Chương 22 khó thở
Chương 22 manh hoá
Vì không có sinh hoạt nên tiết một học ngữ văn, tục gọi đôn tiết.
Tô Đại Giang trọng sinh lại rất lười, kế thừa mấy năm nằm ngửa của kiếp trước, nghe giảng được đâu mười lăm phút hắn ngủ mất, cô ngữ văn là giáo viên mới, đối phó không nổi mấy ma thần, nên cô làm như không thấy, nhưng trên sổ đầu bài chắc chắn có tên hắn.
Hai tiết ngữ văn rất nhanh kết thúc, tiếng chuông báo kêu lên, Tô Đại Giang mơ hồ tỉnh lại, hắn mờ mịt nhìn quanh, thằng Luân vẫn còn đây, hắn nhìn về phía Thảo, quả nhiên Thủy tới, hai người qua chuyện trước kia thì phá lệ thân thiết, lúc này đang châu đầu ghé tai nói nói cười cười.
Tô Đại Giang bật người ngồi dậy, thằng Luân ngồi kế bên giật nảy mình, hắn nhỏ giọng hỏi:"động kinh à?"
Tô Đại Giang không để ý tới hắn, hắn đi tới chỗ Thảo ra hiệu cô ngồi vào trong một tý, hắn bên cạnh cô ngồi xuống.
Hắn nhìn Thủy hỏi:"anh ba bạn đâu? tôi tìm nó thật khổ."
Thủy xụ mặt:"đừng nhắc tới nó."
Tô Đại Giang hứng thú hỏi:"nó làm gì nữa rồi?"
Thủy nghiến răng nói: "nó nghỉ học rồi, tụ tập với mấy thằng không ra gì suốt ngày ăn nhậu, ngoại tôi cũng hết cách với hắn để hắn muốn làm gì làm."
Hắn muốn hỏi gì đó nhưng Thảo đạp chân hắn, ra hiệu hắn im miệng, Tô Đại Giang ngậm miệng, hắn xoa đầu cô một cái đứng dậy về chỗ ngồi, vốn định giúp một chút thằng bạn thân nhưng đến nơi hắn lại không biết làm sao mở miệng.
Tô Đại Giang trong lòng thở dài, thuận theo tự nhiên đi, hắn về chỗ ngồi xuống, buồn bực ngán ngẫm hắn quay sang hỏi thằng Luân:"mày thế nào theo đuổi người ta?"
Thằng Luân không lên tiếng, ánh mắt hắn đăm đăm, Tô Đại Giang thở hổn hển, đập lên vai hắn lớn tiếng gọi:" Nguyễn Vũ Luân."
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đêu quay đầu nhìn hắn, bao quát Thảo và Thủy, thằng Luân giật nảy mình, kém chút từ trên ghế té xuống, hắn tức giận hỏi:"mày bị điên à?"
Tô Đại Giang không đễ ý đến hắn nhìn quanh lớp một vòng:"ai làm việc nấy."
Mẹ nó, bệnh thần kinh, mấy bạn học trong lòng chửi bậy, nhưng cũng không dám nhìn nữa, thần kinh, không thể chọc.
Chỉ có Thảo với Thủy là nháy nháy hai cặp mắt to nhìn hắn, Tô Đại Giang ngoắt ngoăt Thủy ra hiệu cô lại đây.
Thủy rất mờ mịt, nhưng cô rất sợ Tô Đại Giang, bình thường cô có thể nói chuyện với hắn đôi câu, nhưng hắn quạo lên là cô rất sợ, cô ngoan ngoãn đứng lên đi về phía hắn, Thảo cũng lẻo đẻo theo sau.
Tô Đại Giang biết không nên xen vào việc riêng của người khác, nhưng nhìn điệu bộ ngu người của thằng Luân hắn biểu thị: không nhìn nổi.
Thủy cúi đầu, nơm nớp lo sợ đứng trước mặt hắn, Thảo trừng mắt hắn giơ lên quả đấm, biểu thị: không được ăn h·iếp bạn cô, nếu không nhận lấy hậu quả.
Tô Đại Giang không đễ ý đến cố, hắn nhẹ giọng hỏi Thủy:"thằng bạn tôi thích bạn, bạn biết không?"
Thủy mờ mịt ngẩng đầu nháy nháy mắt nhìn hắn, lại nháy nháy mắt nhìn thằng Luân, cô lắc đầu.
Tô Đại Giang cũng mờ mịt, hắn nhìn thằng Luân một cái, người sau cuối đầu, hắn lại nhìn về phía Thủy:"vậy nó ngày nào cũng qua lớp tìm bạn, bạn không biết à?"
Thủy một mặt mê mang hỏi:"tìm tôi, tìm tôi làm gì?"
Tô Đại Giang che trán, vô lực phất phất tay, ra hiệu hai người có thể về chổ, Thảo che miệng cười dẫn đầu rời đi, Thủy lại liếc nhìn thằng Luân một cái cũng theo sau.
Tô Đại Giang lúc này nhìn về phía thằng Luân cau mày hỏi: "mày nói với tao mày nhắn tin với người ta nguyên ngày chủ nhật, vậy mày có thể cho tao biết mày nói gì không?"
Thằng Luân lúc này mặt đen đã đỏ lên, càng đỏ lại càng đen, hắn nhỏ giọng nói:"hình như, đại khái, chắc là tao hỏi thằng Gồm."
Tô Đại Giang không thể tin được thốt lên:"cả ngày mày nhắn tin với người ta chỉ đễ hỏi thằng Gồm?"
Thằng Luân nhỏ bé không thể nhận ra gật đầu.
Tô Đại Giang không thể tin được nhìn thằng bạn chí cốt của hắn, hắn run run giọng hỏi:" vậy mày hôm nào cũng qua nhìn người ta mà người ta nói không biết mày có thể giải thích giùm tao được không?"
Thằng Luân nhỏ giọng lầm bầm:"tao đứng ở cửa sổ nhìn."
"Nhìn lén?"
"Nhìn lén."
Tô Đại Giang xụi lơ ngồi xuống ghế vô lực hỏi:"vậy như gần như xa là sao?"
Thằng Luân không chắc hỏi:"đứng ở cửa sổ nhìn có được hay không tính là như gần như xa."
Tô Đại Giang im lặng, hắn có thể nói cái gì?
Đơn giản không tin được.
Một lát sau hắn thở dài, sâu kín nói:"mày thay đổi, Luân ơi mày thay đổi."
Hắn đứng phắt dậy, lôi thằng Luân lại trước mặt hai cô gái, hai người đồng loạt nhìn về phía hắn, Tô Đại Giang hắng giọng:" Thủy."
Không đợi cô trả lời, hắn chỉ vào thằng Luân bên cạnh trịnh trọng nói:" trân trọng giới thiệu với bạn, Đ Y, là thằng Luân, nó thích bạn, nếu bạn có ý định yêu đương xin hãy cân nhắc nó một chút."
Mặt Thủy đỏ lên, không biết lấy đâu ra dũng khí trừng mắt Tô Đại Giang, cô nhìn xem thằng Luân cúi đầu, xấu hổ như một đứa con gái đứng sau lưng hắn cô lạnh giọng nói:" ngẩng đầu lên."
Tô Đại Giang kh·iếp sợ, moá, đây là khí tràng của tiền chị đại?
Hắn buông ra đang nắm cổ tay thằng Luân, ngồi xuống bên cạnh Thảo, gia nhập đội ngủ xem kịch vui.
Thủy từ từ tiên lại thằng Luân, lặp lại lần nữa:"ngẩng đầu lên."
Thằng Luân ngoan ngoãn ngẩng lên đầu, hắn căng thẳng hai tay nắm chặt quần tây.
Thủy vẫn như cũ lạnh mặt:" Giang nói bạn thích tôi?"
Thằng Luân im lặng đứng c·hết chân tại chổ, không thừa nhận, không phản bác, nhưng người ở đây điều biết đáp án.
Thủy lắc đầu buông xuống một câu"chờ bạn có dũng khí chính miệng nói với tôi rồi tính tiếp" sau đó quay người rời đi.
Tô Đại Giang gọi thẳng đặc sắc, Thảo bên cạnh chế lấy miệng, run rẩy bả vai, vùi đầu vào trong ngực hắn.
Thằng Luân không còn bộ dáng khép nép vừa nãy, hắn trừng mắt Tô Đại Giang, Tô Đại Giang quay sang ôm lấy Thảo vỗ vỗ vai cô:"đừng khóc, đừng khóc."
Thằng Luân không thèm để ý hai tên dở hơi, hắn chạy ra ngoài không biết đi đâu.
Nhìn thằng Luân đi xa, Tô Đại Giang "phốc" một cái haha cười, hắn vỗ vỗ lưng Thảo:"đừng khóc, mặc dù câu chuyện rất cảm động."
Thảo ngẩng đầu lên, cô haha cười hỏi: "bạn Luân đây sao?"
Tô Đại Giang chắc chắn gật đầu: "nó đó."
"Nhớ hôm trước quát Thảo rất tinh thần, hôm nay lại không dám ngẩng đầu nhìn Thủy, Thảo tưởng đâu hai người khác nhau."
Tô Đại Giang ngưng cười, thở dài:"đừng nói bạn, tôi còn không nhận ra đây."
Thảo gật đầu đồng ý, cô nhỏ giọng hỏi:"bạn thấy hai người này, thành không?"
Tô Đại Giang khinh thường nói:"nếu nó có nữa lá gan như tôi thì có thể."
Thảo bĩu môi khinh thường liếc mắt hắn một cái không lên tiếng.
. . .
Một buổi học nữa lại kết thúc, thằng Luân xuân phong đắc ý vỗ vỗ vai Tô Đại Giang:"mày đúng là anh em tốt của tao."
Tô Đại Giang không thèm đễ ý tới hắn, hắn đi tới chổ của Thảo cầm lên balo của cô, hai người song song ra khỏi lớp.
Thằng Luân không bị đễ ý tới cũng không giận, hắn khẽ hát, xách lên balo, ra khỏi cửa thì quẹo sáng lớp 11a4, không cần hỏi cũng biết hắn đi đâu.
. . .
Thảo hôm nay rât tung tăng, cô mặt bồ áo dài, khoác chiếc áo khoác màu hồng, tóc dài bỏ vào trong áo khoác, bước đi nhún nhảy, hai cái tai thỏ trên mũ áo thỏ lắc theo động tác của cô.
Tô Đại Giang đi theo sau lưng cô, tay xách balo của hắn, tay phải xách balo của hắn, lúc snayf hắn đã bị manh tới khó thở, hắn đeo lên balo của mình tăng nhanh bước chân đuổi theo cô.