Chương 33
Tiết thứ tư bắt đầu từ ba giờ ba mươi nên ba giờ hai người cùng nhau tới trường.
Thảo dựa vào trên lưng hắn vểnh lên khóe môi nhỏ giọng hỏi:"sao anh biết mà mua cho em vậy?"
Đang hì hụt đạp xe Tô Đại Giang nghiêng đầu nghi hoặc hỏi:"cái gì?"
"Bánh mì." Tiếng địa phương, được rất nhiều người dùng.
Tô Đại Giang cười lơ đễnh trả lời:"lần trước đi Cần Thơ đó."
Thảo vỗ nhẹ lên lưng hắn "hừ" nhẹ:"anh cũng rất thông minh.
Hắn hắc hắc cười:"thông minh hông? Hôn một cái thưởng đi nè."
"Cắn một cái còn được."
Hai người một đường tâm sự rất nhanh tới trường, buổi chiều là khối mười đi học, năm nào cũng vậy, khối mười luôn luôn bằng tổng của khối mười một khối mười nhưng mà nhiều nhất duy trì được nửa năm thì lại có lai rai học sinh nghỉ học.
Rất nhiều nguyên nhân, gia đình không đủ điều kiện, học không nổi,... Một nguyên nhân lớn nhất là rất nhiều học sinh kẹt tại bình cảnh, thi học kì.
Phòng buổi sáng của hắn bây giờ là mười a2 đang học nên sẽ học tại phòng công nghệ thông tin, phòng này cũng như những phòng khác, khác biệt duy nhất là không có bảng đen, và được thay thế bằng một màn hình rất lớn được kết nối với máy tính trên bàn giáo viên.
Ba giờ hai mươi Tô Đại Giang vào lớp lúc này trong lớp đã có rất nhiều người, thằng Luân hướng hai người phất phất tay, Tô Đại Giang hướng hắn đi đến, Thảo cũng theo phía sau hắn.
Nhưng đi ngang qua cô có thoáng chú ý tới Như ngồi một mình trong góc, bước chân cô thoáng dừng, Như vẻ mặt như cũ ngơ ngác, vẫn mặc áo dài, điều này rất lạ vì học bù là không cần mặc áo dài, nhưng cô lại cúi người nhìn người mình, cô cười lắc đầu, không suy nghĩ nhiều đi theo Tô Đại Giang ngồi xuống.
"Ê tụi mày, nhìn con Như kìa, giờ này mà nó còn mặc áo dài."
"Không biết buổi trưa đi dẹo trai ở đâu không về nhà."
"Bình thường nhìn hiền lành, ai mà ngờ."
Không biết bắt nguồn từ ai, tiếng nghị luận về như bắt đầu ồn ào, Tô Đại Giang nhìn thoáng qua Thảo vỗ bàn:"im hết coi."
Lớp học trong nháy mắt im lặng, nhưng tiếng xì xầm nhỏ nhỏ vẫn còn, Tô Đại Giang nhìn thoáng qua Thảo, cô lúc này vẫn đang lo lắng nhìn về phía Như, Như trên mặt biểu hiện vẫn không thay đổi giống như tiếng nghị luận vừa rồi cô không nghe thấy.
Thảo đứng lên, cầm tập sách toán nói với Tô Đại Giang rồi đến bên cạnh như ngồi xuống, Tô Đại Giang nhìn thoáng qua không nói gì thêm.
Hai tiết học bù rất nhẹ nhàng, không có bảng đen nên cũng không cần lên giải bài tập, vì không nghĩ mười lăm phút nên năm giờ thì thầy Sang cho cả lớp về, Tô Đại Giang cũng đứng lên đi ra cửa chờ Thảo, không bao lâu thì cô đi ra, hai người cùng nhau ra cổng.
Không biết sao hắn nhìn thấy cô b·iểu t·ình cứ buồn bực, hắn nghiêng đầu hỏi:"sao vậy?"
Thảo lắc đầu nói khẽ:"không biết nữa, em cứ thấy khó chịu kiểu gì á."
Hắn sờ trán cô:"đâu có nóng?"
Cô không nói gì nhưng cảm giác bất an trong người lại mãnh liệt hơn, hai người ra xe thì Thảo phát hiện áo khoác để quên ở trong lớp, cô định đi lấy thì Tô Đại Giang kéo lại cô:"em ở đây đợi đi, anh đi lấy cho."
Nói, hắn chạy lên phòng công nghệ thông tin, thì Như không còn vẻ mặt ngơ ngác, hắn nghĩ là Thảo khuyên nhủ có tác dụng cũng không nghĩ nhiều, thấy hắn đi vào Như cười nhìn hắn hỏi:"bỏ quên đồ à?"
Hắn ngạc nhiên nhìn cô:"bạn chưa về sao?"
Như cười cười lắc đầu:"tôi muốn ngồi một chút."
Tô Đại Giang cũng không hỏi thêm, hắn tới chỗ bàn cô nói:"Thảo bỏ quên áo khoác trong học bàn hay sao á, bạn lấy giùm tôi với."
Như cúi người từ trong học bàn lấy ra áo khoác màu hồng của Thảo đưa cho hắn, Tô Đại Giang nhận lấy nói tiếng "cám ơn" chỉ có hai người nên hắn cũng không tiện ở lâu, hắn tạm biệt cô đi trước, trước khi ra ngoài hắn quay đầu nhìn cô nói:"trễ rồi á, bạn về đi để gia đình lo lắng."
Như nghe hai chữ "gia đình" thì hốt hoảng trong chốc lát nhưng rất nhanh trở lại bình thường, cô gật đầu:"tôi biết rồi."
Nhìn bóng lưng Tô Đại Giang đi xa, nụ cười cô tắt dần, cô lấy từ trong tập sách ra một cuốn tập, bức ra một đôi giấy, lấy ra viết cúi đầu ghi ghi gì đó.
. . .
Tô Đại Giang đi ra đưa áo khoác cho Thảo, cô đưa tay nhận lấy nhưng cũng không có mặc vào.
Tới nhà Thảo, cô chần chừ không vô nhà, Tô Đại Giang nâng nhẹ ót cô, cúi đầu hôn lên trán cô cưng chiều nói:"mệt thì nghỉ ngơi sớm đi, mai anh rước."
Thảo gật đầu, âm thanh ỉu xìu:"ừm, về tới nhớ gọi em hãy."
Tô Đại Giang gật đầu:"em vô đi."
"Ừm."
Tô Đại Giang lên xe chạy về nhà, tới nhà thì đã năm giờ bốn mươi lấy ra điện thoại gọi nói với Thảo một tiếng, sau đó hắn lấy ra điện thoại lướt Facebook tìm mấy trang ninhà school.
Mấy năm này nếu hỏi game mobile thịnh hành nhất thì có hai con game thịnh hành nhất của Teamobi là avatar online và ninja school online, hai con game này chạy trên tất cả các hệ điều hành java, APK, window phone và các hệ điều hành đang có hiện nay.
Hiện tại không phải ai cũng có điều kiện sài hệ điều hành Android mà đa số người nhất là học sinh cấp ba trở lại đều sài java và mạng thường dùng là GPRS.
Ninja school online là một tựa game săn quái, nâng cấp v·ũ k·hí đễ tăng sức mạnh và có thể giao dịch vật phẩm không khoá nên bán xu, bán trang bị, cày cấp cũng coi như là một nghề kiếm kha khá hiện tại.
Hắn không mất nhiều thời gian đễ tìm một trang fanpage buôn bán nick, fanpage này là của một chủ tài khoản lập ra thủ hút rất nhiều người chơi tìm vào mua vật phẩm.
Hắn nhấn vào admin fanpage là một nickname có tên "Sơn" bắt đầu liên lạc.
-alo anh.
Không bao lâu thì tin nhắn trở về:-nghe em.
-em muốn nhận acc cày thuê, hiện tại có không anh.
-em có máy tính không?
-có ạ.
-hiện tại anh có một lô năm mươi acc cần cày lên cấp ba mươi cần cày lên bốn mươi, tám ngàn một cấp em nhận hết hông?
Theo đơn giá công khai từ một đến hai mươi là năm ngàn một cấp, từ hai mươi đến ba mươi là mười ngàn một cấp nhưng admin trung gian sẽ trích 20% coi như tiền phí, đây cũng là cách các admin lớn kiếm tiền.
-nhận, nhưng mà hiện tại em chưa có acc mồi, anh cho em thuê được không?
Acc mồi là acc đã max cấp trong game, những acc được cày sẽ lập nhóm, sau đó sẽ sử dụng vạn biến lệnh để dịch chuyển lại các acc mồi, acc mỗi sẽ đánh quái và kinh nghiêm là cùng hưởng, đương nhiên vạn biến lệnh sẽ do khách hàng cung cấp hoặc trả thêm phí.
-được, anh hiện tại còn lại ba quạt cấp sáu mươi, hai tiêu và một kiếm, giá là mười ngàn một ngày cho một acc, sẽ trừ vô tiền công của em.
-ok anh, khi nào em nhận acc?
-mai nghe em, bây giờ anh đi tổng hợp lại rồi mai sẽ gửi cho em mật khẩu, tài khoản và sever từng cái.
-ok anh.
Kết thúc trò chuyện Tô Đại Giang duỗi lưng một cái, nhìn điện thoại thì đã hơn chín giờ, hắn đem điện thoại sạc, chưa kịp cắm sạc vào thì Thảo gọi tới, Tô Đại Giang bắt máy lên chưa kịp bắt máy thì giọng Thảo kinh hoảng truyền tới:"anh ơi, em gặp ác mộng, không ngủ được."
"Ác mộng? Em thấy gì?"
Tô Đại Giang lộ lắng hỏi.
Thảo run run giọng trả lời:"em nằm mơ thấy Như, bạn ấy mặt mũi trắng bệch hướng em phất tay."
Tô Đại Giang cười trấn an cô:"không sao, chỉ là mơ thôi mà, em mở điện thoại đi, anh ru em ngủ."
Hiện tại Tô Đại Giang mua điện thoại đã có thể dùng Facebook cũng không cần sợ chị Viettel cắt ngang.
Hắn hát mãi hát mãi cho đến đầu dây bên kia phát ra tiếng hít thở đều đều hắn mới đem điện thoại cắm sạc rồi lẹo lên giường đi ngủ.