Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 102




Chương 102

Chương 102

Về tới nhà bà Mai thấy hai người toàn thân bùn đất, chân còn đang rịn máu, bà sốt sắng hỏi hai người:" làm sao dữ vậy?"

"Dạ con tông trúng con chó," Giang đá chống xe, bỏ balo lên bàn, vịn lấy cái ghế dựa rồi rồi ngồi xuống, hắn xoắn ống quần lên xem v·ết t·hương, cũng không nặng lắm chỉ vị chốc lỗ da, còn mấy hột đá bi bị dính vào nên hơi rát một chút.

Thảo cũng kéo cái ghế ngồi bên cạnh hắn, thấy hắn vén ống quần thì cũng chồm qua ngó ngó.

Bà Mai chạy vô nhà mở ngăn kéo cầm ra một bịch bông gòn với một chai thuốc rửa, nhà hắn lúc nào cũng có đồ băng bó, chủ yếu là vì ra đồng hay đạp miễn ốc các kiểu, bà đưa cho hắn rồi lên tiếng hỏi:" chó nhà ai?"

Giang đưa tay nhận lấy bịch thuốc để qua một bên, hắn lắc đầu:" con hông biết nữa, nhà có hai ông bà cụ già già ở gần cầu chữ y đó." Có thể kiếp trước hắn biết, nhưng mấy chục năm không nghe nói tới ấn tượng còn không có nói gì là nhớ,

"Ừm, mẹ biết ai rồi," dừng một chút bà hỏi:" rồi còn chó có sao hông?"

Giang cạn lời nhìn bà Mai, buồn bực hỏi:" con trai, con dâu của mẹ bị té mẹ hông lo, mẹ lo cho con chó."

Bà Mai nhẹ tênh trả lời:" về tới nhà được là biết hông có gì nặng rồi,"

"Ha,"

Bà Mai không để ý tới hắn mà có chút thương cảm nói:" hai ông bà đó tội nghiệp lắm, hai vợ chồng già có đứa con gái hà, mà gả đi xa đâu tuốt bên Vĩnh Long á, lâu lâu mới về một lần, hai vợ chồng già mới nuôi hai con chó hủ hỉ cho đở buồn."

Thảo có vẻ rất quan tâm cái chủ đề này, cô đợi bà Mai nói hết mới hỏi:" sao cô đó hông đón hai ông bà qua đó ở luôn vậy bác?"

Bà Mai lắc đầu:" ai biết đâu người ta à, nghe đâu hai ông bà không chịu đi, ruộng vườn đất đai còn ở đây đi rồi bỏ cho ai?"



Thảo gật đầu như có điều suy nghĩ rồi không hỏi thêm, Giang ở bên cạnh kéo tay cô rồi hai người dìu nhau ra nhà tắm tắm rửa rồi thoa thuốc,

. . .

Chiều hôm nay Thảo một mình chạy xe về nhà, Giang vốn định đưa cô về nhưng chân hai đầu gối dán hai miếng bông gòn nên Thảo nói để cô tự chạy xe về,

Luân với Thủy thì bán vật phẩm như mọi ngày, Giang không chuyện lên Facebook lướt lướt g·iết thời gian,



Trời vừa sụp tối thì trời bắt đầu mưa, bạn đầu chỉ là lâm râm vài hạt, chỉ vài phút sau mưa càng ngày càng lớn, tiếng mưa lộp cộp rơi trên máy, tiếng lớn tới nổi Luân sau lưng kêu mấy tiếng mà Giang vẫn không nghe thấy,

Luân xoay cái ghế một trăm tám mươi độ khều khều hắn hỏi:" coi gì mà tập chung dữ vậy mạy?"



Giang nghiêng đầu nhìn hắn một chút rồi lại quay trở về lăn lăn con chuột trả lời:" coi mấy cái tin vịt trên Facebook nè."

Luân lên hứng thú đạp ghế qua ngồi kế bên hắn nhìn vô màn hình lầm bầm đọc:" còn vài tháng nữa là tận thế rồi, có ai có tâm nguyện gì thì tranh thủ đi nghe."

Bên dưới là một đường liên kết màu xanh dẫn tới một trang wap, Luân hơi đề cao một chút âm lượng hỏi:" dụ gì vậy?"

Giang tiện tay nhấp vào đường liên kết, thành nhỏ màu xanh chạy hết thì lít nha lít nhít chữ hiện lên, Giang lười biếng nói:" đọc đi."

"Ờ," Luân bắt đầu chăm chú nhìn màn hình, miệng lép nhép đọc,

Đợi hắn đọc xong Giang nghiêng đầu hỏi:" mày tin hông?"



Luân bĩu môi lắc đầu:" toàn nhảm."

Giang gật gật đầu:" ừm, toàn nhảm nhưng mà có nhiều người tin đó mày."

Luân không hiểu hỏi:" vô lý vậy mà có nhiều người tin!?"

"Ừm, khi mà một thứ gì đó mà mày không tin bị liên tục nhồi nhét vô đầu mày, mà nó lại liên tục lặp lại nhiều lần thì mày sẽ nghi ngờ, rồi mày lại gặp được nhiều người cũng mang theo nghi ngờ giống vậy đem ra thảo luận, liên tục liên tục như vậy thì mày sẽ tin."

"Mày tin hông?"

"Đeo sắc,"

"Ừm, tao tin mày."

Giang phẩy phẩy tay:" cút về chỗ đi."

Một đêm cứ như vậy trôi qua, sáng hôm sau Giang nướng rất lâu, đến tám chín giờ sáng hắn mới thức dậy, sự lười biếng qua đi thì cơn đau nó ập về, hai đầu gối đang liền mặt nên có duỗi hơi bị khó khăn, hắn phải biên độ nhẹ co duỗi cái đầu gối một chút rồi mới bước xuống giường,

Luân ngồi trên bàn chỉ chỉ trên bàn:" sáng đưa Thủy đi học gặp người ta bán xôi gà, mua cho mày một hộp đó."

Giang không có cảm ơn, cũng không tiện cảm ơn, hắn "hưa, hưa" vài tiếng rồi đi ra ngoài, mười lăm phút sau hắn trở lại, mở đèn lên, tháo mấy cái góc mùng gom qua một bên rồi khó khăn ngồi xếp bằng xuống chuẩn bị tháo miếng hai miếng bông ra,

Hắn dựng lên đầu gối bên trái, tháo miếng băng keo y tế để qua một bên, miếng bông gòn còn treo tòn ten trên đầu gối,



Nắm một góc miếng bông, kéo từng chút từng chút một ra ngoài, v·ết t·hương đã khô, nước vàng pha máu đã đông lại thành một lớp màng mỏng trên bề mặt, mấy sợi tơ của miếng bông gòn cũng theo máu đông mà dính mấy sợi tơ lí ti lên trên,

Đến khi tháo xong hai miếng bông ra thì trên bề mặt v·ết t·hương vẫn còn những sợi bông li ti dựng ngược lên trên, acc đã treo, cũng đã nghĩ học, không có chuyện gì để làm hắn ngồi nhổ lấy mấy sợi tơ ra, không vì cái gì khác, đơn giản là nhìn ngứa mắt,

Luân nhiều lần nhìn sang, hắn lắc đầu chậc lưỡi hỏi:" không có chuyện gì để làm à?"

Giang hai đầu móng tay đang cầm lấy một sợi tơ trên đầu gối, hắn tỉ mỉ dùng lực kéo ra ngoài, nghe thằng Luân hỏi hắn cũng không có ngẩng đầu lên mà trả lời:"ừm," nói xong hắn lại thổi thổi cho mấy sợi tơ theo gió tung bay lại chuyển qua gở lấy sợi khác,

Luân lại không thèm đếm xỉa tới hắn, ai làm việc nấy,

Giang nhỏ xong một bên đầu gối thì có người gọi đến, là ông Tính, hắn nhấc máy lên hỏi:" alo, có gì hông cha?"

Đầu dây bên kia ông Tính trả lời:" ừm, hôm nay trên đây mưa quá nên hai bên mé nó bị sạt, tao chuẩn bị đi mua ít trẻ về làm cái bờ kè, coi rảnh thì lên đây vài hôm đốn tre tiếp để vài hôm nó sạt hết."

"Dạ, con biết rồi, hai mươi sáu tây con về."

"Ừm," như nhớ ra cái gì đó ông Tính mới hỏi:" ông ngoại mày hôm qua tới nay có gọi hông?"

"Dạ hông," hắn nghi ngờ hỏi:" dụ gì vậy cha?"

Ông Tính trầm ngâm một chút rồi trả lời:" bà năm mày đó, hôm qua bả qua đây hỏi mượn tiền ông ngoại mày, mà ông ngoại mày không có tiền nên nói để hôm nay điện hỏi mày coi có hông." Chữ "mượn" ông Tính hơi nhấn mạnh một chút.

Giang "dạ," một tiếng rồi hỏi:" bà năm nào vậy cha?"

"Bà năm của mày chứ ai, chị của ông ngoại mày."

Giang không nghĩ ngợi nói:" cha nói với ông ngoại con mới mua mấy cái máy tính hết tiền rồi nha."

Không phải hắn không có tiền nhưng cơ bản là hắn không muốn cho mượn, con người hắn không có ưu điểm gì nhưng được cái thù rất dai,

Bà năm là chị ruột của ông ngoại, ngày xưa rất khá giả nếu không muốn nói là giàu có, hồi trước ông Tính muốn nuôi vịt nhưng không có vốn ông ngoại đã đứng ra hỏi bà năm năm chỉ vàng hai mươi bốn, một chỉ một tháng một trăm ngàn, hẹn đến khi bán vịt trả lại,

Nhưng mấy tháng sau lúc tin tức vịt nhà hắn bị thiêu hủy thì bà năm đã đi qua đòi nợ, ông ngoại hắn lúc đó năn nỉ bà năm có thể nghĩ tình cho xin khất lại mấy chỉ vàng chỉ đóng trước lãi nhưng bà năm không nghĩ một chút tình một hai là phải trả cả vốn lẫn lãi một lần, còn nói rất nhiều câu khó nghe,