Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 23 bày tỏ




Chương 23 bày tỏ

Tô Đại Giang đi dẫn xe, Thảo vẫn ôm balo lắc lư theo, hắn khó hiểu hỏi:"không lấy xe về à?"

Thảo đeo balo lên trước ngực, hai tay chắp sau lưng, đá đá bánh xe hắn:"hôm nay bạn chở Thảo về."

Hắn nghiêng đầu nhìn cô cười hỏi:"hôm nay bác đưa đi à?"

Thảo gật đầu:"trời mưa, ba không cho Thảo chạy xe đi."

Hắn đá lên chân chống, lùi xe về sau, cô hiểu ý tránh qua một bên, Tô Đại Giang dẫn xe ra trường học, cô lẽo đẽo theo sau.

Đi tới cổng trường hắn leo lên xe, chân trái đặt lên bàn đạp, chân phải chống đất ra hiệu cô leo lên, Thảo tháo ra balo trước ngực đeo lên sau lưng, cô một tay vịn hờ eo hắn, một tay xách lên vạc áo dài, nghiêng người, nhón chân ngồi lên xe.



Tô Đại Giang quay đầu hỏi:"xong chưa?"

Thảo nhẹ giọng "ừm" một tiếng tay vẫn vịn eo hắn hơi chuyển động, Tô Đại Giang cứng đờ hỏi:"làm gì? đừng có mà động tay động chân sờ hiện vật."

Cô hừ một tiếng:"ai mà thèm, Thảo sợ té chứ bộ."

Tô Đại Giang không lên tiếng, hắn đạp xe đi, xe lắc lắc lư lư một cái dần ổn định lại.

Chạy được một đoạn thì cô chọc chọc eo hắn, Tô Đại Giang hỏi:"sao vậy, tê mông à?"

"Không có, chỉ là Thảo mới học được bài hát mới, bạn muốn nghe không?" Thảo nhỏ giọng hỏi.

"Được, hát bài gì?"

Thảo phía sau cắn cắn môi nói khẽ:"em nhớ anh rất nhiều."

Bài này hắn cũng biết, đây là một bài nhạc phim, nhưng hắn đã rất lâu không nghe, hắn "ừm" một tiếng yên lặng chờ đợi.

Cô hắng giọng vài cái cất tiếng hát

Từ lâu anh chỉ xem chúng ta như đôi bạn thân.

Nhưng trong thật tâm em vẫn mong được nhiều hơn thế.

Vì lâu nay mình đã sẻ chia nhau bao buồn vui.



Em sợ mình không có ngày mai.

Những lúc anh vui đùa cùng em.

Kể biết bao câu chuyện tình yêu.

Có biết chăng trong lòng em đang nhói đau vì yêu anh.

Nhiều lần em đã nói dối anh.

Có một chàng trai đang thầm yêu em.

Vậy mà vô tâm anh cứ chúc mừng.

Chúc em tìm thấy được tình yêu.

Rồi một ngày kia anh đi bên em ngập ngừng anh nói nhớ em thật nhiều.

Nỗi hạnh phúc chợt vỡ tan òa trong tim.

Nghẹn ngào lệ rơi anh ơi em mong đã từ lâu lắm câu yêu này.

Và cũng muốn nói với anh em thật nhớ anh nhớ rất nhiều.

Từ lâu anh chỉ xem chúng ta như đôi bạn thân.

Nhưng trong thật tâm em vẫn mong được nhiều hơn thế.

Vì lâu nay mình đã sẻ chia nhau bao buồn vui.

Em sợ mình không có ngày mai.

Những lúc anh vui đùa cùng em.

Kể biết bao câu chuyện tình yêu.

Có biết chăng trong lòng em đang nhói đau vì yêu anh.

Nhiều lần em đã nói dối anh.

Có một chàng trai đang thầm yêu em.



Vậy mà vô tâm anh cứ chúc mừng.

Chúc em tìm thấy được tình yêu.

Rồi một ngày kia anh đi bên em ngập ngừng anh nói nhớ em thật nhiều.

Nỗi hạnh phúc chợt vỡ tan òa trong tim.

Nghẹn ngào lệ rơi anh ơi em mong đã từ lâu lắm câu yêu này.

Và cũng muốn nói với anh em thật nhớ anh, nhớ rất nhiều.



Giọng cô ngọt ngào, dễ nghe, Tô Đại Giang nghe xong thì trầm mặc, hắn biết tại sao cô lại hát bài này.

Cũng trách hắn, hắn trước kia không qua được đạo khảm tâm lý, hắn cảm thấy như mình là ông chú ba mươi mấy tuổi đang trêu chọc một cô gái chưa đến mười bảy tuổi.

Hắn ép bản thân không tiếp xúc thân mật với cô, hắn tránh đi chủ đề yêu đương với cô, nhưng hắn lại không nhịn được trêu trọc cô, nhìn cô đỏ mặt, nhìn cô tức giận, nút thắt tâm lý từng ngày buông lỏng, hắn hôm nay mới chính thức sống lại, hắn bây giờ mới hơn mười sáu tuổi nha, hắn còn nhỏ hơn cô mấy tháng đây.

Thảo hát xong, cô hai tay ôm lấy hắn, đầu tựa vào lưng hắn, lẳng lặng chờ, Tô Đại Giang cũng không để cô đợi lâu, hắn cười hỏi:"mình giống bạn thân không?"

Thảo cọ lấy lưng hắn, lung lay đầu, không lên tiếng.

Tô Đại Giang hít sâu một hơi, đậu xe ven đường, quay đầu nhìn cô, trầm giọng gọi tên cô: "Trần Thị Thu Thảo."

Cô nhận ra hắn quay lại nhìn mình, nhưng cô không ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhỏ bé không thể nhận ra "ừm" một tiếng.

"Anh không hứa cho em được những gì tốt nhất trên đời, nhưng anh hứa sẽ cho em những gì tốt nhất anh có, Em, làm bạn gái anh nha?"

Hô hấp cô cứng lại, cô yên tĩnh vài giây, hít sâu vài hơi, cô ngẩng đầu, cặp mắt to mông lung hơi nước nhìn hắn nhẹ giọng nói:"Thảo, em đồng ý."

Lời rất nhẹ, nhưng cân lượng là đủ, hai người nhìn nhau trong chốc lát, cả hai cùng nở nụ cười.

. . .

Con đường bê tông củ kỉ, nam sinh áo trắng quần tây đen lưng eo thẳng tắp, mang khẩu trang xanh, chỉ đễ lộ ra cặp mắt hai mí sắc bén, vững vàng cưỡi xe đạp.



Nữ sinh mặc áo dài, áo khoác màu hồng, đeo lên mũ áo tai thỏ, mang khẩu trang vải, cô đứng trên gác chân xe đạp, hai tay vòng qua cổ hắn, nghiêng đầu lên cánh tay mình.

Không khí yên tĩnh ấm áp duy trì được ba mươi giây thì vang lên tiếng nam sinh:"ây đã, đau, em làm gì?"

Không biết từ lúc nào cánh tay của nữ sinh đã đặt ở eo hắn véo một cái, cô cười hì hì nói:"em đang thử coi mình có đang nằm mơ không."

Tô Đại Giang liếc mắt cô một cái hỏi:" mơ hay thật?"

Thảo véo thêm cái nữa, chân thành hỏi hắn:" anh đau không?"

Hắn hít một ngụm khí lạnh, thành thật gật đầu:"đau."

Cô lại vòng tay ôm lấy cổ hắn, đầu cọ cọ vào đầu hắn cười hì hì nói, chắc chắn nói:" không phải mơ."

Đúng lúc này từ hai bên đường đi nhảy ra bốn người, tay cầm gậy gỗ cười cợt nói: " ôi, hạnh phúc quá ha?"

Tô Đại Giang nheo mắt hắn dừng xe ở khoảng cách mấy người năm mét, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:"chú Hải, sao chú lại ở đây?"

Mấy người này không ai khác là tên Hải, tên Lý, tên Tâm còn một người rất lạ mặt mà hắn không nhận ra.

Thảo buông lỏng cổ hắn ra, nhìn mấy người phía trước cau mày hỏi:"mấy người muốn làm gì? tôi báo công ăn đó."

Tên Hải nheo mắt nhìn cô:" hỏi bạn trai mày đi thì biết."

Thảo nhìn về phía Tô Đại Giang, hắn nhỏ giọng nói với cô: "không cần báo công an."

Hắn lấy ra điện thoại của mình, ấn số anh Cọp rồi đưa cho cô nói khẽ:"em lùi về sau, gọi cho số này, báo ra địa điểm rồi đứng đó chờ anh."

Thảo nhận lấy điện thoại nhìn chằm chằm hắn không lên tiếng, Tô Đại Giang trầm giọng nói:"nghe lời."

Cô yên lặng dắt lấy chiếc xe, Tô Đại Giang với lấy balo trong rổ, kéo ra khoá, rút từ trong ra một khúc tầm vông dài bốn tất, tô chừng cổ tay.

Tên Hải cười lạnh nhìn hắn:" dũng cảm đó nhóc con."

Tô Đại Giang không trả lời mà cười khẩy:"mấy chú nghĩ gì mà chặn đường còn, có nghĩ tới hậu quả chưa?"

Tên Lý hận hận nói:"mày hại tụi tao đất đai bán sạch, vợ con cũng bỏ đi, bây giờ mày nói hậu quả, có phải hay không sợ?"

"Sợ, thằng Giang này từ trước tới nay trừ sợ cha, sợ mẹ thì không sợ ai cả."

Tên Hải cười lạnh:"nói nhiều với nó làm gì? Đập."



Tên Hải dẫn đầu xông lên trước, hắn vung gậy gỗ trong tay về phía Tô Đại Giang, Tô Đại Giang nghiêng người tránh né, tên Hải thuận đà đưa lưng về phía hắn, Tô Đại Giang giơ lên khúc tầm vông định đạp vào lưng hắn thì lỗ tay khẽ động mấy người phía sau cũng lau tới, một trận chiến 1 vs 4 bắt đầu.

PS: mình không rành tả cảnh đánh nhau, mấy bạn hình dung giúp mình nha, cứ tưởng tượng là floentino cân bốn vậy đó :))