Chương 39 lệnh cha khó cải
Bỗng Thảo nắm hắn lại, cô nhìn mặt nó lắc đầu nói:"không được, không được."
Giang lại lạnh, nó lắp bắp hỏi:"gì, gì nữa?"
Thảo trịnh trọng nói với hắn:"trên người anh không có v·ết t·hương nào hết, vậy thì thầy dễ nghi lắm."
Lộp bộp, tiếng lòng tan vỡ, hắn nhìn vào đôi mắt cô trịnh trọng hỏi:"em nói thật đi, là ai chỉ em cách này."
Thảo thè lưỡi, ngượng ngùng nói:"cha, cha em dạy."
Quả nhiên là bác trai, tốt lắm, thù này con ghi lại.
. . .
Trong tiệp vật tư, ông Tuấn đang ngồi ghi chép gì đó, không hiểu ra sao tự dưng thấy xương sống lạnh dờn, ông rùng mình một cái, đề phòng nhìn chung quanh.
. . .
Lúc bước vào phòng thì Giang cái mũi chảy máu, Thảo thì chắp tay phải ra sau lưng, hai người đi tới ghế ngồi xuống.
Thầy tổng phụ trách nhìn mũi của Giang hơi hơi nghi ngờ nhưng cũng là quan tâm hỏi:"làm sao ra máu dữ vậy."
Giang lấy tay quệt quệt máu mũi, mơ mơ hồ hồ hỏi:"máu gì thầy?" Hắn đưa tay trước mặt xem:"trời trời làm gì ra máu dữ vậy?"
Thảo mím môi, trong lòng xin lỗi nó, lại xin lỗi ông Tuấn, đây cũng đều là vì đại cuộc.
Thầy tổng phụ trách không biết lấy từ đâu cái khăn giấy đưa cho nó, Giang nhận lấy lau lau máu mũi, thầy tổng phụ trách quay sang nhóm nam sinh đang mặt mũi mơ hồ, quát:"mấy em đánh người ta thành như vậy, hôm nay không giải thích rõ ràng thầy đuổi học hết."
Mấy người liên tục nói "không có" còn chỉ vào hai người nói:"rõ ràng là nó kiếm chuyện trước, cũng là nó đánh tụi em, thầy không tin thì hỏi lớp em đi."
Thảo đứng lên chống nạnh:"mấy người có bị ngu hay không? Hay mấy người thấy thầy giống người ngu nên lý do vậy cũng nghĩ được, tụi tôi có mấy người, bạn tôi có mấy người," cô quay sang nhìn thầy tổng phụ trách kéo kéo cánh tay Giang giơ giơ lên:"thầy coi nè thầy, bạn em ốm yếu vậy mà mấy anh này nói là bạn em đánh mấy anh, thầy tin nổi hông?"
Thầy có thể không tin hông? Có phải em thấy thầy hiền quá nên em mở mồm là mắng? Thầy tổng phụ trách mặt đen thui, nhưng tâm lý đứng về kẻ yếu thầy nhẹ giọng nói:"em bình tĩnh, chuyện này thầy sẽ xử lý."
Thảo như mới nhận ra sai lầm của mình, cô sợ sệt, cúi đầu nhỏ giọng nói:"xin lỗi thầy, tại em tức quá, nói chuyện không kịp suy nghĩ."
Thầy ôn hoà nói với Thảo:"không sao, thầy hiểu." Rồi quay sang mắng như tát nước:"mấy em có phải nhìn thầy rất ngu, tụi em bao nhiêu người, người ta bao nhiêu người."
Thầy nói xong nhìn thoáng qua Thảo như đang hỏi, em vui chưa?
Thảo làm như không nhìn thấy, chỉ vào Duy:"là cái ảnh này nè thầy, thầy biết chuyện của Như chứ gì? Cha Như nhờ tụi em nhắn với anh Duy vô gặp ông một lát, ai mà ngờ, ai mà ngờ tụi em chưa nói hết câu thì anh Duy kêu mấy anh này đánh bạn em, còn đóng cửa lại, anh định đ·ánh c·hết bạn em hay gì?"
Duy vừa định mở miệng nói gì đó, thì Thảo quay sang nói với nhóm tên to con:"mấy anh nói đi, có phải hay không anh Duy kêu mấy anh đánh bạn em, anh yên tâm có thầy ở đây ở trong trường mấy anh không cần sợ bị trả thù."
Đây là uy h·iếp, ở đây ai cũng nghe ra trừ thầy tổng phụ trách, không phải thầy không thông minh, chỉ là thầy không rõ nội tình.
Nhóm tên to con biết chuyện không thể lật, bình thường cũng không ưa thằng Duy, loại này dẻo mồm dẻo miệng, mấy người đồng thời chỉ về hắn:"đúng vậy thầy ơi, là bạn Duy kêu tụi em, Duy bên ngoài có quen người, tụi em mà không làm thì sợ bạn Duy kêu người chặn đường đánh tụi em."
Thầy tổng phụ trách nhìn về phía Duy đang mấp máy miệng gằn giọng hỏi:"tại sao lại đánh người?"
Duy định mở miệng nói không có thì Thảo đã lạnh lùng nhìn nó, nhưng đây không phải là uy h·iếp, uy h·iếp là người nhìn như vô hại ngồi phía sau.
Giang hiện tại đang làm gì? Nó hiện tại ngồi chơi giấy, nó xé cái khăn giấy ra làm hai phần, rồi vô lại nhét về mũi, để thử độ chắc chắn còn liên tục gật đầu, lắc đầu nhìn, sau lúc lúc điều chỉnh thì có vẻ như đã chắc chắn nhưng không thở được bằng mũi nên há mồm thở như chó.
Cảm nhận được tầm mắt của thằng Duy, nó ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hiện lên hai chữ nguy hiểm, thằng Duy rùng mình, nó nghĩ mãi mà cũng không rõ thằng này là thế nào, có lúc hiền hoà như husky, có lúc lại hứng hãn như chó dại.
Thằng Duy mặt trắng lúc này trắng hơn, bị tất cả mọi người chằm chằm, vốn là nó gan không lớn nay lại càng nhỏ thêm, nó không dám đối đầu ánh mắt lạnh của Thảo, lại không dám nhìn Giang, cúi thấp đầu thừa nhận hành vi mình không làm:"là em kêu."
Thầy tổng phụ trách giận tím mặt vỗ bàn:"người ta làm gì em? Em thấy mình ngon lắm hả gì?"
Thằng Duy hai bàn tay nắm chặt, không nói một lời, mấy ngày nay tính thần hắn gần như suy sụp, chỉ cần vừa nhắm mắt lại là khuôn mặt mong đợi của Như lại hiện lên trong đầu, anh của Linh lại còn mấy lần đi tìm nó, hăm doạ, đ·ánh đ·ập, chửi mắng khiến hắn hiện tại chỉ muốn c·hết, nhưng, hắn không đủ can đảm, hắn là một thằng hèn về mọi mặt.
Thầy tổng phụ trách mắng trọn vẹn mười lăm phút, cuối cùng thầy tổng kết:"mấy em mỗi người viết một tờ cam kết cho thầy, riêng Duy thầy sẽ cho mời phụ huynh nói về việc cho em thôi học."
Cả đám như c·hết đi sống lại chạy ra ngoài, Duy vừa bước ra khỏi cửa thì Thảo nói một câu:"nhớ kĩ, cha Như muốn gặp anh, nếu không biết đường thì nhớ tới tìm tôi hoặc Giang."
Bước chân thằng Duy dừng trong một hơi thở, không biết có nghe hay không, nó cúi đầu đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn có ba người, thầy tổng phụ trách nhìn hai người nói một câu:"thầy cũng không ưa thằng này." Rồi không nói gì thêm phất tay ra hiệu hai người đi ra ngoài.
Bước ra khỏi phòng giám hiệu, thằng Giang nghiêng đầu nói với Thảo đang đi bên cạnh:"hình như thầy biết."
Thảo gật đầu:"thầy biết."
"Em biết thầy đã biết?"
"Em biết."
"Vậy em còn đánh anh? Còn đánh mạnh như vậy?"
Thảo gật đầu nói:"ừm, lệnh cha khó cải."
Nghe lời này thằng Giang nghiến răng:"được, được, được, bác trai đừng trách con ác."
Thảo liếc mắt hắn:"anh tính làm gì cha em?"
Thằng Giang câu cổ cô cười nói:"yên tâm, dù gì cũng cha vợ tương lai của anh, anh không làm quá đâu."
Thảo liếc xéo hắn:"anh coi chừng em."
Thằng Giang ánh mắt lấp loé hỏi Thảo:"bà ngoại khỏe chưa em?"
"Khỏe rồi."
Thảo gật đầu, lại không hiểu bồi một câu:"mai mẹ về."
A, thời cơ đã tới, hắn cười hắc hắc nói:"Thảo ơiiiiii."
Cô chẳng thèm nhìn hắn nói:"Nói thẳng."
"Haha, em coi hôm nay anh phối hợp với em như vậy, có phải…"
Thảo như biết hắn muốn nói tiếp cái gì, không chờ hắn nói hết cô đã đồng ý: "Được, nhưng mà anh cũng đừng có chơi ác."
Thằng Giang giơ ba ngón tay lên trời, trịnh trọng nói:"Được, anh thề."
Không muốn trước mặt bạn trai thể hiện mình quá tâm cơ, cô chỉ có thể giúp bạn trai cho cha mình chịu ít khổ: "Anh nói đi, muốn làm thế nào?"
Nó kề mặt xát bên tai cô gù gì nói nhỏ, Thảo gật đầu, hai người cùng nhau trở lại lớp học.
Ở một diễn biến khác, ông Tuấn không biết mình bị con gái ruột hãm hại, ông còn đang hớn hở dọn dẹp nhà cửa, ngày mai bà xã đại nhân về rồi, không cần lại ăn trứng.
PS: PS thêm mấy từ cho đủ số lượng anh em ạ, hehe.