừng có nói, tính con hơi nóng, con sợ còn nóng lên cô khó ra được cái kênh này lắm."

Tuyết Anh ở một bên hơi run, cô nhát gan kéo lấy tay áo cô Lan bên cạnh, cô Lan không quan tâm nhìn về phía Giang:" con đang dọa cô sao?"

Giang cười nói:" cô có thể thử, nhưng mà đừng có chọc điên con, nếu không khó mà nói."



Cô Lan còn tính nói gì nữa nhưng đã bị Tuyết Anh kéo lại.

Giang nhìn về phía hai đứa nhỏ hỏi:" hai đứa có muốn đi theo cô về nhà nội chơi hông?"

Vy và Thanh nhìn thoáng qua Lan và Tuyết Anh thì lắc đầu, Giang cười nói:" hai đứa nhỏ hông chịu đi rồi, cô về đi."

Lan tức giận vỗ bàn:" mày đừng có mà phách lối."

Giang vẫn duy trì nụ cười hỏi:" phách lối, thế nào là phách lối." Nụ cười thu lại:"đừng cho là tôi không biết mấy người muốn gì, rước hai đứa nhỏ chỉ là cớ, muốn vào đây khoe khoang mới là thật, tôi lại không tin là tới cả cha tụi nó cũng không thèm gặp mặt tụi nó thì gia đình bên nội có bao nhiêu thương yêu hai đứa nhỏ."

Lan á khẩu, lời này nói không sai, nhưng cô không nên nổi cục tức này:" đây cũng là cháu nội của ba mẹ tao sao mày biết ba mẹ tao không thương."

Giang lắc đầu:" lúc trước thì phải, nhưng bây giờ thì không, hai đứa nhỏ bây giờ họ Trần không phải Nguyễn."

Lan còn định nói gì nữa thì mặt của Giang đã dữ tợn quát:" cho hai người một phút biến khỏi đây."

Phẫn nộ của Lan đành nuốt xuống bụng, cô nhìn chằm chằm Giang rồi kéo Tuyết Anh ra ngoài lên xe về, Giang nhìn nước mắt rưng rưng bé Vy ôn nhu hỏi:" làm sao? Hù sợ cưng rồi hả?"

Vy gật đầu:" anh hai thật hung dữ."

Giang xoa xoa đầu bé Vy cười nói:" không khóc, không khóc, anh hai dẫn đi chợ mua kem ăn." Nói xong Giang nhìn về phía Thảo:" thấy đồ đi, đi chợ nè."

Thảo gật đầu đi vào trong, Giang nói với bà ngoại và bà Mai:" con đi chợ tý nha ngoại?"

Bà ngoại gật đầu nói:" con cũng đừng có chấp nhất cái thứ đó, cứ coi như không nghe đi."

Giang gật đầu:" dạ, con biết rồi, thôi con đi nha."

Nói rồi Giang ẳm bé Vy, kéo tay Thanh đi ra bên ngoài chờ Thảo.