Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 13 không tên




Chương 13 không tên

Lúc này cạnh thùng mướp đã đóng ít rêu xanh, ốc non nhỏ hơn đầu đũa ăn đang trong thùng bò loạn.

Tô Đại Giang kiểm tra các thùng còn lại, thấy chỉ còn lại hai ba ổ trứng là chưa nở, hắn chạy vào nhà thay quần áo đi ruộng, xách xô với cái rổ dày đi qua bờ bà chín cạnh nhà vớt bèo cám.

Vườn bà chín trồng bưởi năm roi, gia đình bà ở chợ, nên hầu như không săn sóc gì nhiều, cây bưởi vàng vọt, cỏ leo um tùm, nên cách một đoạn thời gian bà chín lại thuê người làm cỏ, mẹ hắn là làm cho bà chín.

Bèo cám loại này nhỏ xíu nhưng sinh sôi rất nhanh, một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám,... Vườn nhà ai giữ nước lâu lâu là hâif như bị bèo cám xâm chiếm.

Hắn qua vườn bà chín thì thấy mặt nước xanh ươm, xanh là xanh bởi bèo cám, hắn đảo nhẹ hai cái nâng rổ lên thì cái rổ đã nặng trịch bèo, hắn vẩy vẩy mấy cái cho bớt nước lại úp vào trong xô.

Về tới nhà hắn lấy cái thau rửa chén của bà Mai, múc hơn nữa thau nước, đổ hết bèo từ xô ra lựa tạp chất, cái loại này mấy con óc tạp bu vô là rất nhiều phải lựa ra.

Lựa xong xuôi hắn lấy tay vớt một nắm bèo bỏ vào thùng mướp, lấy tay vẫy vẫy cho bèo tản đều, sau đó hắn làm y vậy với mấy thùng kia.

Ngồi nhìn mấy con ốc ngu ngơ đang bò lại mấy tai bèo, hắn tẻ nhạt vô vị vươn vai đánh cái ngáp, nhưng tay vươn lên thì đụng phải tấm bạt hôm trước hắn treo, lúc này tấm bạc đã rủ xuống, hắn chui ra xem một chút thì phía trên đã rụng đầy lá tầm vông.

Hốt hết lá trên tấm bạt thì hắn sờ sờ đã đói meo bụng, vô nhà bới tô cơm vừa ăn vừa ảo tưởng một tương lai tươi đẹp.



Bị tiếng cộc cạch của Tô Đại Giang đánh thức, ông Tính trở mình thức dậy, ông ra sau hè sột soạt súc miệng rồi ra nói với Tô Đại Giang:"Ăn cơm nhanh đi rồi đi kiếm ít còn cá về ăn nè."

"Kiếm mấy con cá" trong miệng cha hắn là dùng xiệc chích điện, lúc này nhà nước còn chưa có quản chặt việc dùng điện đánh cá nên mấy gia đình ở nông thôn như gia đình hắn vẫn thường dùng phương pháp này.

Tô Đại Giang "dạ" một tiếng ra sức lùa cơm, hắn thích nhất đi bắt cá đủ loại phương pháp từ mò cá, xiệt cá, câu cá, giăng lưới, đặt giớn hắn đều thích, loại nào hắn cũng biết một hai nhưng xiệc vẫn là bắt được cá nhanh nhất.



Ông Tính vào nhà xách ra bộ đồ nghề, là một cái can mười lăm lít loại can màu trắng hay dùng đựng rượu, phía trên cắt ngang một đường rồi thiết kế một cái nút gài, một mặt can là hai cái quai đeo được làm từ mấy cái vỏ bao phân được bện lại, hai thanh trúc dài có hái vòng kim loại cỡ bàn tay, bên trong đan lấy dây chì nhỏ hơn để vớt cá, một cái bình điện mười hai vôn, một cái cục xiệt mà hắn cũng không biết người ta là làm thế nào.

Tô Đại Giang chỉ biết cầm bao, miệng bao được dồn ngược vào trong nhìn từ bên ngoài như chỉ có nửa cái, hai bên được buộc một cọng dây để đeo lên, nói thật loại một người đi bắt vẫn là rất thong giong chỉ là cha hắn lười nhặt mấy con cá sặc, cá rằm nên kiu hắn theo nhặt.

Hai cha con đi ra vườn của hắn xiệt, thời đại này mỗi nhà đều có một bộ xiệt nên tất cả mọi người đều có một cái nhận thức chung "mươn nhà ai nấy kiếm".

Ông Tính đưa hai cây vợt xuống đầu mươn, mấy con tép lanh chanh bu lại bị đ·iện g·iật nhảy nhảy nhót nhót, có một cái bóng trắng chao ngang ông Tính vớt lên một con cá rằm.

Con cá rằm vì sao kêu là con cá rằm hắn không biết, nhưng ngày xưa vô tri, đi giăng lưới với cậu năm cậu năm nói con cá rằm trong bụng nó chứa sét trời mưa nó ngoi lên phun sét, hồi đó tin thật rất lâu không ăn cá rằm.

Nói thật đi xiệt tổn hại cho cá thật, cá lớn cá bé trúng điện là ngay đơ ra, cá lớn bắt rồi cá bé đ·iện g·iật gãy xương sống cũng lớn không nổi.

Nhưng mà người nào ở nông thôn người đó biết, ở quê không kiếm ra đồng tiền, ai mà chịu bỏ ra mấy chục ngàn mua một kí thịt heo, đào mương, xới đất lượng cơm có thể nghĩ, một kí thịt heo thì ăn được mấy bữa?

Xách tay lưới ra giăng cả buổi có khi xách tay lưới không đi về, đặt dớn, đặt lợp một hai bữa là có nhưng vài ngày thì động cá không chạy nữa, nếu có cách khác dễ kiếm ăn ai lại nguyện ý vác hai ba chục ký trên lưng lội hai ba tiếng đồng hồ vừa đau eo lại nguy hiểm chứ.

. . .

Chợ Ngã Sáu.

Mẹ Thảo sao khi về nhà thấy Thảo cứ ở lì ở trong phòng bà lo lắng rõ cửa phòng Thảo, trong phòng cô từ trên giường ngồi dậy đeo lên khẩu trang mở cửa ra một khe nhỏ chỉ đưa đầu ra, giọng ỉu xìu hỏi:"Gì vậy mẹ?"

Bà Hậu lộ lắng hỏi:" Thấy trong mình không khoẻ chỗ nào? mẹ đi mua thuốc cho."

Cô sờ sờ chán mình:



"Hơi nóng."

Rồi ở một góc bà Hậu không nhìn thấy cô cào cào cổ họng ho khan mấy tiếng:

"Khụ khụ, ho khan, hơi lạnh nữa."

Bà Hậu nghe xong thì tổng kết ra là cô bị cảm, bà nói:" Đi ra làm bịch cháo ăn đi rồi mẹ đi mua thuốc cho."

Thảo suy yếu gật đầu "dạ" một tiếng rồi cô khéo léo tránh đi bà Hậu bước ra ngoài.

Bà Hậu thấy cô là lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, bà dắt ra chiếc xe máy ra ngoài đi hướng chợ.

Trong phòng bếp Thảo dùng tốc độ nhanh nhất làm tô cháo bưng lên vọt về phòng nhưng vừa mới đi được mấy bước thì ông Tuấn phía sau nghiêm nghị gọi:"Đứng lại!"

Bước chân Thảo cứng đờ quay mặt lại hỏi:

" Có.. có chuyện gì vậy cha?"

Ông Tuấn tiến lên mấy bước gằn giọng:"Con có chuyện gì dấu giá đình không?"

Thảo lắp bắp nói:" Không có, con không có, con có chuyện gì mà dấu chứ?"

Ông Tuấn gật đầu nhưng cô chưa kịp thở phào thì ông Tuấn nói tiếp:

"Cởi khẩu trang ra."



Giọng ông không thể nghi ngờ, nhưng cô vẫn ôm chút hi vọng cứu vớt:

" Con.. con bị cảm...."

Cô chưa kịp nói hết lời thì ông Tuấn cắt ngang:

" Tháo ra."

Lần này giọng ông càng nguy hiểm, mười mấy năm trong đời đây là cô nghe cha cô hung nhất một lần, một chút hi vọng dập tắt cô không còn cách nào đưa tay từ từ tháo khẩu trang ra.

Ông Tuấn dù chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị hai dấu bạn tay trên mặt cô tức giận đến ông hít sâu một hơi:" Ai đánh con? Có phải thằng hôm nay không?"

Thảo lên tiếng giải thích nói:" Không phải, không phải bạn ấy."

Ông Tuấn cố mà bình tĩnh nói:

" Nói thật cho cha biết, nếu không mai chuyển trường."

Thảo không còn cách nào chỉ đành thành thành thật thật khai báo.

...

Tô Đại Giang đi theo phía sau cha hắn quẩy đầy một giỏ cá, cổ hắn bắt đầu chua, hắn đưa tay xoa xoa cổ nói:"Cá nhiều lắm rồi, về cha ơi."

Ông Tính không vui liếc mắt hắn, nhưng cũng là đi về, trên đường về ông Tính bỏ hắn một đoạn xa, chân hắn mỏi, cổ hắn cũng mỏi, nhưng kì lạ là mí mắt không làm gì mà cứ giật liên hồi.

Về đến nhà đỗ giỏ cá ra thau hắn vào nhà lấy điên thoại xem thì quả nhiên thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Thảo, còn Thảo làm sao gọi cho hắn giờ này thì hắn đại khái đoán được một lý do.

Hắn chạy vào lục lọi trong thau quần áo lấy ra cái quần lúc sáng mặt lục trong túi ra cái thẻ cào vừa mua lúc trưa nạp vào, đăng kí gọi cho Thảo chuông vừa đổ thì Thảo đã bắt máy cô lo lắng nói:" Cha Thảo biết hết rồi Giang ơi."