Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 21




Chương 21

Chương 21

Thứ hai đầu tuần, hôm nay thời tiết như hôm qua sáng sớm trời mưa lắc rắc trên mái nhà, Tô Đại Giang bị đồng hồ báo thức rồi dậy, hắn đánh liên tiếp mấy cái hắt hơi.

Bà Mai đang chiên cơm, nghe thì trêu ghẹo hỏi:" làm sao? Bệnh rồi à? Muốn hay không nghĩ một ngày?"

Tô Đại Giang khoát khoát tay:" bệnh nhẹ, bệnh nhẹ không đáng lo, hắt xì"

Vừa nói dứt câu sóng mũi ngứa ngứa lại đánh mấy cái hắt hơi, hắn vuốt vuốt sóng mũi hỏi bà Mai:"nhà có thuốc không mẹ?"

Bà Mai không ngẩng đầu lên nói:" có, trong tủ có mấy viên thuốc cha mày mua nhét mấy con gà đó."

Tô Đại Giang nghe nữa câu đầu thì đã định cất bước đi, nghe nữa câu sau thì bước chân hắn cứng lại, ông Tính nuôi mấy con gà trống, rất cưng mỗi ngày cho ăn, cho tắm, thời tiết chuyển mùa thì mua thuốc về nhà đễ sẵn, có đôi lúc hắn cũng ghen tị với mấy con gà, nhã rãnh vài câu, ông Tính nghệ thì nói:"tao nuôi ra bán được tiền, mày có bán được tiền không?"

Một đống lời nghẹn ở cổ, từ đó về sao hắn lại không đi nói mấy con gà.

Bà Mai kêu hắn:" bệnh thì nghỉ một ngày đi, ở nhà tao nấu xông cho, hôm qua lặn hụp trúng nước rồi chứ gì?"

Tô Đại Giang kiên quyết không nghỉ, bà Mai cố ý xụ mặt nói: "không gặp một ngày không c·hết đâu."

Tô Đại Giang nghĩa khí lẫm thiên nói: "mẹ nói gì vậy? Con đi học là vì bổ sung tri thức, một ngày không học là sẽ mất rất nhiều tri thức."

Bà Mai gật đầu:" hiểu, mẹ hiểu."

Không mẹ không hiểu, hắn cũng không thèm giải thích, hắn như thường lệ bới bát cơm chiên, ăn xong lại mở tủ lấy mười ngàn, đeo lên balo, lấy ra cái áo khoác hắn mới nhớ lại, hình như Thảo chưa trả áo khoác cho mình? Chắc là cô quên.

Hắn nhìn trời thấy không có dấu hiệu tạnh thì nói với bà Mai:" mẹ ơi, nón lá đễ đâu cho con mượn."

Bà Mai chỉ chỉ trên tủ quần áo:" trên đầu tủ đó."

Hắn đi lại đầu tủ quần áo lấy cái nón đội lên, lại tìm cái ruột bao phân trùm lên người, nhà hắn không có áo mưa, loại này không rẻ với hắn cũng lười mặc, nhìn rất ngu.



Hắn bước ra khỏi nhà thì tiếng mưa lạch cạch rơi lên tấm cao su trên lưng, hắn không thèm đễ ý đi trường học.

. . .

Mưa không lớn nhưng được cái lâu dài, hôm nay xác định là không sinh hoạt được, Tô Đại Giang tới nhà xe lột ra tấm cao su che trên người nhét vào rổ xe rồi úp cái nón lá lên hắn đi vào lớp nhìn một vòng thì đi lại chổ Thảo ngồi xuống, cô hôm nay mặc áo dài, khoác áo khoác màu hồng có trùm đầu tại thỏ, lúc này cô đang cúi đầu nhìn chắm chú cuốn tập, hai cái tài thơ theo chuyển động của cô mà lắc qua lắc lại, hắn nhìn thấy ngực một trận khó thở, hắn vỗ vai cô thì cô giật mình tỉnh lại vội vàng khép lại cuốn tập, giả bộ như không có gì xảy ra nhìn hắn hỏi: "bạn tới khi nào vậy?"

Tô Đại Giang cười nhìn cô nói:"mới tới, coi gì tập chung dữ vậy?"

Thảo trả lời:"học bài."

" Học bài mà giấu dữ vậy? Có phải hay không viết thư tình cho ai sợ tôi thấy?" Nói hắn đưa tay định lấy cuốn tập.

Thảo hoảng hồn vội vàng giấu ra sau lưng, cô trừng mắt hắn, hỏi ngược lại:"ở trường bây giờ ai dám nhận thư tình của Thảo?"

Tô Đại Giang cười hắc hắc, hắn nhéo nhéo mặt cô cười hỏi:"thằng Luân đâu?"

Thảo thần bí hỏi ngược lại:" bạn đoán xem?"

Thằng Luân mới đầu nói không thích, nhưng cơ thể rất thành thật một ngày hai bữa chạy đều đều qua a4, còn một lần Thủy qua đây tìm Thảo là hắn không cần đi, Tô Đại Giang mới đầu còn trêu chọc hắn tức hổn hển, nhưng đã mặt hắn càng luyện càng dày, trêu chọc vài lần Tô Đại Giang thấy tẻ nhạt vô vị không thèm đễ ý hắn.

Tô Đại Giang hỏi:" lại qua lớp nhỏ Thủy rồi?"

Thảo vỗ vỗ bả vai hắn:" bạn rất mát tay."

Tô Đại Giang buông tay, bắt đắc dĩ:" mới đầu chỉ đùa một chút, ai biết được?"

Hắn nói hết cầu thì hắt xì một cái, ôm hai cánh tay xoa xoa, Thảo quan tâm hỏi: "sao không mặc áo khoác vô? Không lạnh à?"

"Lạnh, cho ôm cái

Tô Đại Giang giang hay cánh tay hơi nghiêng về phía trước làm như muốn ôm cô.



Thảo đẩy ra mặt hắn hừ lạnh:" muốn chăn dê đúng không?"

Tô Đại Giang dày mặt:"tôi mặt kệ, áo khoác tôi cho bạn mượn bạn chưa trả, giờ tôi lạnh bạn phải cho tôi ôm."

Thảo ép về phía hắn:"nè ôm đi."

Hắn ôm cô một cái tràn đầy cõi lòng, khẽ hỏi:"áo khoác tôi đâu?"

Thảo hơi chột dạ cúi đầu:"Thảo để trong tủ, Thảo tưởng bạn có cái khác nên định giữ lại."

Tô Đại Giang một bàn tay kéo tay cô xoa xoa tạo hơi ấm, một tay khác bắt cô tay thỏ nghịch chơi, hắn càng chơi càng kích thích, Thảo hất ra đầu tránh thoát tay hắn bất mãn nói:"đừng chơi trên đầu Thảo, không cao lên được."

Tô Đại Giang không thềm để ý vuốt vuốt đầu cô cười hỏi:"bạn cũng tin mấy cái này?"

Thảo cố tránh vài lần không được, cô hừ một tiếng nói:" Thảo không cao lên được là bạn phải chịu trách nhiệm."

Tô Đại Giang thật bất ngờ hỏi:"bạn còn cao được nữa sao?"

Cô dùng chân giẫm lên chân hắn:" bạn im đi."

Tô Đại Giang liếc nhìn cô một cái chân thành nói:"một mét sáu đã rất cao, bạn không thấy sao? Bạn cáo gần bằng tôi rồi? Chỉ kém mười lăm phân."

Cô trợn mắt hắn:" không biết nói chuyện đừng nói."

Tô Đại Giang bĩu môi:"bạn hung tôi, bạn không thương tôi nữa."

Thảo tức giận đánh lên cánh tay hắn:" đừng làm bộ."

Hắn trong bụng cười thầm mặt ngoài khổ hề hề nhìn cô:" tim b·ị t·hương, hôn một cái mới khỏi."

Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông, nhưng cô đã mắc lừa bốn lần Thảo xác định không ngu tới mức lại tin hắn lần nữa, đây là lần thứ mấy hắn bày cái bộ mặt này?





Đây là lần thứ mấy hắn nói câu này?

Lần thứ năm, một tuần cô đã mắc lừa hắn năm lần, Thảo nhiều lần lỡ lắng cho trí thông minh của mình, lần nào cũng hạ quyết tâm: đây là lần cuối, lần sau không lại ăn hắn bộ này, nhưng lần sau hắn làm bộ mặt ấy, cô lại tâm động: lỡ như hắn lần này tới thật thì sao? Mình từ chối có phải hay không làm hắn thất vọng?

Suy nghĩ lung tung cô lại nhắm mắt kiễng chân, nhưng lần nào hắn cũng chạy.

Tiếng chuông vô học vang lên, Tô Đại Giang lấy thế sét đánh không kịp bưng tay nâng lên cằm cô, hôn lên môi cô một cái chạy về chổ ngồi.

Thảo ngơ ngác, sững sờ, bất ngờ, hạnh phúc đủ loại cảm sút xông lên đầu, cô lấy lại tinh thần quay đầu nhìn xung quanh, mấy học sinh khác làm như không thấy ai làm việc nấy nhưng ánh mắt vô tình hay cố ý liếc tới chổ cô.

Máu trong cơ thể cấp tốc vận chuyển lên đầu, mặt cô dần dần đỏ lên, cô cảm thấy mình sắp hôn mê, cô úp sấp lên bàn, hai chân giẫm đạp mặt gạch.

Thằng Luân lúc này ung dung vào lớp, hắn đi ngang qua liếc nhìn Thảo thấy biểu hiện lạ của cô, hắn định hỏi thăm thì thấy Tô Đại Giang đang hằm hằm nhìn hắn, hắn chột dạ quýt quýt gió làm như không thấy.

Tô Đại Giang né qua một bên nhường chổ cho hắn ngồi, thằng Luân cảm nhận được ánh của hắn, chột dạ quay đầu nhìn hắn cười lấy lòng:" chủ nhật ở nhà vui không bạn hiền."

Tô Đại Giang không lạnh không nhạt trả lời:"không vui, đi ruộng nguyên ngày."



Tô Đại Giang hỏi ngược lại:"còn mày?"

Thằng Luân gật đầu khoé miệng cống lên cười nói:"không tệ lắm."

Tô Đại Giang nghiêng đầu nhìn hắn:"làm gì?"

"Nhắn tin với Thủy."

"Yô, tới bước nào rồi?"

Nhắc tới đây thằng Luân lại ảo nảo, nó thở dài: "như gần mà xa, như xa mà gần."

Tô Đại Giang vỗ vai hắn, cũng không có an ủi cái gì.

PS: Hôm này không tăng ca.