Chương 11 thay đổi
Chương 11
Hai người tới cổng thì tách ra.
Tô Đại Giang vào lớp thì đang học tiết ba, hắn xin giáo viên vào lớp.
Giáo viên dạy sử rất dễ cũng không làm khó hắn, thầy kêu hắn vào chỗ ngồi rồi tiếp tục giảng bài.
Kiếp trước đã học qua, kiếp này nghe giảng một lát thì cảm giác tẻ nhạt vô vị hai mí mắt hắn nặng dần, thằng Luân đỉnh đỉnh cánh tay hắn nhỏ giọng nói:" Mở to mắt ra! mày đang là tâm điểm chú ý của giáo viên đấy."
Tô Đại Giang không hiểu ra sao hỏi:"Sao thế?"
"Sao? Mày dạo này sôi nổi quá mà."
Hắn bừng tỉnh đại ngộ không quan trọng nói:"Chú ý thì chú ý đi."
Rồi gục đầu xuống bàn, ngủ.
Thằng Luân lắc đầu ngán ngẫm, thằng cốt hắn thay đổi quá nhiều, thay đổi đến hắn hầu như thành một người khác, hắn buồn bực không thèm để ý nữa.
Ba tiết học rất nhanh kết thúc, lúc này có một nữ sinh theo nhóm nhỏ Thủy tìm hắn, nhìn thấy Tô Đại Giang cô đắc ý nói:"Có người chờ mày ở quán ông Sinh kìa."
Tô Đại Giang không đễ ý, hắn không trả lời xách lên balo đứng dậy, hắn và thằng Luân một trước một sau đi ra ngoài.
Nữ sinh kia bị không đễ ý thì hừ một tiếng nhỏ giọng nói:"Phách lối đi, tao coi mày phách lối được bao lâu."
Thằng Luân tăng nhanh tốc đồ bước chân theo sát hắn nghiêng đầu hỏi:"Mày tính sao?"
Tô Đại Giang không hiểu ra sao:" Tính cái gì?"
" Người ta cũng tìm tới nơi rồi mà mày còn hỏi"
Tô Đại Giang không sao cả trả lời:
" Tới thì tới thôi."
Thằng Luân buôn xuôi nói:" Coi như tao mắc nợ mày."
Thằng Luân lấy ra điện thoại định gọi cho ai đó thì bị hắn giành lấy, thằng Luân tức giận nói:"Mày tính làm gì? Mày coi lần này giống lần trước à?"
Tô Đại Giang trả lại điện thoại cho thằng Luân cười nói:"Không khác nhau nhiều."
Thằng Luân tức giận nói:" Xong chuyện lần này tao với mày tuyệt giao."
Lúc này Thảo cũng chạy chậm tới, cô vẫn còn đeo khẩu trang nhìn thấy hắn thì cô tăng tốc độ bước chân.
Nhìn thấy cô thằng Luân không cho cô sắc mặt tốt nhìn, cô cũng không đễ ý mà nhìn về phía Tô Đại Giang nói: " Thảo có nghe nói rồi, cho Thảo đi chung với."
Thằng Luân tức giận quát:" Đi đi đi, phiền phức chưa đủ hả?"
Mặc dù biết mọi chuyện cũng không phải lỗi cô nhưng thằng Luân vẫn là khó chịu.
Thảo nghe lời này ủy khuất lên tới, mắt cô đỏ lên: "Nhưng mà..."
Tô Đại Giang nắm tay cô, vỗ vỗ vai thằng Luân giảng hoà: " Thôi được rồi, chưa gì hết mà đã n·ội c·hiến rồi."
Thằng Luân nghe lời này càng tức giận:" Mày nuông chiều nó đi, có ngày mạng không còn."
Bước chân Thảo hơi sựng lại, nhưng Tô Đại Giang cứng rắn kéo cô đi.
Ba người tới quán ông sinh thì có ba chiếc xe máy đậu bên ngoài, đám học sinh lần này cũng không dám xem náo nhiệt.
Tô Đại Giang bước chân đi vào thì thấy chín người, sáu nam ba nữ, hắn nhìn thấy nhỏ Thủy đang ngồi cạnh một thanh niên tóc vàng khóc lóc, kể lễ cái gì đó.
Hắn kéo Thảo đi vào kéo ra cái ghế ngồi xuống không mặn không nhạt nói một câu:" Yô, người quen, anh tới đây anh cọp biết không?"
Người này không phải xa lạ gì, hắn là người hôm trước dẫn Tô Đại Giang đi vào gặp anh Cọp.
Thanh niên tóc vàng người ta thường gọi là anh Cá, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Tô Đại Giang thấy tâm lạnh một nữa.
Sao lại là thằng điên này?
Nhìn người ta không vừa mắt mà muốn hố người ta tán gia bại sản loại này dễ chọc sao?
Hắn ôm chút may mắn hỏi:" Ồ trùng hợp như vậy? Chú em cũng tới đây uống nước à?"
Tô Đại Giang cười như không nhìn hắn:"Trùng hợp gì anh ơi, anh hẹn em ra đây mà?"
Tia may mắn cuối cùng biến mất, lúc này nhỏ Thủy bên cạnh cũng lên tiếng, cô chỉ vào Tô Đại Giang cáo trạng:" Là nó! nó đánh em! nó còn hâm doạ em muốn em với anh ba em chuyển trường."
Anh Cá im lặng rồi, loại mạnh hắn không sợ, hắn sợ loại mạnh mà còn điên như này.
Nhưng mặt mũi hắn vẫn là muốn, hắn hắng giọng:"Chuyện này tao nghe nói qua, mày bây giờ tại đây xin lỗi Thủy chuyện này tao bỏ qua."
Nhỏ Thủy còn tính nói gì nhưng bị ảnh Cá gầm nhẹ"câm" cô run lên một cái không dám lên tiếng.
Tô Đại Giang cười khẩy một tiếng:" Xin lỗi? Bồ anh đánh bạn tôi, còn vẩy mực lên áo bạn tôi, hai bạt tay là còn nhẹ, tôi còn muốn đập nó mỗi ngày cho tới khi nó chuyển trường kìa, bây giờ anh kêu xin lỗi nó."
Nói tới hắn dừng một chút gằn từng chữ hỏi : "Anh, nghĩ sao vậy?"
Mặt anh Cá tái xanh, nhưng rất nhanh nghe Tô Đại Giang nói:" Bất quá nể mặt anh, bây giờ anh kêu bồ anh xin lỗi bạn tôi, bạn tôi mà tha cho nó thì chuyện này coi như xong."
Anh Cá thuận theo bậc thang đi xuống, hắn lúc này làm như mới nhìn thấy Thảo, giả mù sa mưa nói:" Còn có chuyện này?"
Tô Đại Giang quay sang nhìn Thảo nói:"Thảo mở khẩu trang ra cho anh Cá coi đi, yên tâm, anh Cá người lớn ảnh không để mình thiệt thòi đâu."
Thảo nhìn hắn một cái rồi nhìn anh Cá một chút, cô giơ tay lên kéo nhẹ lớp khẩu trang.
Anh Cá vừa nhìn thấy một tý dấu đỏ thì Tô Đại Giang ngăn cô lại, quay sang nhìn anh Cá:
" Anh thấy được chưa?"
Thấy mả mẹ mày, anh Cá trong lòng nhã rãnh nhưng mặt ngoài thì đăm chiêu gật đầu.
Anh quay sang nhìn gương mặt sưng đỏ của nhỏ Thủy thì càng giận, mày một thằng con trai mày tán so với một đứa con gái có thể so sao?
Nhưng Tô Đại Giang đã nhường tới bước này nếu hắn không thuận theo đi xuống thì thế nào cũng đánh lên.
Nghe đại ca hắn đánh giá hắn là không tin,
Nhưng lỡ như đâu?
Lỡ như đại ca hắn đúng đâu?
Vậy mấy người mình mang theo có phải hay không đi feed mạng?
Hắn nhìn nhỏ Thủy trong mắt có một chút xíu không đành lòng, nhưng cũng chỉ là một chút xíu, hắn nghiêm túc nói: " Chuyện này là lỗi của em trước, em đi xin lỗi người ta đi."
Thủy không cam lòng nói:" Vậy mặt của em thì sao? Nó đánh em thì anh không nói gì à?
Một chút xíu không đành lòng biến mất, anh Cá bây giờ hận không thể đi qua tán cho vài cái nữa.
Thứ ngu xuẩn đồ chơi,
Mắt mù rồi à? Không nhìn thấy tình hình thực tế à?
Không phải tao không muốn tính mà tao làm không lại người ta.
Nhưng lời này hắn là không nói, hắn nhỏ giọng khuyên:" Em xin lỗi bạn nó trước đi rồi anh tính."
Thủy bị lửa giận chế mất nhưng cô không ngu, luật lệ anh lớn đưa ra, cô ở ngoài vòng nhưng cũng là biết một chút, nếu không cô cũng đâu cần chịu tội, dứt khoát kêu anh Cá đập Tô Đại Giang là được rồi.
Cô nhìn một chút mặt không thay đổi Tô Đại Giang, nhìn nhìn một chút anh Cá.
Cô khuất nhục đứng lên đi tới trước mặt Thảo, cắn răng nói:" Chuyện này là tôi không đúng, xin lỗi bạn."
Thảo chưa lên tiếng đã nghe Tô Đại Giang nói với anh Cá:" Em thấy anh đổi một con bồ đi."
Anh cá quay đầu nhìn hắn, lửa giận đốt lên trong mắt.
Thủy cả người cứng đờ, Tô Đại Giang làm như không thấy thản nhiên nói:"Nếu không phải lần này em nể mặt anh không đem chuyện này làm lớn chuyện này tới tai anh Cọp anh cũng khó ăn nói, loại không đễ ý tới bạn trai khó xử bỏ quách cho xong."
Anh Cá cứng ngắc đáp lời:" Vậy sao? Haha."
Tô Đại Giang nhún nhún vai:" Nếu anh có cần thì em nói với anh Cọp một tiếng, giới thiệu cho anh bạn gái hiểu chuyện hơn."
Đây là uy h·iếp, trần trụi uy h·iếp.
Hắn trong lòng hò hét ngoài miệng qua loa:"Anh sẽ cân nhắc."
Thủy nghe lời này biết là mình xong, toàn xong, cô đi tới trước mặt Thảo quỳ sụp xuống bắt lấy cánh tay Thảo, cô hèn mọn nói:"Chuyện này là tôi không đúng, tôi ngu xuẩn, bạn nói với bạn Giang một tiếng bỏ qua cho tôi, từ nay về sau tôi không lảng vãng trước mặt bạn nữa."
Thảo cười vỗ vỗ tay Thủy nói:
"Bạn không có lỗi, Thảo còn phải cám ơn bạn đây, nếu không phải Thảo dễ ăn h·iếp, mấy bạn cũng đâu hết lần này tới lần khác bắt nạt Thảo, đúng không?"
Nói cô quay qua nhìn Tô Đại Giang nhu nhu nói:
" Chuyện này bỏ qua đi."
Tô Đại Giang nhìn cô một cái mơ hồ nhìn thấy phía sau lưng cô có hình tượng của pokemon Sand tiến hoá thành Sandpan.