Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 27 buôn vũ khí




Chương 27 buôn vũ khí

Tô Đại Giang thở dài, nghiệp chướng.

Hắn cố nén đau nhức dưới mông, hơi nghiêng người ôm nàng vào lòng, ôn nhu an ủi:"không khóc, không khóc thương thương nè."

Hắn càng an ủi cô khóc càng hứng, Tô Đại Giang xoa mi tâm, quát:"nín."

Tiếng khóc im bặt mà dừng, cô nước mắt lưng tròng, đôi con ngươi mông lung nhìn hắn:"anh quát em?"

Tô Đại Giang xì hơi, hắn luống cuống tay chân an ủi cô:"thôi không khóc, anh sai rồi, anh xin lỗi nghe."

Nhưng xin lỗi xong hắn kịp phản ứng, moá, người sai thành hắn rồi, mặc kệ, vợ tui, tui thương tui xin lỗi, hắn lắc đầu không thèm nghĩ nữa.

Thảo thút thít, cô nghiêng đầu ngó ngó hướng mông hắn hỏi:"anh còn đau hông?"

Tô Đại Giang haha cười:"nhiu đó ăn thua gì?"

Thảo mắt to nháy nháy nhìn hắn:"thiệt hông?"

Cô vươn tay về phía sau hắn, Tô Đại Giang lưng lại mắt lạnh, hắn vội vàng bắt lại cánh tay cô:"đừng, đừng, anh nói chơi, còn đau."

Thảo bật cười, vỗ cánh tay hắn, sau đó đi về chỗ ngồi lục lọi balo lấy gì đó, một lát sau cô trở lại, cầm trong tay một bịch nilon nhỏ, bên trong có hộp thuốc đưa cho hắn:"em đi mua hồi sáng, anh sức cho mau lành."

Đủ quan tâm, đủ ôn như, không uổng công thương cô, Tô Đại Giang nhận lấy bỏ vào túi quần tây nói với cô:"anh đi ra ngoài một chút."

Thảo gật đầu đưa mắt nhìn hắn ra ngoài.

"Cộp"

Tô Đại Giang đóng cửa nhà vệ sinh, kéo ra quần, cầm lấy chai thuốc trong tay, hắn nặn ra một ít thuốc, cẩn thận thoa lên mông, cảm giác mát lạnh thoải mái nheo lại mắt.

Hắn quay lại lớp học vừa lúc chuông reo, hắn hướng Thảo giơ lên ngón tay cái rồi về chỗ ngồi, thằng Luân bên cạnh nghiêng qua nhỏ giọng hỏi hắn:" hai tụi bây quen nhau khi nào?"

Tô Đại Giang không phản ứng hắn, bạn chó chứ bạn gì, thấy anh em đau khổ thì cười trên nỗi đau của người khác.

Thằng Luân bĩu môi, khinh thường:"làm như mình ên có bạn gái vậy?"

Tô Đại Giang nheo mắt, thì ra, thì ra là muốn khoe khoang.



Tô Đại Giang liếc xéo thằng Luân:" mày nhớ hồi xưa hông Luân?"

Thằng Luân nghi hoặc hỏi:" sao?"

Tô Đại Giang lạnh nhạt nói:" hồi lớp sáu đó."

Thằng Luân biến sắc, hắn ôm lấy cánh tay Tô Đại Giang nũng nịu nói:"người anh em, anh em tốt của tao, mày đang nói cái gì vậy? Tao không hiểu."

Tô Đại Giang ghét bỏ đẩy hắn ra:"cô vô rồi kìa."

Thằng Luân mặt dày nằm dạ, thề c·hết không buông:"mày quên chuyện này đi nghe Giảng, tao xin mày, mày quên dùm tao nghe."



Tô Đại Giang nghi hoặc hỏi:"chuyện gì? Mày nói gì vậy?"

Thằng Luân hì hì cười buông hắn ra, rất nhanh cô vô lớp bắt đầu học.

. . .

Một ngày học kết thúc Tô Đại Giang và Thảo chia tay ở cổng, hắn hôm nay đạp xe rất kì, cả quá trình chỉ đứng đạp xe, dọc đường có mấy người hiếu kì nhìn hắn hắn chỉ giả vờ như không nhìn thấy, đồng thời trong lòng suy nghĩ biện pháp phá vỡ huyết mạch áp chế, ít nhất, ít nhất có thể chạy.



Hắn về tới nhà thì ông Tính vẫn như thường lệ, uống trà.

Thấy hắn về ông liếc mắt hắn, Tô Đại Giang ỉu xìu, nhận mệnh, huyết mạch thứ này một lời khó nói hết.

Hắn thưa ông Tính một tiếng rồi vào nhà thay quần áo, ông nhẹ gật đầu tiếp tục uống trà.

Tô Đại Giang bới tô cơm đi ra ngồi chồm hỗm ăn cơm, ông Tính nhìn hắn nhạt nhàn nói:"ông chín chịu bán rồi đó, một trăm rưỡi, mai xin nghĩ một bữa đi với tao làm giấy tờ."

Tô Đại Giang bưng tô cơm lại chỗ ông Tính ngồi xỗm xuống ông Tính cau mày:"ngồi kỉu gì vậy?"

Tô Đại Giang cứng đờ, hắn đễ tô cơm lên bàn, kéo ra balo lấy ra cái gối nhỏ, đặt lên ghế ngồi xuống bưng lên tô cơm vừa ăn vừa nói:"cha nói tiếp."



Ông Tính họ khan mấy tiếng, hắng giọng nói:"ông chín mày nói nhà cũ của ổng có sài thì sài, không sài thì dỡ bỏ đi, coi có cái gì lấy lại được thì lấy."

Tô Đại Giang tò mò hỏi:"bớt được ba chục hả cha?"



Ông Tính gật đầu:"ổng đang cần tiền cất cái nhà lại."

Tô Đại Giang chặc chặc lưỡi:"chà chà, ông chín làm ăn khá lắm hả cha?"

Ông Tính không tích bát quái chỉ "ừm" một tiếng kết thúc câu chuyện, ông nói sang chuyện khác:"mày muốn làm kiểu gì?"

Tô Đại Giang không cần suy nghĩ trả lời ngay:"tiền chế thôi cha, đơn giản, dễ làm."

Nhà tiền chế loại này chỉ cần lấy sắt vuông hàn cái xườn rồi lợp tôn, dựng tôn là thành.

"Vậy đễ tao gọi chú năm mày xuống làm." Ông Tính xoa cằm nói.

Chú năm là em ruột của cha hắn, làm thợ hàn trên cần thơ, chuyên nhận hàn cửa, hàn hàng rào sắt đủ thứ, nói chung liên quan tới hàn là chú đều làm.

Tô Đại Giang gật đầu:"cha tính đi, con còn phải đi học nữa, giấy tờ cha cũng đứng tên đi, dù sao con là con một trước sau cũng thuộc về con mà."

Không biết có phải ảo giác hay không, ông nghe ra ý tạo phản trong lời nói của hắn.

Ông cũng không so đo, dù sao số đo với hắn thì bây giờ sinh đứa khác cũng không kịp.

Ông Tính tiếp tục uống trà, Tô Đại Giang ăn cơm xong thì đi cắt rau muống cho ốc ăn, mang tiếng hắn nuôi nhưng hắn cũng không cho ăn được mấy lần, hôm nay ốc cũng được hai tuần rồi, con to cở ngón tay cái, ông Tính thả lục bình vào đế chế mát, chính giữa ông lấy dây căng ra chừa một khoảng đễ cho ăn.

. . .

Hai tuần rất nhanh trôi qua, nhà tiền chế của hắn cũng gần hoàn thành, chỉ cần dựng thêm la phong chống nóng mua thêm một số vật dụng là có thể ở được.

Hôm nay chủ nhật, Tô Đại Giang hôm này cưỡi xe đạp đi mua dàn PC, hắn tiện đường ghé nhà Thảo gửi cho hai bác mấy trái bưởi hắn tiện tay xin mà chưa hỏi ở vườn ông chín, sẵn tiện mượn hai bác chiếc xe máy.

Hắn tới nhà Thảo thì cũng mới tám giờ, hắn xách bịch bưởi đi vào thì gặp ông Tuấn đang ngồi gặp bánh mì, Tô Đại Giang cười hỏi:"ăn sáng hả bác?"

Chuyện hai người quen nhau ông Tuấn ngày thứ hai đã biết, Tô Đại Giang dùng ngón chân nghĩ cũng biết là ai nói, nhưng hai người không có nói gì.

Ông Tuấn gặp hắn tới thì nuốt vội miếng bánh mì cười haha nói:"bác tưởng mày không dám ra đây gặp bác chứ."



Tô Đại Giang chột dạ cười cười, hắn nói sang chuyện khác:"nhà con có mấy trái bưởi, bác ăn cho đỡ buồn miệng."



Ông Tuấn nghĩ hoặc:" nhà mày trồng bưởi sao? Sao nghe cha mày nói trồng mít?"

Tô Đại Giang trầm mặc một chút cười khan:"nhà hàng xóm, con đi ngang tiện tay xin mấy trái, vài hôm gặp chủ đất con nói sau."

Ông Tuấn cười haha hỏi:" ă·n c·ắp thì nói ă·n c·ắp, bày đặt xin."

Bác trai nói chuyện rất thẳng khiến tay hắn rất ngứa nhưng ai kêu ông là cha vợ đâu, Tô Đại Giang cười cười không nói.

Ông Tuấn bỏ ổ bánh mì qua một bên, cầm lấy bịch bưởi cười nói:"thành ý đủ nặng hạ."

Tô Đại Giang hỏi ngược ông Tuấn một câu:"sao sáng sớm ngồi ăn bánh mì không vậy bác?"

Ông Tuấn mặt đen đá hắn một cước, nghiến răng nói:"bác thèm được hông?"

Tô Đại Giang cười hắc hắc:"được, được bác nuốt trôi hông? Đễ con đi vô rót bác lý nước."

Ông Tuấn nắm vai hắn lôi hắn ngồi xuống bên ghế đá bên cạnh hoà ái cười:"bớt đi bài với bác, bác ăn muối nhiều hơn con ăn cơm."

Tô Đại Giang vẻ mặt chân thành khuyên nhủ:"bác đừng ăn mặn nhiều quá, dễ tăng huyết áp lắm."

Huyệt thái dương ông Tuấn phồng lên, ông vỗ vỗ bả vai hắn cười ôn hoà nói:"con yên tâm, bác kiểm tra sức khoẻ hàng tháng."

Tô Đại Giang gật đầu:"vậy hả bác, nhưng mà bác cũng đừng có ỷ y."

Ông Tuấn hừ một tiếng không lại đùa với hắn, ông hỏi:"nghe nói tính đi mua máy tính hả?"

Tô Đại Giang nghiêm túc gật đầu:"dạ."

"Mua làm gì? Học hành cần sài hả? Sao bác không nghe con Thảo nói?"

Tô Đại Giang lắc đầu cười nói:"dạ học không có sài, con mua về buôn v·ũ k·hí."

Không khí nháy mắt an tĩnh lại.

PS: đổi tính đổi nết.