Chương 104
Chương 104
Duyên không thể tả, bước một chân lên xe là Giang đã nhìn thấy thanh niên đi chung xe hôm trước, hắn rụt lại chân về dùng giọng điệu rất nghiêm trọng hỏi anh lơ xe:" còn chuyến nào khác về bến xe Cần Thơ hông anh?"
Anh lơ xe khó hiểu nhìn hắn nhưng vẫn trả lời:" có, mà phải mười giờ đêm mới có, sao vậy? Bỏ quên đồ hãy gì?"
Giang không có trả lời, hắn cắn răng bước lên xe, không giống như từ hướng bến xe Cần Thơ đi về lưa thưa mấy người như vậy, xe từ dưới này đi lên chật ních người, hắn nhìn một vòng xe thì định mệnh an bài còn đúng một chỗ ngồi kế bên thanh niên đó,
Người kia dường như nhận ra hắn rất nhiệt tình ngoắc tay:" đây còn chỗ nè cưng"
Không còn cách nào khác Giang ôm theo balo đi qua ngồi xuống, có duyên gặp nhau hai lần nhưng câu đầu tiên hắn nói không phải là hỏi thăm các kiểu mà là hỏi:" vẫn chưa cạo râu à anh?"
Thanh niên lườm hắn một cái cười nói:" hôm trước bụng ánh yếu, hôm nay không có nữa đâu."
"Em tin anh."
Anh lơ xe thu xong tiền vé của Giang xong thì hô lớn:" tới luôn bác tài ơi."
Xe dần dần lắn bánh rồi nhanh dần, thành niên kia cũng rất uy tín, hôm nay mặt không đổi sắc, à mà có lẽ là về quê mấy ngày phơi nắng nên hơi đen, dù sao cũng có duyên gặp hai lần Giang bắt chuyện hỏi thăm:" quê anh ở đâu?"
Thanh niên kia nhìn bề ngoài thì cộm cán nhưng có vẻ rất thành thật, hắn cười nói:" anh ở Sóc Trăng, còn em?"
"Em ở Ngã Sáu,"
"Ờ, Ngã Sáu anh biết, anh có đi được hai lần."
Giang gật đầu hỏi tiếp:"anh đi Sài Gòn à?"
"Không có," thành niên cười nói:"anh làm ở bên Bình Dương á, tại hỗm mẹ anh bệnh mấy ngày nên về lo."
"Bác khoẻ rồi hả anh?"
Thanh niên gật đầu:" ừm, cũng khoẻ rồi em,"
"..."
Ngồi một mình nhàm chán thì thấy lâu, có người nói chuyện chẳng mấy chốc là xe tới, hai người tạm biệt ở bến xe, cũng không có xin số liên lạc cái gì, có duyên gặp mặt lần một lần hai chưa chắc gì sẽ có lần thứ ba,
Từ bến xe Cần Thơ còn phải đi hai chuyến xe buýt nữa mới về tới nhà ngoại, chuyến đầu tiên về bến xe Ô Môn cũ, chuyến xe này cũng không có gì đặc sắc để nói,
Chuyến thứ hai là chuyến xe từ bến xe Ô Môn về Cờ Đỏ nhưng hắn ghé ngang chợ số Tám, chuyến này cũng không có gì đặc sắc luôn,
Máy mắn vì tới trạm là có xe đi ngay nên bảy giờ mấy là đã tới chợ số Tám, từ chợ về nhà không tới chục cây số nên hắn cũng không có gọi người ra rước làm gì mà bật đèn last điện thoại đi về,
Vừa qua cây cầu chợ số Tám được một đoạn thì phía sau có ánh đèn xe, Giang cũng không mấy để ý mà đi tắp vô lề,
Chiếc xe chạy ngang mặt hắn thì "két" một tiếng thắng lại, Giang nghe ra giọng Hồng hỏi:" anh Giang, sao về giờ này vậy?"
Giang nâng đèn điện thoại từ chiếc cup 50 cũ lên người chủ xe, Hồng bị đèn chiếu vô mặt thì nheo lại mắt, Giang cười nói:" xe đi trễ nên anh về trễ,."
Hồng "ừm" một tiếng rồi nói:" tối hù rồi, anh lên xe em cho quá giang."
Hồng không ngại hắn làm gì phải ngại, hắn thành thật lên xe, khổ nổi con xe cup 50 yên sau là khung sắt nên hơi rộng, loại này chở heo thì khá ngon còn chở người thì ngồi hơi mỏi, nhưng hắn vẫn lễ phép ngồi cách cô một đoạn, tay nắm yên sau rồi lên tiếng:" rồi,"
Hồng "ừm," một tiếng rồi số không thèm trả cứ số bốn mà bường, Giang ở phía sau nhót ruột thay mới hỏi:" sao hông trả số?"
Hồng cười nói:" xe cha mới mua, em chạy chưa rành,"
Trời se lạnh nhưng tâm hắn thì lạnh dờn, hắn vỗ vỗ vai Hồng như nói:" hay em để anh chở cho?"
Hồng rất chắc nịch mà trả lời:" anh yên tâm, em chạy được, em biết chạy hai tuần rồi mà."
Giang ngậm miệng không nói, cũng không dám nói sợ cô mất tập trung, vài giây yên tĩnh thì Hồng lên tiếng hỏi:" sao anh về giờ này, người yêu anh đâu?" Giọng điêu này thì không khác gì đang hỏi câu" bộ chia tay rồi hả?"
Giang nhận ra nhưng không nói phá, hắn trả lời:" Thảo đi học nên hông có về."
Điều chỉnh cảm xúc vài giây Hồng hỏi tiếp:" ủa rồi anh nghỉ học về hay gì?"
"Anh nghỉ luôn rồi, mà còn em, đi đâu về tối hù vậy?"
"Em đi học thêm, hai môn Toán với Lý nên mới về trễ vậy á."
Giang "ừm," một tiếng rồi nói:" về trễ sao không kêu cha em đưa, con gái con lứa về ban đêm ban hôm vậy?"
"Trời, em có sợ ma sợ cỏ gì đâu anh"
"Ma c·hết không sợ, sợ ma sống kìa,"
"Có đâu anh, chỉ khúc mình vắng thôi chứ ngoài kia toàn lộ lớn hà,"
"..."
Hai người nói chuyện thì cũng quẹo vô tới đầu kênh, lộ đất có mấy chỗ nước ngập xem xép vịn yên đã không đủ làm cho Giang yên tâm, hắn hai tay vịn hờ áo Hồng, miệng liên tục lãi nhãi:"trả số lại, chạy từ từ thôi em," trong lòng thì mặc niệm:" anh không muốn trọng sinh lần nữa đâu."
"Rắc, rắc" mấy tiếng, Hồng đạp cần số trả về số hai rồi cười nói:" anh yên tâm,"
Xe nhích nhích với tốc độ tầm bả mỹ, tám, chín, mười cây số trên giờ, chạy chậm nên xe không mấy đầm, tay lái Hồng lại yếu nên cổ xe cứ lắc qua lắc lại, Giang rồi phía sau tim lấy động theo nhịp lắc của chiếc xe,
Rồi chuyện gì tới cũng tới, cách nhà Hồng chỉ mười mét thì khúc này có vẻ ngập hơi lâu, đất đã thành bùn, xe tới đây thì đã ngoài tầm kiểm soát của Hồng, cô "oái, oái" vài tiếng thì chiếc xe đổi hướng chạy thẳng xuống ruộng.
. . .
Về tới nhà ngoại thì người hắn vừa xìn vừa ướt, hắn thề với lòng là không bao giờ ngồi sau xe mấy đứa con gái nữa, về tới nhà thưa ông bà ngoại xong là hắn chạy cái ào vào nhà tắm,
Đồ trong balo ướt nhẹp hết rồi, bà ngoại đang giúp hắn máng lên móc phơi, Giang mượn đỡ cái quần sọt của cậu năm mặc, hai người vóc dáng tương đương nên cũng miễn cưỡng vừa,
Ông ngoại đang ngồi trên bàn viết một chồng phòng thư, ông gặp hắn ra thì gọi:" lại đây viết giùm ông ngoại cái này coi Giang."
Giang từ bỏ việc quá nhà cậu ba tìm bé Vy chơi, hắn đi qua kéo ghê ngồi kế bên ông ngoại rồi hỏi:" viết cái gì vậy ông ngoại?"
Ông ngoại đưa viết với chồng phong thư cho hắn rồi trả lời:" viết thư cảm tạ bà con quyên góp gạo."
Giang nhận lấy viết, ông ngoại lật ra cuốn tập mấy trang trước đã b·ị đ·ánh dấu chéo, tới một trang không có đánh dấu chéo, lít nha lít nhích chữ,
Ông ngoại hồi xưa học không có đi học, nghe đâu hồi đó ông đi ngang mấy cái trường làng rồi học lỏm, nhưng chữ ông viết lại nắn nót vô cùng chỉ hơi sai chính tả một chút thôi,
Ông ngoại rà ngón tay đọc từng cái tên, Giang cặm cụi viết từ phòng thư này đến phòng thư nọ,
Viết xong phong thư thì đến viết giấy cảm tạ, một xấp giấy được in theo mẫu sẵn, chỉ cần viết tên người tặng gạo, lại viết lên số lượng quyên góp, viết tên ông ngoại thay mặt bà con nghèo cảm tạ nữa là xong,
Viết xong ông ngoại lục từ trong cái túi nhỏ màu nâu ra một chai hồ, hai ông cháu người bỏ thư vào bao, người thì lấy hồ dán lại phòng thư cho tới lúc bụng hắn kêu lên ục ục.
PS: nói thật với anh em vụ ấp trứng ốc là mình biên ra chứ mình có biết làm ra sao đâu, đến hôm nay thử nghiệm thành công, ốc cũng nở rất OK nên mới dám nói cho anh em biết, hahaha...