Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 41 trái nhàu




Chương 41 trái nhàu

Một giờ đồng hồ trôi qua, thằng Luân từ trên ghế đứng lên:"không chịu nổi, không chịu nổi, lần đầu tiên trên đời tao cảm thấy chơi game áp lực như lúc này."

Thủy cũng vươn vai ngáp một cái:"đọc tin nhắn mà mỏi hết cả mắt, toàn thứ gì đâu không, năm người hỏi mới được một người mua."

Thằng Giang cũng đứng lên, nhún nhảy mấy cái lại đi qua nhìn màn hình máy tính của Thảo kế bên, cười hỏi:"sao rồi? Chiều giờ bán được bao nhiêu?"

Thảo nhìn màn hình tổng kết một chút nói:"được mới hai trăm ba chục, đa số người ta mua xu với linh chi, hai món này lại lời ít nhất."

Thằng Giang vỗ đầu cô an ủi:"từ từ, mới mà chưa có uy tín."

Thảo gật đầu nói:"nghĩ tý đi, em đi làm nước."

Thảo từ thùng lấy ra nước đá thì bà Mai mới vừa tưới nước cho ốc đi vô, bà ngăn lại cô cầm lấy cục nước đá nói:"để bác đập cho, con lấy ly đi."

Thảo ngoan ngoãn gật đầu, cô từ trên kệ lấy xuống bốn cái ly, lại lấy bốn trái không độ, chờ bà Mai đập nước đá ra rổ cô lấy nước đá bỏ vào ly, cô bưng vào thì bà Mai chuẩn bị đi nấu cơm.

Thảo bưng nước vào không bảo lâu thì quay trở ra thấy bà Mai dưới bếp thì cô lại gần nhỏ giọng hỏi:"cho con phụ bác với nha?"

Bà Mai nhìn cô một cái đưa sang mấy cọng hành:" lặt hành giùm bác đi."

Thảo vui vẻ nhận lấy.

Cô không biết là giờ này thằng Giang đang sức đầu mẻ trán, một hồi phóng qua máy bên đây, một hồi lại phóng qua máy bên kia.

. . .

Bảy giờ đêm, thằng Luân đã đưa Thủy về, thằng Giang ngồi vắt chân lên bàn, Thảo sau lưng cho hắn bóp vai nhìn nhàn nhã cực kì:"đúng, đúng ở đó mạnh tay chút."



Thảo trề môi, nhưng vẫn là nghệ lời dùng thêm sức:"em mới đi có chút xíu mà anh làm như sắp c·hết đến nơi."

Giang híp mắt, biểu lộ phê pha, nghe lời này thì hắn thở dài:"em không biết đâu, làm ăn cái này không tin dị đoan là không được, em vừa bước chân ra ngoài một cái thôi là khách nó tới liên tục, tay anh cũng muốn gãy rồi nè."

Tay cô chuyển lên cổ hắn cười ôn nhu hỏi:"anh ý gì đây?"

Giang gục cổ lại, cười hề hề:"anh đùa."

"Hừ, em biết rồi, là em xui xẻo, ngồi cả buổi chiều không làm được gì, anh chê em vô dụng chứ gì?" Cô xoay người sang một bên ôm cánh buồn buồn nói.

Hắn xoay ngang ôm cô vào lòng:"anh nói giỡn nha, đừng có giận mà."

Cô lại không níu lấy cái chủ đề này, quay sang hỏi:"anh mua máy nhiều tiền vậy có nhắm lấy vốn được hông?"

Giang không trả lời mà kéo lấy cô tới trước máy tính ngồi xuống:"yên tâm đi, xong cái đơn acc này là đủ."

Hắn đánh dấu những acc đã xong nhiệm vụ chào làng:"hai máy treo thì không tới một tháng là đủ cấp giao rồi."

Hắn kéo cô ngồi trên đùi lấy ra điện thoại bắt đầu tính toán:"từ một tới hai mươi giá là bảy ngàn rưỡi một cấp, từ hai mươi mốt tới ba mươi là mười lăm ngàn một cấp, từ ba mươi mốt tới bốn mươi là bốn mươi lăm ngàn một cấp."

Nó một bên giải thích một bên bắt đầu bấm máy tính toán:

7.500×600=4.500.000

15.000×270=4.050.000

25.000×270=6.750.000



35.000×270=9.450.000

Hắn tổng ghi từng con số ra giấy rồi bắt đầu cộng lại với nhau:

4.500.000+4.050.000+6.750.000+9.450.000

Nó nín thở bấm ra kết quả:

24.750.000

Ánh mắt nó dừng lại một thoáng trên màn hình, lại quay sang nhìn Thảo hỏi:"thế nào."

Thảo chậm vài giây rồi bật thốt lên, cô lấy tay che miệng hết sức sùng bái nói:"oa, thật lợi hại."

Lòng hư vinh của sinh vật giống đực rất lớn, Giang đắc ý hất càm:"chứ sao."

Thảo sẽ không nói là lúc hắn bấm máy thì cô đã nhẩm ra được kết quả mà nghiêm túc gật đầu:"ừm, không hổ là bạn trai em, hôn một cái." Cô hôn lên mặt Giang một cái lại chớp chớp mắt hỏi:"nhưng mà anh có tính đưa em về hông?"

Giang cứng đờ, xém chút quên, hắn nâng cô đứng dậy:"anh quên."

Thảo kéo hắn đứng lên, mắt nháy hai cái hỏi:"có phải anh làm bộ quên để em ngủ ở đây hông?"

A, đây cũng là một ý kiến không tệ, nhưng có đôi lúc lời nói của hắn sẽ không trải qua suy nghĩ, hắn bật thốt lên:"thôi đi, em nghĩ nhiều, anh cũng không muốn nữa đêm bị đạp xuống sàn."

Nghe lời này môi Thảo nhếch lên, nụ cười rất nguy hiểm:"anh nói xem, lời này là ý gì? là lúc em còn thức đạp anh xuống sàn hay là lúc em ngủ rồi đạp anh xuống sàn?"

Giang che miệng nghĩ thầm:cả hai, nết em ngủ thế nào em không biết sao?



Nhưng dục vọng cầu sinh sẽ đạp nát lời này trước khi nó ra khỏi miệng, hắn cười hắc hắc nói:"đương nhiên là lúc em thức rồi, anh sợ lúc anh ngủ tay chân quơ lung tung, lở trúng ở đâu, ở đâu, rồi ở đâu rồi em đạp anh xuống sàn."

Lời này chó nó tin, Thảo là không tin, tay chân đụng chạm còn ít sao? cô nhón chân nắm lỗ tai Giang nghiến răng nói:"anh nhớ kĩ cái suy nghĩ của anh, sau này em chưa cho phép mà tay chân di chuyển lung tung thì em chặt."

Giang mặt tái lại, đây, đây, đây là từ b·óp c·ổ mình sao? Hắn cười hề hề:"anh nói chơi, anh sợ bác trai ở nhà lo thôi, đi, đi anh đưa em về."

Thảo buông lỗ tai hắn ra, liếc mắt hắn một cái lấy balo của mình đi ra trước đứng đợi.

Giang xoa xoa lỗ tai, tắt hai cái máy tính không dùng, cầm lên ổ khoá với đèn pin rồi dẫn xe đạp ra ngoài, hắn khoá cửa lại, đội lên đèn pin rồi lên xe đưa cô về nhà.

. . .

Hôm nay là thứ năm, vẫn như hôm trước Giang bị tiếng náo nhiệt làm cho thức dậy, hắn vươn vai ngáp một cái, từ trong mùng chui ra tắt hai cái máy tính đang treo, máy móc cũng cần nghỉ ngơi, hắn đi súc miệng, rửa mặt, thay quần áo.

Đi ra đằng trước thì thấy cha hắn đang ngồi đánh cờ với ông tư, xung quanh tụm lại không ít người, ngươi một lời ta một lời, náo nhiệt hết sức.

Từ lúc gia đình có thu nhập ổn định ông Tính cũng nghỉ hẳn việc chạy đò, ông chuyên tâm chăm sóc vườn mít và mấy cái mùng ốc bươu, thỉnh thoảng lại giúp chở bà Mai đi ra chợ cân ốc.

Nghĩ chạy đò nhưng thói quen thức sớm vẫn còn đó, sáng nào ông cũng đi theo bà Mai phụ làm nước, xong xuôi lại gia nhập hội những người nhàn nhã uống cafe sáng, đánh cờ tướng.



Đánh cờ cũng có tiền cược, không nhiều, một chầu cafe sáng, có hôm thắng có hôm thua, giá trị không nhiều nhưng cũng là một cách thu hút khách.

Bà Mai gặp Giang ra thì xách ra một cái bịch nilon đưa cho nó:"hôm qua mày kêu cha mày hái nè."

Giang hé bịch ra xem, là trái nhàu, bốn năm trái chín căng mọng, hắn cầm lấy một trái ngửi ngửi thì mùi không thể tả bằng lời, có người nói mùi này giống mùi nước tiểu mèo nhưng cũng không ai chứng thực có đúng hay không, không ai đủ bệnh lại đi ngửi nước tiểu mèo chỉ vì so sánh có giống hay không.

Mặc dù trái nhàu vẻ ngoài sần sùi, xấu xí, mùi vị trái nhàu không mấy dễ chịu nhưng đây là một vị thuốc rất tốt, nó giúp tiêu hoá tốt, giảm đau nhức, ổn định huyết áp... Và rất nhiều công dụng khác, nhưng mọi người hiện tại chỉ biết của nó có một tác dụng là giảm đau nhức, ai b·ị đ·au tay, đau chân, nhức lưng, thì hái một trái nhàu chín, nhắm mắt, bóp mũi ăn sống, thằng Giang đã từng "may mắn" nếm thử một lần, đó là khi nó trong một lần hiếu kì thấy ông út ăn, bắt trước hái một trái, ông út nhìn thấy cũng cổ vũ rồi dạy nó thế nào ăn, nó cắn một cái thì quăng cái trái sần sùi trong tay, thề cả đời này lại không đụng tới thứ này nữa.

Giang nhận lấy bọc trái nhàu, cột bọc lại, nở một nụ cười tà ác, bác trai, hãy chuẩn bị đón nhận sự trả thù tàn khốc nhất trên đời này đi.