Chương 34 không tên
Chương 34 không tên
Hôm sau, như thường gần bảy tới trường, hai người tới trường thì thấy bầu không khí hôm nay rất lạ, Tô Đại Giang và Thảo bước vào lớp thì thấy ai nấy vẻ mặt nặng nề.
Tô Đại Giang hướng về phía thằng Luân chưa kịp ngồi xuống thì thằng Luân trầm giọng nói với hắn:"mày có nghe nói hông? Con Như c·hết rồi, bảo vệ phát hiện nó treo cổ ở sau trường."
Tô Đại Giang động tác cứng đờ, Thảo lúc này cũng nghe phong thanh cô chạy xuống, run giọng hỏi:"chuyện này thiệt hông? Hãy mấy bạn nói giỡn."
Thằng Luân nghiêm túc gật đầu trầm giọng nói:"cô Nhân mới tới cho hay, mấy lớp khác về hết rồi, chỉ có lớp mình hôm nay ở lại lấy lời khai."
Thảo che miệng ngồi bệch xuống ghế, nước mắt lạch cạch rơi:"mới hôm qua còn nói chuyện, vậy mà…"
Tô Đại Giang ôm lấy bả vai cô trầm mặc không lên tiếng, chuyện này hắn kiếp trước không nghe thấy, hoặc là nói hắn kiếp trước cùng thời gian này đã nghỉ học, hắn là người trọng sinh không phải toàn năng, ký ức cũng có điểm mù.
Thằng Luân ở một bên lắc đầu than nhẹ:"con nhỏ hiền hết sức, lại học giỏi, tự nhiên dính vô ba cái thứ gì đâu, mẹ nó, lúc đó tạo không ở trong lớp nếu không mấy con chó đó c·hết m* với tao."
Hai người không lên tiếng, Thảo chuyển tới lớp không lâu, Tô Đại Giang thì chỉ biết như vào lớp luôn luôn trầm mặc, ít nói, ít cười, không thích tiếp xúc với người chung quanh.
Mấy người ngồi trong chốc lát thì có hai chú công an lại lớp, chú đọc tên lần lượt hai bạn trong lớp, hai người được đọc tên được chú công an dẫn lên văn phòng cho lời khai.
Những người sau khi cho lời khai được đi về, lớp học nháy mắt chỉ còn phân nữa.
Đến lượt Tô Đại Giang và một bạn khác, hai người được phân biệt ở hai phòng khác nhau.
Tô Đại Giang vào thì chú công an chỉ đối diện chỗ ngồi ngồi xuống, chú công ăn nhìn xem hồ sơ trong tay sau đó ngẩng đầu hỏi:"Tô Đại Giang?"
Tô Đại Giang gật đầu "dạ" một tiếng.
Chú công an tiếp tục hỏi:"hôm qua học bù buổi chiều mấy giờ cháu rời khỏi lớp?"
Tô Đại Giang nghĩ nghĩ trả lời:"khoảng năm giờ mười lăm."
Chú công an cúi đầu ghi vào hồ sơ, lại ngẩng đầu hỏi:"lúc cháu rời khỏi lớp Như vẫn còn ở đó không?"
Tô Đại Giang gật đầu:"vẫn còn."
Chú công ăn lại hỏi tiếp:"vậy hôm qua cháu thấy Như có biểu hiện gì lạ không?"
Tô Đại Giang nghĩ nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói:"bạn ấy cười." Nụ cười đó Tô Đại Giang nghĩ tới thì sống lưng phát lạnh, nụ cười đó giống như, giống như nụ cười của hắn trước khi c·hết kiếp trước, nụ cười được giải thoát.
Chú công ăn nghi hoặc hỏi:"Như bình thường rất ít cười sao?"
Tô Đại Giang gật gật đầu:"từ lúc học chung với bạn ấy tới giờ hôm qua là lần đầu tiên cháu thấy bạn ấy cười."
Chú công an ghi lại lời hắn nói rồi gật đầu:"được rồi, cháu có thể về."
Tô Đại Giang cũng không đi ngay mà hỏi chú công an:"có biết tại sao Như c·hết không chú?"
Chú công an nói khẽ:"đây là cơ mật."
Tô Đại Giang gật đầu, đi ra khỏi, chú công an không nói nhưng hắn cũng đoán được, chắc chắn là t·ự s·át nếu không cũng không chỉ lấy lời khai đơn giản như vậy.
Hắn đi ra thì thấy Thảo đang tới, hắn hướng nàng nói:"anh chờ em ngoài cổng."
Thảo gật đầu theo chú công an vào văn phòng.
. . .
Hắn đợi một lát thì Thảo đi ra, cô hướng về phía hắn đi tới, lên xe không nói một lời.
Tô Đại Giang không biết làm sao an ủi cô, hắn cũng không lên tiếng chở cô về.
Thảo ôm lấy hắn, Tô Đại Giang cảm nhận được lưng áo ướt.
Đi được một lúc thì Thảo lên tiếng:"vậy là tối hôm qua không phải ác mộng, là Như tới tạm biệt với em."
Tô Đại Giang không lên tiếng, hắn cũng không biết an ủi cô thế nào, hai người mới làm bạn chưa tới một ngày thì Như c·hết, Thảo lại như có cảm ứng cả ngày hôm qua cứ khó chịu, có lẽ, có lẽ Thảo để quên áo khoác là định mệnh chăng? có lẽ nếu như Thảo quay lại sẽ nhận ra sự bất thường của Như? hắn lắc đầu, có lẻ mọi chuyện chỉ là trùng hợp.
Tới nhà cô thì hắn đưa cô về nhà, ông Tuấn nhìn thấy hai người về sớm, Thảo khóc ông cau mày hỏi Tô Đại Giang:"ở trường có chuyện gì vây?"
Hắn hướng về phía ông Tuấn khẽ lắc đầu rồi dìu Thảo về phòng, cô lên giường nằm xuống thì hắn lấy chăn che lại cho cô, hắn lại bật cây quạt ở gần giường hướng về phía cô, làm xong mọi chuyện hắn đi ra ngoài lại bàn đá ngồi xuống nói với ông Tuấn:"trong lớp con hôm qua có người treo cổ c·hết, là bạn của Thảo, hai người vừa quen hôm qua."
Ông Tuấn gật đầu, nhưng lại hỏi:"sao tới nỗi vậy?"
Tô Đại Giang lắc đầu, hắn cũng không nghĩ chỉ vì bị mấy người h·ành h·ung hôm qua mà Như suy nghĩ dại dột như vậy, hắn lại nhớ tới thành niên kia, Tô Đại Giang cau mày, chuyện này nước rất sâu.
Ông Tuấn cũng không hỏi thêm, cả hai ngồi trầm mặc, đúng lúc này giọng Thảo hét lớn trong phòng, Tô Đại Giang cùng ông Tuấn chạy vào, ông Tuấn tới của thì dừng lại, Tô Đại Giang chạy tới đang nhìn trần nhà rơi nước mắt Thảo đi đến.
Hắn nắm tay từ trong chăn kéo ra tay cô kề lên mặt mình hỏi:"sao vậy?"
Thảo quay đầu nhìn hắn nức nở nói:"Là Như bạn ấy hướng em phất tay, em đuổi theo thì bạn ấy biến mất."
Hắn vuốt sợi tóc đã bị mồ hôi thấm ướt dính trên trán cô:"đừng sợ, anh ở đây."
Thảo lắc đầu nhào vào lòng hắn lắc đầu nức nở nói:"em không sợ, Như rất đáng thương."
Tô Đại Giang không hiểu rõ về Như, cũng không biết Thảo nói Như đáng thương là ở mặt nào, hắn không biết từ đâu an ủi chỉ vỗ nhẹ lưng cô, ngồi im không nhúc nhích cho cô khóc.
Ông Tuấn lặng lẽ lui ra ngoài, con gái ông bây giờ rất ỷ lại vào Tô Đại Giang, ông chỉ hi vọng hai người có thể cùng nhau đi đến cuối cùng, nếu không, nếu không con gái ông sẽ rất khổ sở.
Có lẽ là đã quá mệt mỏi, Thảo ghé vào trong ngực ngủ th·iếp đi, Tô Đại Giang cũng không dám nhúc nhích, hắn ngồi im tại chỗ cho cô tựa vào đi ngủ.
Điện thoại hắn run lên, là anh "Sơn" gửi tới:
-acc anh đã tổng kết.
-anh gửi qua đi. Tô Đại Giang nhắn tin hồi phục.
Một loạt danh sách tài khoản và mật khẩu được gửi qua, Tô Đại Giang đêm một chút, năm mươi acc, bốn acc mồi được đánh dấu và kí hiệu bên cạnh thời gian bắt đầu thuê, thời gian được tính từ lúc admin gửi acc qua.
-em nhận được nhắn hai chữ "xác nhận" giúp anh.
-Xác nhận. Tô Đại Giang xem đã đủ số nhắn tin hồi phục, hắn lại hỏi:
-bao lâu giao vậy anh?
-chậm nhất cuối tuần này.
-ok, anh chuẩn bị cho em một ít vật phẩm, v·ũ k·hí full chỉ số, v·ũ k·hí đập sẵn càng tốt, với lại em muốn mua lại mấy cái acc mồi của anh luôn nha?
-vật phẩm thì anh có, acc mồi thì toàn full +12 giá hới trác nha em.
-bao nhiêu vậy anh?
-một triệu rưỡi một nick.
-ok anh, chiều nay giao dịch, rồi chuyển thông tin luôn, thẻ ngân hàng cha em đang làm, chiều em đi cài ap là được.
-ok, chiều anh gửi cho em danh sách vật phẩm, số lượng, kèm giá từng loại, em kiểm tra, lấy loại nào thì liệt kê tên vật phẩm, mỗi loại lấy bao nhiêu, anh sẽ tập hợp lại rồi giao dịch, em nhớ chuẩn bị sẵn ô trang bị nha.
-được, em có việc, chiều em liên lạc anh sao.
-ừm.
Kết thúc trò chuyện Tô Đại Giang sờ sờ mũi Thảo đang nằm trong ngực, hắn thở dài, có lẽ chuyện này sẽ theo Thảo rất lâu.
PS: ngày mai sẽ biết được cụ thể nguyên nhân Như lựa chọn t·ự s·át và mình sẽ dành hai chương ngoại chuyện dành cho Như nhưng đây là phải đợi tới cuối sách.
PS: cám ơn các bạn: Huy sanes,
Super proly,
PhamLang,
Gia Khánh Nguyen,
oaithuong,
AinzOoal Gown,
khanh long,
từ sĩ nghèo.
Và các bạn đã ủng hộ.