Chương 28
Sao một phen giải thích ông Tuấn tâm cũng thả xuống dưới, ông trừng mắt Tô Đại Giang Giang:"a, nói chuyện không nói hết được à?"
Tô Đại Giang chớp chớp măt vô tội:"thật sự là buông v·ũ k·hí mà, chỉ là con không nói trong game thôi."
Ông Tuấn nghẹn họng, ông cảm thấy sáng nay khô khốc gặm bánh mì là dư thừa.
Mấy ngày lần gần đây gặp mặt Tô Đại Giang thì hắn vẫn luôn khí ông, a, có phải hay không ông rất dễ khi dễ? Ông Tuấn trừng mắt nhìn hắn, định nói gì, thì bà Hậu từ trong nhà đi ra cười hỏi:"hai bác cháu nói gì mà vui vậy?"
Vui sao? Khúc nào vui?
Tô Đại Giang gặp bà Hậu thì nịnh nọt đứng lên, hắn cười hì hì nói:"bác gái, hôm trước ăn bác làm đồ ăn con bị nghiện, hôm nay thèm quá nên ra ăn ké đây."
Ông Tuấn khoé miệng giật giật, đủ thông minh, biết cái gia định này ai làm chủ.
Bà Hậu lôi kéo hắn ngồi xuống cười nói:"vậy hôm nay ở chơi, trưa ăn cơm với bác."
"Dạ."
Hai người, mẹ vợ con rể một bên nịnh nọt một bên cười hớn hở, ông Tuấn bất mãn ôm hai cánh tay hừ lạnh một tiếng.
Bà Hậu liếc mắt ông Tuấn quay sang nói với Tô Đại Giang:"con đừng có đễ ý bác trai, lớn tuổi rồi đôi khi nhìn cục đá cũng không vừa mắt."
Tô Đại Giang hì hì cười nói:"đâu có, đâu có con đâu có đễ ý, con quen rồi."
Bà Hậu trừng mắt ông Tuấn, người sau trong nháy mắt yểu xìu, Tô Đại Giang nhìn ở trong mắt, cười thầm trong lòng.
A, vẫn là vợ mình tốt, vừa ngoan ngoãn lại ôn nhu.
Bà Hậu quay sang Tô Đại Giang ôn nhu hỏi:"con ăn sáng chưa?"
Tô Đại Giang lắc đầu:"dạ chưa, sáng thức dậy con ra đây luôn chưa kịp ăn."
Bà Hậu gật đầu, bà đứng người lên nói với hắn:"vậy còn đi kêu con Thảo dậy đi, bác đi pha mì cho hai đứa."
Nói xong, bà đứng dậy đi vào bếp.
Tô Đại Giang nhìn ông Tuấn một cái lại nhìn nữa ổ bánh mì không trên bàn một cái chậc chậc lưỡi, đi.
Ông Tuấn nhìn hắn đi xa bỏ đi vẻ mặt tức hổn hển, lắc đầu bật cười, nhà có người đấu trí đấu dũng với hắn cũng vui, ít ra hắn và Tô Đại Giang còn âm dương quái khí nhau vài câu, còn vợ hắn rất hung, nói chuyện không lời hại bằng thì trừng mắt.
. . .
"Cộc,cộc, cộc Thảo ơi."
Không ai mở cửa, Tô Đại Giang gõ vài lần không ai mở thì đưa tay tới chốt cửa mở thử"cạch" cửa khoá rồi, hắn hết cách đi vô phòng bếp nói với bà Hậu:"Thảo ngủ say quá bác ơi, con kêu không dậy."
Bà Hậu lấy từ trong túi ra một xâu chìa khoá đưa cho hắn:"con mở cửa vào xem, chắc hôm qua nó thức khuya quá đó."
Tô Đại Giang nhận lấy xâu chìa khoá, hỏi rõ ràng bàn Hậu chìa khoá nào rồi đi tới phòng Thảo mở ra cửa.
Cửa mở ra Tô Đại Giang bị cảnh tưởng trước mắt làm cho hoang mang, Thảo mặt một bộ đồ ngủ hello kitty màu hồng, hắn nhìn sơ thì biết bên trong không mặc áo lót, có thể mơ hồ thấy nơi đó hơi cao một chút, và một ít điểm gì, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là giường của cô, chăn mền bị đá văng đi một nữa xuống giường, gối đầu, gối ôm ngổn ngàng trên mặt đất, níu kéo một nữa chăn mền đắp trên người, tóc dài do lăn lộn nhiều nên muốn che cả rương mặt cô.
Tô Đại Giang che mặt, hắn không đành lòng nhìn thẳng, đây là bạn gái ôn nhu của hắn sao?
Tô Đại Giang khép hờ cửa phòng, hắn kéo lại chăn mên đắp lại ngay ngắn cho cô, nhặt lên gối đầu, gối ôm để trên, sau đó hắn đi lại sát giường ngồi xổm xuống, ôn nhu giúp cô vén lên tóc che khuất gương mặt, nhìn cô ngủ say thỉnh thoảng chép miệng hắn buồn cười, hắn lấy tay chọc chọc gò má cô, lại kêu cô mấy tiếng.
Trong mơ hồ Thảo nghe có người gọi mình, cô mở mắt nhập nhèm nhìn hắn một cái, ngủ ngơ cười, lấy tay xoa xoa đầu hắn miệng lầm bầm:"hôn một cái."
Sau đó, không có sau đó cô sửa lại một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ ngủ th·iếp đi.
Tô Đại Giang ngơ ngác nhìn cô, bỗng nhiên mi cô hơi nhíu, nắm lên chăn mền trùm kín đầu, chưa được năm giây thì cô ngồi dậy, phủi đi chăn mền, không nói với hắn một lời chạy thẳng vô nhà vệ sinh.
"Rầm." Tiếng cửa đóng lại, cả quá trình một mạch liền nhau, không một động tác thừa, Tô Đại Giang ngốc ngốc nhìn giường lại cứng ngắc quay đầu nhìn hình bóng mơ hồ trong nhà vệ sinh hắn bật cười, Tô Đại Giang giúp cô xếp lại chăn mền, lại tắt đi quạt mới đứng lên đi ra ngoài.
Hắn vào phòng bếp thì bà Hậu đã nấu xong mì.
Bà Hậu như có thâm ý nhìn hắn cười hỏi:"Thảo nó dậy chưa con?"
Tô Đại Giang gật đầu:"dạ rồi bác, đang đánh răng á."
Bà Hậu không hỏi gì thêm, con bà sinh, bà nuôi mười mấy năm trời, nết ngủ của Thảo bà nắm trong lòng bàn tay, hôm nay cho Tô Đại Giang biết một chút đỡ phải sau này bỡ ngỡ.
Hắn ngồi xuống lấy ra nắp vung trên tô mì, bên trong có mì, một trứng ốp la, mấy lá hành, vài miếng ớt, hắn hít hít mũi nói với bà Hậu:"bác ăn với con cho vui đi bác."
Bà Hậu lắc đầu cự tuyệt:"bác ăn rồi, con ăn đi."
Tô Đại Giang gắp lên đũa mì chưa kịp ăn thịt Thảo từ trong phòng đi ra, vẫn bộ quần áo ngủ màu hồng nhưng bên trong có thêm gì đó, tóc tùy ý cột ra sau ót, đi tới bên cạnh hắn kéo ghế ngồi xuống, cả quá trình cúi đầu không lên tiếng.
Tô Đại Giang gắp cái trứng ốp la thả vào tô mì của cô cười nói:"ăn đi cho mau lớn."
Dứt lời hắn biến sắc, bàn chân dưới bàn của hắn bị giẫm một cái, lực đạo không mạnh nhưng vấn đề ở đây là cô còn chà xát mấy cái.
Hắn rụt tay đem cái trứng về thì Thảo ánh mắt sắc bén liếc nhìn hắn, tiến thối lưỡng nan đễ vô thì bị đạp, lấy về thì bị liếc, đũa hắn dừng ở giữa không trung.
Thảo lời nói từ kẻ răng mà ra:"em rất nhỏ sao?"
Hắn dám nói "có" sao? Hắn không dám, bạn gái ôn nhu của hắn hôm nay rất hung, như con hổ đang chờ con mồi lộ ra sơ hở, Tô Đại Giang trịnh trọng lắc đầu:"không có, rất lớn."
Hắn nói thì định đem đũa rụt về:"rất lớn, không cần lại ăn."
Thảo lời nói không có tý cảm xúc:"em muốn lớn nữa không được sao?"
Tô Đại Giang lại đem thả cái trứng lại sợ hãi gật đầu:"có thể, có thể."
Bà Hậu nhìn không nổi nữa cười lắc đầu đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng bà Hậu xã dần Tô Đại Giang dần dần cảm nhận được nguy hiểm, hắn quay đầu sang thì khí tức nguy hiểm bắt nguồn từ Thảo, cô đang nhìn hắn chằm chằm, Tô Đại Giang cúi đầu ăn mì không dám lên tiếng.
Bạn gái hôm nay thật hung.
Thảo lấy đũa trộn trộn tô mì nhìn như tùy ý hỏi:"anh cảm thấy em chổ nào cần lớn?"
Tô Đại Giang gian nan nuốt ngụm mì xuống, cười lấy lòng:"không có, không có chỗ nào cần."
Thảo buông thỏng tầm mắt nói khẽ:"ăn mì đi."
Tô Đại Giang thở phào một cái, hai ba đũa nuốt sạch gói mì, bưng lên tô húp cạn nước, hắn buông xuống đũa, hai tay quy cũ đặt lên bàn, yên lặng nhìn cô đang ngụm nhỏ, ngụm nhỏ ăn.
Thảo ăn xong thì ngồi tại chỗ, Tô Đại Giang vội vàng đứng lên, cầm lấy hai cái tô đi rữa, hắn đang pha xà bông thì lỗ tai có cảm giác đau nhói, âm thanh của Thảo ôn nhu vàng lên:"anh có thể nói khờ, có thể nói em xấu nhưng không thể chê em lùn, không thể chê em lép, anh hiểu chưa?"
Dứt lời cô lại vặn lỗ tai hắn thêm một cái, không đợi hắn trả lời cô thả hắn ra quay người rời đi đễ lại cho hắn một đạo nghênh ngang bóng lưng.