Chương 36 thư
Nhà Như ở kinh cùng, một mái lá đơn sơ nằm ở cuối con đường, xe đạp phải đạp hơn một tiếng, khó mà tưởng tượng một cô gái như cô hằng ngày phải đạp xe từ lớp nào mà có thể tới trường kịp.
Ba người tới đây thì Như đã được chôn cất xong, khách khứa không còn ai, chỉ có một người đàn ông trung niên đang ngồi thẫn thờ nhìn về di ảnh của Như.
Ông Nguyên nghe có người tiến vào thì đứng lên hướng ba người chào hỏi, cô Nhân giới thiệu:"chào anh, tôi là cô chủ nhiệm của Như, hôm nay đại diện lớp tới thắp cho Như nén hương"
Ông Nguyên gật đầu:"cảm ơn cô."
Ba người tiếng vào thắp hương cắm trước đi ảnh của Như, xong xuôi mấy người đi ra ngoài nhưng Thảo vẫn đứng nơi đó, Tô Đại Giang nhìn thoáng qua cô cũng không có gọi cô.
Cô Nhân hướng ông Nguyên nói khẽ:"thật sự chia buồn cùng với anh."
Ông Nguyên trầm mặc từ trong túi lấy ra ba lá thư, ông lấy trong đó ra một lá đưa cho cô Nhân nhờ vả:"làm phiền cô đưa lá thư này cho bạn Thảo lớp cô."
Cô Nhân gật đầu nhìn thoáng qua Thảo vẫn đứng yên không nhích, cô nhận lấy thư.
Ông Nguyên áy náy nói:"trong nhà có chuyện buồn, không đón tiếp cô chu đáo mong cô thông cảm."
"Không có gì đâu anh."
Cô Nhân và Tô Đại Giang đến bên ghế ngồi xuống chờ Thảo, nhưng mãi mà cô vẫn chưa đi ra cô Tô Đại Giang nói với cô Nhân:"chiều cô có lớp thì về trước đi, em ở đây chờ Thảo là được rồi, lát em đưa Thảo về."
Cô Nhân biết quan hệ của hay người, hoặc là nói cả trường đều biết, cô đưa lá thư trên tay cho hắn, đứng lên nói với ông Nguyên:"chiều tôi còn có lớp, xin phép anh tôi về."
Ông Nguyên cũng đứng lên:"thật sự cảm ơn cô hôm nay đã đến chia buồn cùng gia đình."
Cô Nhân và ông Nguyên khách sáo vài câu thì cô Nhân dắt xe ra đi về.
Cô Nhân đi không bao lâu thì Thảo hai mắt đỏ bừng đi ra, Tô Đại Giang tiến lên đưa cái ghế cho cô, Thảo nhận lấy ngồi xuống, ông Nguyên miễn cưỡng kéo ra nụ cười hỏi:"hai cháu là bạn thân của Như à?"
Thảo gật đầu nói "dạ" ông Nguyên lại hỏi:"mấy cháu thấy ở trường Như thế nào?"
Lần này Tô Đại Giang trả lời:"cháu chưa thấy bạn ấy cười qua, cũng không thấy bạn chơi chung với ai trong lớp."
Ông Nguyên cứng ngắc gật đầu, ông lại hỏi về một ít về Như trong lớp, lúc hai người đứng lên đi về thì ông Nguyên gọi lại:"hai con chờ một chút."
Hai người dừng lại bước chân:"có chuyện gì không bác?"
Ông Nguyên hơi ngập ngừng nói:"hai cháu có biết thằng Duy hông?"
Duy? Hai người đồng thời lắc đầu, ông Nguyê lại nói:"là bạn trai con Như."
Tô Đại Giang gật đầu:" dạ biết."
"Hai cháu có thể nhắn với nó vô gặp chú một chút được hông?"
Tô Đại Giang gật đầu đáp ứng:"dạ được, cháu sẽ nhắn lại, nhưng mà…"
Hắn chưa nói hết thì ông Nguyên cắt đứt:"nó không vô cũng không sao, hai cháu chỉ cần nhắn lại là được."
Hai người cùng nhau gật đầu, trước khi đi Tô Đại Giang có nhìn thoáng qua di ảnh của Như, không hiểu tại sau hắn ấn tượng rất sâu nốt ruồi nhỏ cách môi Như một chút, trong ảnh rất nhạt, nhưng hắn vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy.
. . .
Hai người trên đường về thì Tô Đại Giang đưa cho Thảo lá thư, cô nhận lấy mở ra xem.
-Gửi Thảo
Có lẽ khi bạn đọc được lá thư này thì Như đã không còn trên thế giới này nữa, cám ơn bạn và Giang đã giúp đỡ và an ủi Như lúc Như gặp khó khăn, nhưng mà xin lỗi bạn, lúc trước Như không thể mở lòng với bạn.
Từ nhỏ Như đã không có mẹ, Như lớn lên cùng với cha, nhưng từ nhỏ cha đã rất lạnh nhạt lại hay la mắng Như, khi còn nhỏ không biết, lớn lên Như mới biết được, bạn biết tại sao không? Tại vì Như là con gái, buồn cười lắm phải không, không chỉ cha Như đâu, mà cả hai bên gia đình nội ngoại đều không thích Như.
Cha đã nhiều lần nói với Như, mày con gái học nhiều làm cái gì? lúc ấy Như chỉ nghĩ cha chỉ nói vậy thôi, nhưng bạn biết không, cha Như thật sự không còn cho tiền Như đóng học phí, Như đã phải rửa chén thuê cho một tiệm phở gần chợ để có tiền đóng học phí và sinh hoạt hằng ngày, cũng không phải Như hàm học cỡ nào mà là khi đến trường cha Như sẽ không phải nhìn thấy mặt Như để khỏi khiến ông phiền lòng, hoặc có lẽ là Như sợ hãi đi, sợ hãi ông lại quát mắng Như không hiểu lý do.
Cuộc đời Như chìm trong tăm tối, nhưng có một ngày anh Duy xuất hiện, anh mang tia sáng cho cuộc đời Như, Như đã rất hạnh phúc khi được ở bên anh, nhưng có một ngày Như phát hiện mình mang thai, Như hớn hở nói với anh nhưng anh đã lạnh lùng bảo Như đi phá, Như rất yêu anh nên cũng đã theo anh tới bệnh viện nhưng bệnh viện cho biết là thai quá lớn đã không thể phá, anh rất tức giận và đã nói chia tay với Như.
Nhưng Như chỉ nghĩ là anh chỉ giận dỗi vài hôm, nhưng là Như sai, anh hai tuần lễ liền không tới gặp Như, Như rất nhớ anh nên đã đi tìm, nhưng Thảo biết gì hông? Anh đã có bạn gái khác, anh lạnh lùng xa cách với Như và nói với bạn gái hiện tại là Như suốt ngày quấn lấy anh, chuyện tiếp theo thì bạn cũng đã biết, Như chỉ cần anh đứng ra giúp Như nói một câu thôi thì Như cũng vui rồi, nhưng anh không làm vậy, anh đã đến, nhưng anh không liếc nhìn Như một cái, lúc đó Như tuyệt vọng, ánh sáng của Như vụt tắt.
Như không may mắn như Thảo, người Thảo yêu có thể chống lại tất cả mọi người vì Thảo, Như rất hâm mộ Thảo hoặc là nói Như có một chút xíu ganh tỵ đi, Như rất cám ơn bạn đã làm bạn với Như, nếu chúng ta biết nhau sớm hơn mấy tháng thì có lẽ…
Cuối cùng, Như xin chúc Thảo được hạnh phúc bên người mình yêu, nếu có kiếp sau, và nếu kiếp sau Như có mấy mắn gặp lại Thảo thì chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau, được không? Như coi như là bạn đồng ý rồi đó.
Tạm biệt người bạn duy nhất của Như.
. . .
Tô Đại Giang cảm nhận được lưng áo của mình đã bị thấm ướt, hắn yên lặng đạp xe về hướng nhà cô.
Thảo lau nước mắt trân trọng gấp gọn lá thư kẹp vào trong một cuốn tập, cô vòng hai tay ôm lấy hắn, thì thào nói:"Như nói đúng, em rất may mắn, may mắn em gặp được anh, nếu không…"
Tô Đại Giang không biết trong thư Như đã nói gì, nhưng hắn vẫn ôn nhu nói với cô:"nói cái gì ngốc như vậy?"
Thảo lung lay đầu không lên tiếng chỉ là hai tay ôm lấy hắn càng thêm dùng sức.
Hắn không muốn cô lại suy nghĩ linh tinh, nói khẽ:"hay là hôm nay em đến nhà anh đi? Giúp anh kiếm tiền."
Thảo suy nghĩ một chút rồi trả lời:"được, nhưng mà em giúp thế nào? Khó quá em không biết đâu nha."
"Dễ lắm, anh chỉ một chút là em biết ngay, hôm nay anh bận phụ cha mần cỏ nên không làm được, em không giúp anh là anh thua thiệt một số tiền lớn đó."
Thảo đáp ứng, cô lấy ra điện thoại gọi cho ông Tuấn, ông Tuấn nghe nói vô nhà Tô Đại Giang thì cũng không nói nhiều, cũng không phải lần đầu, ông chỉ dặn dò cô nhớ về sớm, Thảo đáp ứng.
Tô Đại Giang chuyển hướng chạy về nhà mình.
. . .
Hai người tới vựa ốc của hắn thì mới hai giờ chiều, hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện với bà Mai một chút thì hắn mở ra máy tính, chỉ cô thao tác một chút.
Hắn cũng không giao cho cô bán vật phẩm hay gì mà chỉ đơn giản nhờ cô nhìn màn hình xem khi nào có acc khách thuê đạt cấp ba mươi thì thoát, không khó Thảo chỉ cần xem một chút là làm được, Tô Đại Giang thấy cô đã học xong thì tàm biệt hai người rồi đi về nhà.