Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 3 chuẩn bị nuôi ốc (2)




Chương 3 chuẩn bị nuôi ốc (2)

Năm giờ mười lăm mẹ hắn về, bà Mai nhìn thấy đống lưới, thùng mướp,.. đặt lũ phủ trong sân thì giật mình, bà nghe trong bếp có tiếng động thì chạy vào thì gặp Tô Đại Giang một bên kho cá, một bên ngẩng người đôi khi lại cười hắc hắc, bà Mai đen mặt rút đôi đủa gõ đầu hắn một cái nói: "Làm gì? Cá sắp khét tới nơi rồi kìa."



Hắn giật mình xoa đầu nhìn bà Mai cười cười: "Về sớm vậy mẹ?"

Bà Mai liếc hắn một cái:" Năm giờ mấy rồi sớm gì nữa?"

Hắn lấy ra con Nokia 1200 coi thì giật mình, chạy ra vườn, ông Tính đang sắn mớ cỏ dại cho dễ đào gặp hắn chạy ra ông đứng người lên, hỏi: "Làm gì như bị ma đuổi vậy?"

Hắn chạy chậm giành được cây len của ông Tính vác lên vai rồi nói: " cha ơi, vô ăn cơm."

Ông Tính có vẻ bất ngờ, thông thường giờ này bà Mai là mới về mới đúng, làm đồ ăn thì đâu mau vậy ông hỏi: " Nay mẹ mày về sớm à?"

" Mẹ mới về"

Ông Tính cau mày ý đồ dựt lại cây len bị hắn tránh thoát ông càm ràm: " Mẹ mày còn làm đồ ăn nữa, tao tranh thủ làm thêm tý cho mau rồi."

Hắn giọng hời hợt: "Cá con kho rồi."

Ông Tính giật mình, kho cá? Thông thường Tô Đại Giang là không thể nào làm đồ ăn nhiều nhất là nấu được nồi cơm, hôm nay biết kho cá, có ăn được không?

Ông cũng không nói gì thêm mà theo hắn về nhà, trên đường đi ông hỏi: "Nguyên buổi chiều mày đi mua được cái gì rồi?"

Hắn vác cây len hát nghêu ngao gì đó, nghe ông Tính hỏi thì hắn có hưng phấn trả lời: " Con mua lưới, hai trăm mét lưới, một cái mùng dùng khoảng mười mét vuông đi vậy là làm được ba hai chục cái, một mùng mặt đáy hai mét rưỡi vuông, một mét thả được hai trăm con ốc."

Nói tới đây hắn lẩm bẩm tính: "Hai mươi cái nhân hai mét rưỡi, là được năm mươi mét vuông đi, hai trăm con ốc trên một mét vuông nhân cho năm mươi là được mười ngàn con, một kí ốc trung bình bốn mươi con, mười ngàn chia bốn mươi là được hai trăm năm chục ký cho một lần thứ hoạch, một ký ốc hiện tại là hai mươi ngàn, hai trăm năm chục nhân hai mươi lăm là hơn sáu triệu đi."

Ông Tính trố mắt nhìn hắn bước cũng quên bước, Tô Đại Giang thao thao bất tuyệt thấy không ai trả lời quay lại nhìn ông Tính: " Cha, làm sao vậy?"

Ông Tính không trả lời mà nhìn chăm chú hắn, đại Giang bị nhìn có chút hoảng hắn lắp bắp hỏi: " Cha.. cha.. làm sao vậy?"

Ông Tính nhìn hắn, lo lắng hỏi: " Dạo này học hành có áp lực lắm không?"

Tô Đại Giang bị hỏi chẳng hiểu ra sao hắn trả lời: " Không có, cũng bình thường à."

Hắn ánh mắt có chút chột dạ, cũng không thể nói mình là người trọng sinh, nghĩ học mười mấy năm rồi.

Ông Tính nhìn hắn ánh mắt tránh né thì càng thêm kiên định suy nghĩ của mình.



Hai cha con vô tới nhà thì đã chạng vạng tối cơm mẹ hắn đã dọn sẵn, ông Tính gọi bà Mai vào bếp nói nhỏ cái gì đó thỉnh thoảng nhìn hắn ánh mắt có vẻ lo lắng.

Một lát sau hai người đi ra, Tô Đại Giang dỡ lồng bàn đễ qua một bên dỡ nắp nồi cơm, hắn xới một chén cho cha hắn, một chén cho mẹ hắn rồi mới bới một chén cho mình.

Hắn cầm chén cơm giơ lên đũa định gắp một miếng rau phát hiện cha mẹ hắn không có động đũa mà bốn mắt nhìn hắn, Tô Đại Giang kinh hãi hỏi: " Cha, mẹ ăn cơm đi, nhìn con chằm chằm làm gì?"

Ông Tính muốn nói lại thôi, ông quay sang nhìn vợ mình ánh mắt cổ vũ, bà Mai hơi có vẻ ngập ngừng nói: " Ngày mai con xin nghĩ một ngày đi chợ với mẹ đi."

Tô Đại giang không hiểu ra sao hắn hỏi:

"Ngày mai mẹ không đi làm với bà chín sao?"

Bà Mai trả lời: "Mẹ điện cho bà chín nói ngày mai nghĩ một hôm."

Hắn gắp một miếng rau lang luộc chấm miếng chao bỏ vô miệng thoải mái nheo mắt lại, thuận miệng hỏi:" Sao mẹ không đi với cha đó? Cha không tới nỗi thu tiền vé của mẹ đi?"

Bà Mai buồn cười nhưng bà nhớ tới biểu hiện khác thường của con trai thì không cười nổi, bà nghiêm túc nói: "Bây giờ còn nói thiệt với mẹ, con có thấy đau đầu hay có bị sốt lúc nào mà mẹ không biết không?"

Nói tới đây bà cũng tự trách, Đại Giang đi học về vẫn phụ cha hắn ngoài đồng, đến tối mới có thời gian ôn bài một tý xíu, tối lại hắn còn đi bắt ốc bán kiếm tiền mà thành tích học tập rất không tệ.

Tô Đại Giang nghe tới đây kiểu gì không hiểu cha mẹ hắn lo lắng hắn bị thần kinh, nhớ lại biểu hiện hôm nay trước kia ít nói hắn luyên thuyên không ngừng, lại nhìn biểu hiện ngưng trọng của cha mẹ hắn thì hắn phì cười: " Con không sao, con vẫn bình thường đấy thôi, mẹ ít xem tivi lại đi, haha."

Trong tivi thỉnh thoảng có mấy bộ phim chiếu mấy học bá vì áp lực học tập mà trầm cảm, thần kinh không ổn định các kiểu.

Bà Mai thật sâu nhìn hắn: " Thật không có chuyện gì?"

Hắn ngưng lại gấp thức ăn động tác, nghiêm túc gật đầu:

" Thật."

Ông Tính biểu lộ cũng buông lỏng hai vợ chồng không để lại dấu vết thở phào một cái, bà Mai xua tay nói: " Ăn cơm! ăn cơm đi."

Một bữa cơm ấm áp với Tô Đại Giang bắt đầu, chỉ có cha mẹ hắn thỉnh thoảng nhìn hắn.

...

Cơm nước xong xuôi hắn chạy vào nhà xách cái đèn pin, một cái xô nhỏ nói với ông tính đang ngồi uống trà: "Cha nhớ mai dùm con mấy cái mùng nghe cha."

Ông Tính kêu hắn lại mà hỏi: " Tính mai làm sao? Dài rộng thế nào?"



Hắn vỗ ót một cái: " Ây da, quên, cha đợi con xíu."

Rồi hắn hớt hãi chạy vô lục lội tờ giấy lúc sáng đưa cho ông Tính coi, nhìn tờ giấy vẽ một cái ô vuông bên trên đánh mấy con số ông Tính một mặt im lặng nhìn hắn, một lát sau ông quấn tờ giấy lại vỗ lên đầu hắn một cái cười mắng: " Còn bản vẽ, cha mày ít học chứ không có ngu, mày nói dài rộng thế nào ở nhà tao làm."

Đại Giang vuốt vuốt đầu cười hắc hắc nói:

"Dạ, dạ, cha làm cho rộng hai mét rưỡi vuông một cái đi, chiều cao một mét rưỡi là được."



Ông Tính gật đầu khoát khoát tay: " Đi, đi, đi ở nhà tao làm cho."

Nhớ ra cái gì đó hắn bổ sung: " À đúng rồi cha, cha cắt cho con mấy tấm lưới rộng chừng hai tất nghe, may như may hôm dớn vậy đó không cho ốc nó bò ra"

Ông Tính không kiên nhẫn khoát tay:

" Biết! biết!"

Hắn gật gật đầu rồi đứng dậy xách cái đèn, đi ngang bụi tầm vông ghé vô lấy cây vợt rồi đi ra vườn cam gần đó, đại Giang mới đi thì bà Mai mới rửa chén xong từ trong đi ra, bà kéo cái khăn trên cửa lau lau tay hỏi ông Tính: "Ông Tính làm thật à, không biết có ra ngô ra khoai gì không mà nó làm hầm hố quá."

Ông Tính uống miếng trà rồi nói: " Làm! sao lại không làm? Cho con nó ăn học chỉ mong nó thành tài bây giờ nó muốn thử làm ăn thì đừng có làm nó nhụt chí chứ."

Bà Mai không nói gì thêm, bà hỏi:

" Ông thấy hôm này thằng Giang nó là không? Chứ tôi thấy hôm nay nó lạ kiểu gì á."

Ông Tính gật đầu, giọng nói sâu xa:

" Có lẽ con nó trưởng thành đi, cũng mười bảy tuổi rồi."

Nói ông hất nước trà còn lại trong ly rồi đi vô cầm cuộn thước dây.



Tô Đại Giang tay cầm cầm cây vợt tay cầm cái xô sôi đèn ra vô cảm nhà ông tư, bộ cam ông tư cách nhà hắn không xa.

Ôngng tư nhiều đất có hai miếng hơn chục công đất trồng cam đang cho thu hoạch, hai miếng còn lại ông đễ trống, nghe đâu chuẩn bị trồng mít.





Nhà có số làm ăn có khác, tính trồng gì là cái đó lên giá liền, nếu Tô Đại Giang hắn không trùng sinh thì mấy cái này hắn cũng không biết, cảm khái thì cảm khái hắn cũng không ghen ghét ông tư đối với giá đình hắn rất tốt, còn chịu giúp đỡ gia đình hắn lúc khó khăn, này gọi người tốt có phúc báo đi.

Hắn sôi cái đèn một bên tìm óc to một bên tìm trứng ốc.

Hôm nay trời gió to ốc không nổi hắn cũng bỏ qua chuyên tâm tìm trứng ốc.

Trứng ốc bươu màu trắng lớn trừng đầu đũa, trứng ốc đẻ dính lại thành từng cục như trái dâu tầm, một ổ trứng trừng ba bốn chục cái trứng tùy từng ổ, ốc bươu thường đẻ ở cặp mé bờ đôi khi có cỏ che khi thì không, vận may hắn không tệ mới đi có một bờ mà được gần hai chục tổ trứng ốc, nhiu đây mà nỡ đều hết thì cũng đủ hắn nuôi một mùng rồi.

Hắn tìm trứng ốc một bên suy nghĩ đi học tiếng trung, đúng vậy hắn muốn học tiếng Trung, đây cũng không phải là lâm thời tùy hứng mà là hắn đã cân nhắc qua, có hai cái lý do tiếng trung rất thú vị nhớ tới kiếp trước hắn coi mấy bộ phim đó mấy em trung quốc đóng một gọi" tiểu ca ca" hai gọi" tiểu ca ca" ta nói nó ngọt không thua gì mấy em nhật bản " oni chan".

Mà lại diễn xuất lại cũng rất là không tệ, trắng trắng mềm mềm,...

Chờ đã, mình đang suy nghĩ cái méo gì vậy?

Đang suy nghĩ coi phim không cần vietsup à?

Không, không lý do thứ hai nghiêm túc theo hắn biết thì kinh tế trung quốc mấy năm này đang phát triển mạnh, thế mới có tương lai mấy năm sau trái cây xuất khẩu sang thị trường Trung, mà lại dân số Trung Quốc đông, tương lai đây là một thì trường rất không tệ.

Vấn đề lại tới, học ở đâu?



Tiền đâu học?



Phải cày rồi, hắn lắc lắc đầu chuyên tâm đi nhặt trứng ốc.

Nghe tiếng ếch, nhái kêu tự nhiên hắn nỗi da gà, nói thật kiếp trước nói ma cỏ là hắn không tin đâu, nhưng nhớ tới âm thanh hắn nghe trước khi c·hết hắn mới biết " tâm linh không đùa được đâu" hắn vuốt vuốt hai cánh tay mắt không nhìn tứ phía.

Chuyên tâm chuyện chính cuối cùng số cũng gần đầy một xô, hắn móc ra cái Nokia 1200 thì thấy chín giờ rồi, hắn quay trở về nhà.

Về tới nhà thì thấy cha hắn đang ngồi trong đống lưới cây quạt phía sau ông ù ù gọi, bà Mai thì đang ngồi xem tivi.

Truyền hình đang chiếu phim lưu bá ôn, nói thật hắn nhìn kĩ xảo phim thì chán chả muốn nói, nhưng ở quê hắn lúc này phương tiện giải trí không nhiều người ta vẫn rất thích.

Tô Đại Giang chạy ra sàn nước rửa tay chân xong, thì ra hỏi ông tính: " Được mấy cái rồi cha?"

Ông Tính cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: " Làm được hai cái rồi, ở nhà còn mớ lưới cụ tao lấy ra làm luôn."

Đại Giang kinh hỉ, hắn quay sang hỏi bà Mai: " Mấy cái thùng con mua hồi chiều đâu rồi mẹ?"

Bà Mai chỉ tay vô một góc bên nhà trái: " Ba cái đồ mày mua hồi chiều mẹ gom vô góc đó kìa."