Chương 43 về quê
Thời gian như một tách trà, chưa kịp phẩm vị đã qua tới tháng sáu.
Trong bốn tháng qua diễn ra nhiều sự kiện lớn nhỏ, Linh và Duy bị đuổi học.
Ông Nguyên đã đâm đơn kiện ra toà, chuyện Như mang thai con của Duy lọt vào tai cha mẹ Duy, khi biết được Như đ·ã c·hết mang theo cháu nội của mình đi ông bà đã giận dữ từ mặt thằng Duy.
Nhưng nói gì thì nói thằng Duy cũng là con của ông bà cũng không thể bỏ mặt mặc kệ, hai ông bà đã bán một phần đất để mời luật sư bào chữa cho Duy, cuối cùng chuyện này kết thúc, bằng chứng không đủ nên Duy được thả tự do, nhưng hắn nó bây giờ tinh thần ảnh hưởng rất nặng, lúc tỉnh lúc mê, việc này xem như kết thúc.
Nhưng kể từ khi tòa tuyên án Giang và Thảo cũng không có nhìn thấy ông Nguyên tới lấy chìa khoá, hai người có tới nhà vài lần nhưng cửa đều không có dấu hiệu được mở ra, hai người mở cửa xem thì bàn thờ đã phủ bụi, hai người lau dọn trở bụi rồi thắp cho Như và mẹ Như một nén nhang sau đó mới về.
Đợt ốc thứ nhất của nhà Giang đã bán được một đợt, vượt xa dự kiến, thời điểm thu hoạch giá ốc lên ba mươi ngàn một ký thu nhập hơn mười lăm triệu, ông Tính bà Mai quyết định mở rộng quy mô nuôi ốc ra một trăm mùng, đào hẳn ao để nuôi ốc giống, có mấy người thấy gia đình hắn bán được thì cũng đổ xô tới nhà hắn học hỏi về nhà làm.
Việc cày thuê, treo nick bán vật phẩm của Giang thủ nhập cũng rất khả quan, bốn tháng cộng lại số tiền trong thẻ của nó đã lên tới hơn trăm triệu, đây là đã trả lương cho Thủy và Luân, Giang cũng định trả cho Thảo nhưng cô kiên quyết không lấy với lý do là để sao này cưới dùng.
Sau khi vựa ốc của gia đình Giang bắt đầu làm lớn, hắn đã bắt đầu thi triển tuyệt chiêu mới "hợp đồng bao tiêu nông sản."
Ông kêu gọi các hộ có cây ăn trái đã không thể cho thu hoạch, các hồ này sẽ được nhận "cây giống" từ ông Tính cụ thể là mít thái, phân bón thuốc trừ sâu cũng sẽ được ông Tính cung cấp với điều kiện là khi mít có thứ hoạch, các hộ này sẽ bán mít chỗ ông Tính với giá là hai mươi lăm ngàn đồng một ký.
Nếu bên nào các hộ gia đình được nhận cây giống bẻ kèo thì sẽ phải bồi thường cho ông Tính với số tiền được tính cụ thể như sau:
-mỗi cây mít sẽ cho trung bình mỗi năm là năm mươi kí, nhân với số cây mỗi hộ nhận được, nhân với giá thị trường.
Và ngược lại ông Tính sẽ phải mua mít của họ với giá hai mươi lăm ngàn đồng một ký bất kể giá trị trường.
Giang đã in ra hợp đồng, mỗi phần hai bản, hai bên mỗi người một bản, có tổng cộng bảy hộ đồng ý ký hợp hộ nhiều đất nhất với mười lăm công đất trồng cam sành đã ăn được bảy năm và cây đang c·hết dần, với tổng số lượng mười lăm ngàn cây mít giống.
Ban đầu bà Mai và ông Tính không muốn mạo hiểm nhưng Giang đã mời tới sự hợp tác của ông Tuấn cùng nhau phân tích giá cả thị trường, tình hình xuất khẩu trái cây, và nhiều vấn đề khác, cuối cùng ông Tính và bà Mai cũng đồng ý.
Ngày ký hợp đồng một bên lo lắng một bên vui vẻ, bên lo lắng đương nhiên là ông Tính dù sao cũng là một số tiền không nhỏ, một bước sai lầm thì gia đình ông sẽ lâm vào một khoảng nợ lớn, vui vẻ đương nhiên là bảy hộ kia, sau khi ký hợp đồng và nhận cây giống xong họ còn ở sau lưng mắng gia đình ông Tính không ít.
Lời này lọt vào tai Giang hắn cũng chỉ cười lạnh, hi vọng hai ba năm sau mấy người còn có thể nói lời này.
Để ủng hộ tinh thần cũng như tin tưởng vào tầm mắt của con rể tương lai nên ông Tuấn và bà Hậu đã đồng ý cung cấp vật tư nông nghiệp cho ông Tính với mức lợi nhuận là mười phần trăm tổng lợi nhuận đạt được, vấn đề này Giang không có ý kiến dù sao cũng là cha vợ tương lại, mười phần trăm coi như hiếu kính hai người.
Mọi việc hoàn thành thì giá đình Giang cũng chuẩn bị về quê hắn thăm ông bà nội ngoại như mọi năm, chỉ là lần này có sự khác biệt, Thảo cũng đi theo.
Sau khi tổng kết đi về thì Giang về nhà, lúc này là nghỉ hè nên hai đứa con chú hai hàng xóm cũng vô đây, nghe đâu là chuyển về đây học luôn rồi.
Chú hai có hai đứa có trai, có thể ngày xưa ở miền biển nên chú đặt tên con rất đậm đà, đứa lớn tên Siêu, đứa nhỏ tên Nhân, hai cái tách ra thì rất bình thường, nhưng khi gọi chung một chỗ…
Đây là lần đầu tiên Giang gặp hai đứa con chú hai, thằng Siêu năm nay mười hai tuổi hơi gầy lại đen, tính tình hoạt bát, thằng Nhân trắng trẻo mũm mĩm nhưng trầm tĩnh hơn anh nó nhiều.
Chú hai gặp gia đình hắn dọn đồ dọn đạc thì cười hỏi:" về quê chơi hả anh chị?"
Ông Tính gật đầu nói:"thằng Giang nó nghỉ hè nên về quê chơi chú ơi."
Chú hai và ông Tính hàn huyên vài câu thì ông Tính nói:" mấy con ốc chú nhớ cho ăn ngày ba buổi nghe chú." Đưa bà Mai và Giang về quê cũng phải mất bốn năm ngày nên có thuê chú hai để cho ốc ăn và tưới cây.
Chú hai gật đầu nói "được" hai bên tạm biệt nhau thì gia đình hắn bao lớn bao nhỏ đem xuống xuồng bơi ra đập.
. . .
Mấy người ra tới ngoài vựa ốc thì Thủy và Luân đã chờ sẵn ở đó, Giang giao chìa khoá cho hai người, Thủy và Luân cũng đã mua điện thoại, Giang cũng làm riêng một thẻ ngân hàng để dùng để giao dịch rồi giao cho hai người, đương nhiên điện thoại nó có ap để xem xét các khoản giao dịch, không phải nó không tin hai người, dù sao nó với thằng Luân cũng chơi chung từ lớp sáu tới giờ rồi, nhưng mà số tiền là rất lớn, có thế này thằng Luân và Thủy cũng yên tâm làm.
Luân nhận lấy chìa khoá cười haha nói:"mày với cha mẹ nuôi nhớ đem đặc sản Cần Thơ về cho tao nghe.
"Quê ngoại tao hông có gì nhiều, có lúa với gạo mày muốn ăn cái gì?"
Luân nghe lời này trề mỏ:" không lẻ không có gì khác."
"Có, ốc bươu vàng nhìu lắm."
Luân càng ghét bỏ:" thôi đi đi, về sớm một chút."
Giang gật đầu nhìn về phía Thủy nói:" bạn chịu khó nha, nào lên tôi đem vịt lên ăn, vịt đẻ chắc thịt lắm."
Thủy cười gật đầu:"được, lương tăng gấp đôi là được hết."
Luân đá nó một cước:"đi đi mày."
Giang hướng hai người phất tay:"bye nha mấy đứa."
Luân và Thủy nhìn hắn đi xa rồi tiếp tục đi vào ngồi trước máy tính làm việc.
. . .
Nhà không có xe nên muốn đi về quê ngoại của Giang phải đi bằng chiếc đò của ông Tính, năm nào cũng vậy, cứ mỗi dịp Giang nghỉ hè nghỉ tết lại đưa cho bà Mai và Giang về quê chơi, nhưng chỉ vài ngày là ông Tính, bà Mai lại về nhà, không có cách ruộng vườn cần có người chăm sóc, nhưng năm nay không giống, năm nay có tiền rồi, thuê người chăm sóc vườn rồi nên ở chơi vài bữa nửa tháng là không vấn đề.
Chiếc đò của ông Tính cũng không lớn đâu, một cái ghe mũi bằng chở được chừng hai mươi lăm người, một cái máy chạy bằng dầu người ta hay gọi là "máy xe" tầm trung ông Tính mua đã mấy năm, một cái bình ắc quy 12v 100ah để đề máy.
Đồ đạc chuyển lên đầy đủ thì ông Tính đề máy xuất phát tới nhà của Thảo để rước cô.
Ghe tắp lại bến nhà Thảo, Giang chạy lên nhà cô phụ xách đồ đạc.
Hai người chào tạm biệt ông Tuấn bà Hậu thì xách đồ xuống ghe, bà Hậu liên tục dặn dò con gái cái này cái kia, Thảo nghe thì liên tục gật đầu, đi tới bến thì phụ huynh hai gia đình hàn huyên vài câu rồi chào tạm biệt.
Thảo và Giang đem đồ xuống ghe thì lấy một miếng ván ngồi xuống, ông Tính đề máy xuất phát, Thảo và Giang hướng cha mẹ cô phất phất tay, rồi ngồi ngay ngắn lại.
Trên bờ ông Tuấn bà Mai nhìn bốn người đi xa thì cũng thu hồi tầm mắt.