Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 42




Chương 42

Chương 42

Mới sáu giờ sáng Giang đã đến nhà Thảo, ông Tuấn bà Hậu đang dọn dẹp chuẩn bị mở cửa hàng, Giang xách hai cái bịch, một bịch đựng trái nhàu, một bịch đựng hai bịch bún nước.

Bà Hậu thấy nó thì dừng lại kinh ngạc hỏi :"sao hôm nay tới sớm dậy con?"

Thằng Giang để hai cái bịch trên tay lên bàn, cười nói :"dạ, hôm nay con dậy sớm." nói xong nó xoắn lên tay áo phụ ông Tuấn một tay, bà Hậu nhìn hai người đang bận rộn cũng không hỏi thêm, bà đi tới phòng Thảo gõ cửa gọi cô :" Thảo ơi, dậy đi con, thằng Giang đợi kìa." không có động tĩnh, bà lại gõ cửa thêm vài cái, đến khi bên trong Thảo "dạ" bà mới đi xuống bếp lấy tô.

Trong phòng.

Thảo mặc bộ đồ ngủ màu vàng, phía trên in đầy Doraemon, tóc tai rối bời, cô đang ôm ấp những hơi ấp cuối cùng của cái mền rồi mới lưu luyến rời giường.

Mười lăm phút sau cô ra khỏi phòng, tóc vẫn còn chưa khô, cô cuộn lên tóc, quấn chiếc khăn lông, Giang gặp cô đi ra thì không khỏi bội phục, sáng sớm lạnh như vậy mà hôm nào cô cũng tắm rửa trước khi học.

Thảo háy nó một cái như đang trách hôm nay tới sớm như vậy làm gì? Giang không thèm đễ ý mà hướng cô nháy mắt lại liếc liếc ông Tuấn, Thảo khẽ gật đầu không cần hỏi cô cũng biết hắn hôm nay tính làm gì.

Cô lại bàn ngồi xuống, bà Hậu lúc này cũng đi ra, bà cầm theo hai cái tô không với hai đôi đũa, lại bàn ngồi xuống mở ra bịch đổ bún vào, đây là thói quen gần đây, hôm nào tới đón Thảo thằng Giang cũng sẽ mua cho ông bà hai bịch bún, có lẽ là không nở nhìn thấy cha vợ tương lai chịu khổ, mỗi sáng gặm bánh mì đi, mới đầu bà cũng sẽ la vài câu nhưng thằng Giang cứ kiên trì mua bà cũng không lại nói.

Dọn dẹp xong ông Tuấn và Giang lại bàn ngồi xuống, ông Tuấn vừa cầm lấy đũa chưa định ăn thì thằng Giang đã cầm lấy bịch trái nhàu đưa cho ông, nói:" nghe Thảo nói dạo này bác hay đau lưng nên cha con hái cho bác mấy trái nhàu, cha con nói cái này trị đau lưng hay lắm."

Ông Tuấn động tác trên tay dừng lại, hướng hắn mơ hồ hỏi :"đau lưng?" ông quay sang nhìn Thảo như đang hỏi: cha b·ị đ·au lưng? sao cha không biết?

Thảo chột dạ cúi đầu năm giây nhưng rất nhanh cô lại ngẩng đầu lên nhìn sang bà Hậu :" mấy hôm mẹ đi con thấy cha hay vỗ vỗ lưng lắm."

Bà Hậu quay sang nhìn chồng mình hỏi :"có cần đi khám hông? lớn tuổi rồi khom lên khom xuống nhiều hay b·ị đ·au xương sống lắm."



Ông Tuấn mở miệng định nói nhưng thằng Giang đã mở miệng đoạt trước một bước :"đúng rồi bác, trong xóm con có mấy người hồi trẻ đi làm nặng dữ lắm, bây giờ ngồi xe lăn hết rồi."

Lời vừa dứt thì eo hắn bị véo một cái, hắn không thèm đễ ý, mà như hiến vật quý đưa bịch trái nhàu cho ông Tuấn trịnh trọng nói :"cha con nghe nói cái này trị đau lưng hay nên sáng sớm đã lội tuốt trên đầu đất, sương ướt hết cả áo mới hái cho bác được mấy trái đó."

Ông Tuấn cảm động tới muốn chửi má nó hết sức, bà Hậu lườm thằng Giang một chút lại lườm con gái mình một chút, bà quay sang nói với ông Tuấn nói :"dù gì cũng tấm lòng của anh Tính anh nhận đi."

Thằng Giang gật đầu lại nói :" bác nhận lấy đi cho cha con vui."

Ông Tuấn nhận lấy nghĩ đợi hắn đi lại đem vô rượu ngâm cho dễ uống, nhưng thằng Giang đâu cho ông cơ hội, nó nhìn ông Tuấn chân thành nói :"bác ăn đi, cha con nói buổi sáng mới có hiệu quả."

Bà Hậu rất bội phục thằng Giang ép cha vợ ép vào chỗ c·hết mới vừa lòng, ít có thằng rễ nào dám chơi kiểu này, ít nhất ông Tuấn ngày xưa không dám, bà quay sang ông Tuấn nói:" anh ăn đi cho thằng Giang nó vui."

Ông Tuấn nhìn ánh mắt chân thành của thằng Giang, nhìn ánh mắt cổ vũ của vợ mình lại quay sang nhìn con gái cúi đầu không nói lời nào, tâm ông bổng nhiên lạnh, cái trái quỷ này khó ăn ông sống hơn bốn mươi năm không lẽ không biết, ông cắn răng từ trong lấy ra một trái, bóp mũi, nhăn mặt cắn một cái, cái mùi vị đặc trưng xông lên não, ông cắn răng nuốt xuống, lại cố nhét hết cả trái vào miệng nhai nuốt hết.

Thằng Giang trên mặt lộ vẻ hài lòng biểu lộ của ông Tuấn, hắn đứng lên chào hỏi hai người rồi dắt tay Thảo đi ra ngoài.

Nhìn hai người khuất bóng, bà Hậu quay sang nhìn ông Tuấn nói :"ráng mà nuốt vô, có trách thì trách con gái anh đi."

Đêm qua Thảo về đã nói hết với hai người, cô năn nỉ dữ lắm ông Tuấn mới đáp ứng.

Ông Tuấn thở dài :"cũng không có hại gì, tính ra thằng này còn có lương tâm, phải nó đem ớt ra mà nói trị đau lưng chắc tôi lấy chổi trà ra phang nó quá."

Bà Hậu cười haha :" tính ra có mình ên con gái ông là ngây thơ, nó làm như nó dấu được người ta hay sao á."

"aiz, thằng này nó ma lanh lắm, hên là nó biết chứ nó mà hông biết chắc nó chơi c·hết tôi."

"đem mấy cái này cất đi, bữa nào tôi đi mua cho lít rượu gốc về ngâm."



. . .

Một ngày học kết thúc, bốn người cùng nhau về nhà hắn tiếp tục làm việc, nhưng vừa về tới thì gặp ông Nguyên đang ngồi uống nước chờ họ.

Mới mấy ngày không gặp nhưng ông Nguyên gầy đi rất nhiều, ly cafe trước mặt công tan ra chỉ còn nhìn thấy nước, bà Mai đang ngồi nói chuyện câu được câu không với ông.

Thủy và thằng Luân không biết ông Nguyên chỉ hỏi bà Mai rồi khẽ gật đầu với ông Nguyên, ông nguyên cũng cười cười đáp lại, Giang với Thảo cũng chào hỏi rồi kéo ghế ra ngồi xuống.

Hai người ngồi xuống thì ông Nguyên đã hỏi :"hai con có nhắn với thằng đó giùm bác chưa?"

Thảo gật đầu:" con nói rồi, nó có tới không bác?"

Đây là hỏi thừa, nếu đã tới thì ông nguyên cũng đâu hỏi như vậy.

Ông Nguyên lắc đầu, cười nói :"không có."

Lại cười, thằng Giang gằn giọng hỏi:" chú tính làm cái gì?"

Ông Nguyên không có trả lời mà nhìn về phía Thảo hỏi:" chắc con Như tâm sự vói con nhiều lắm hả?"

Thảo lắc đầu nhưng lại gật đầu:" không nhiều, nhưng mà đủ hiểu."

Ông Nguyên đau thương cười một tiếng:" Ừm, cũng tại chú, mẹ con Như không sinh được con trai nên bác bỏ bê suốt ngày nhậu nhẹt, không ngó ngàng gì tới mẹ con nó, không bao lâu thì mẹ nó sinh bệnh c·hết, chú đổ thừa tại con nhỏ suốt ngày mắng chửi mắng con Như..." bà Mai không nghe nỗi đứng dậy đi vào trong, bà sợ ngồi đây một hồi nhịn không được lại chọi cho ông Nguyên một cái ly.



Thảo không lên tiếng, thằng Giang nhìn ông hỏi :"chú hối hận sao?" thời đại này mang tư tưởng của ông Nguyên không ít, cho rằng con gái là con của người ta chỉ có con trai mới là con mình, mà sau này còn mang tư tưởng này không ít, như ở kiếp trước hắn xem tin tức cha chồng lấy xăng t·hiêu s·ống con dâu và cháu gái chỉ vì con dâu không sinh được con trai.

Nhiều nhà có con trai cưng chiều hết sức, lớn lên lại ngỗ nghịch không nghe lời, chửi cha đánh mẹ, lên mạng xem đầy.

Ông Nguyên ủ rủ cúi đầu không lên tiếng, thằng Giang trầm giọng nói:" Như cũng không có trách chú, chú cũng đừng có làm chuyện gì dại dột."

Ông Nguyên không lên tiếng mà từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa đưa cho hai người :" bác đã bán hết đất vườn, chỉ có căn nhà là còn giữ lại, hai con thỉnh thoảng có thể vô giúp bác đốt cho con Như với mẹ nó nén nhang giúp bác được không?"

Thảo định đưa tay nhận lấy thì thằng Giang đã bắt cánh tay cô lại, nó nghiêm túc lắc đầu:" không, nếu bác đã biết mình sai thì bác tự mà đốt." lời này rất khó nghe, Thảo định nói gì nhưng hắn liếc mắt nhìn cô, cô mím môi không nói.

Ông Nguyên cười nói :"bác cũng không có tính làm gì, chỉ là con Như trước khi c·hết đã có thai, bác chỉ muốn đòi lại một chút công bằng cho hai mẹ con nó."

Giang cau mày :"Như đ·ã c·hết, bằng chứng không có bác làm như vậy có tác dụng gì?"

Ông Nguyên từ trong túi áo lấy ra một lá thư đưa cho nó, Giang nhận lấy nhìn thoáng qua, nó im lặng trong chốc lát lại lắc đầu :"dựa vào một lá thư là không đủ."

Ông Nguyên gật đầu:" chú biết, nhưng ít ra gia đình nó cũng không dễ chịu." ông dừng lại một chút rồi nói tiếp:" ít ra chú cũng đã làm một điều gì đó cho nó."

Giang im lặng một chút rồi nói:" chìa cháu giúp chú giữ, khi nào chú làm xong việc tới đây cháu trả lại cho chú."

Ông Nguyên gật đầu không lên tiếng, ông đứng lên chào hỏi mấy người rồi dẫn theo chiếc xe đạp cũ kĩ đi ra ngoài.

Giang nhìn chìa khóa trong tay rất lâu không lên tiếng, Thảo từ trên tay nhận lấy chìa khóa hỏi:" nghĩ gì vậy?"

Giang nhìn cô nói:" thật ra Như chọn cách không tiếp tục sống cũng không hoàn toàn là lỗi của chú Nguyên và thằng Duy."

Thảo không hiểu nhìn hắn hỏi:" sao lại nói vậy?"

Giang đứng lên cao thâm khó lường một câu:" chú Nguyên là một phần, thằng Duy là một phần, nhưng sự vô cảm và lời nói của người xung quanh cũng là một phần."

đôi khi một lời nói một anh mắt đối với người nói, người nghe không có ảnh hưởng gì, mà có thể chỉ là trong cuộc chỉ tuy tiện nhấc lên nhưng với người trong cuộc thì đó là những con dao vô hình đâm vào người họ, người dũng cảm có thể chọn đứng lên phản bác những người khác nhưng cũng có người sẽ chọn im lặng chịu đựng.

Như rất dũng cảm nhưng rất tiếc sự dũng cảm của cô đặt không đúng chổ.