Chương 10 lạnh sống lưng
Chương 10
Tô Đại Giang nghe thằng Luân nói hết hắn run lên vì tức, sau một lúc hắn giễu cợt nói:"A! tụi nó nghĩ nhiều."
Rồi hắn vỗ vỗ sau lưng Thảo nói:" Bạn ngồi đây, tôi đi chút rồi quay lại."
Thảo dùng lực níu lại áo hắn thút thít nói:"Bạn đừng đi, tụi nó rõ ràng là nhằm vào bạn."
Tô Đại Giang hai tay nâng càm của cô lên hắn không dám mạnh tay vì gương mặt cô còn đang sưng đỏ:" Yên tâm, tôi có chừng mực bạn ngồi đây một chút tôi quay lại chở bạn về."
Thảo môi giật giật hắn đè lại tay nàng:" Nghe lời."
Thảo ngoan ngoãn gật đầu, Tô Đại Giang xoa xoa đầu nàng, hắn đứng lên, kêu lên thằng Luân đi ra ngoài.
Trên đường đi hắn không nói một lời, thằng Luân mở miệng khuyên:" Hay là bỏ đi Giang."
Tô Đại Giang dừng lại bước chân, nhìn thằng Luân một cái, thằng Luân giật mình thức thời ngậm miệng lại.
...
Lớp 11a4 dùng một từ đễ hình dung là "loạn".
Trong lớp bàn ghế ngổn ngang, học sinh ngồi cả trên bàn giáo viên.
Tô Đại Giang tới quét mắt nhìn một vòng, rất nhanh nhìn thấy mục tiêu.
Thủy Là em của thằng gồm, ỷ vào bản thân có thằng bồ ngoài xã hội nên rất ngang tàng, hôm qua nhìn thấy anh nó b·ị đ·ánh thì cảm thấy rất mất mặt, kêu thằng bồ nó ra mặt, thì tên kia ỡm ờ, nó mới nghĩ cách chọc giận Tô Đại Giang.
Chỉ cần Tô Đại Giang đụng đến cô thì thằng bồ cô có dù thương cô thật hay không, hay vì mặt mũi cũng phải ra mặt.
Gặp Tô Đại Giang đến Thủy đắc ý hất hất càm.
Quả nhiên thành công chọc giận Tô Đại Giang, hắn không nói một lời giơ tay lên là một tát.
Cả cái lớp lặng ngắt, hai tên nữ sinh bạn Thủy hé miệng định nói nhưng hắn liếc mắt:" Đứa nào lên tiếng tao đập luôn đứa đó."
Toàn là đại lão, một người mình ên cân năm, một người bồ của dân anh chị.
Tụi nó đều không dám trêu vào.
Thủy bụm mặt mếu máo nói:" Mày dám đánh tao?"
Tô Đại Giang nắm lấy cánh tay Thủy, tát bên còn lại một cái, chỉ vào mặt cô mà nói:" Tao không biết ai cho mày lá gan, hôm nay tao muốn gặp nó, nếu không mày với thằng anh mày bị chuẩn bị chuyển trường đi" dứt lời hắn phủi phủi mớ kem phấn dính trên tay, ghét bỏ xoay người đi.
Thủy nổi giận đùng đùng lấy ra điện thoại gọi cho ai đó, mặt sưng lên nói hàm hồ không rõ.
...
Tô Đại Giang quay lại lớp 11a3 thì dẫn Thảo lấy xe chở Thảo về nhà cô.
Cả đoạn đường cô nắm chặt lấy áo khoác của hắn gắt gao, Tô Đại Giang ôn nhu hỏi:" Còn đau không?"
Thảo lắc đầu không lên tiếng." Yên tâm, từ ngày mai tụi nó không còn học ở cái trường này nữa đâu"
Thảo bổng nhiên ôm lấy hắn, âm thanh run rẩy nói:" Cám ơn!"
Tô Đại Giang cười hỏi:" Vì chuyện gì?"
Thảo thanh âm khàn khàn lên tiếng:"Cám ơn bạn luôn luôn giúp Thảo."
Tô Đại Giang trầm mặc một lát lên tiếng:" Thật xin lỗi!"
Thảo khó hiểu hỏi:" Sao lại xin lỗi Thảo?"
" Tôi đến trễ"
Thảo lắc đầu tay ôm eo hắn chặt thêm một chút:"Thảo mới là người nên nói xin lỗi, luôn luôn đem phiền phức cho bạn."
Tô Đại Giang trầm thấp:"Ôm chặc."
Dứt lời hắn tăng tốc, Thảo tựa trên lưng hắn lại dùng sức ôm lấy hắn.
...
Tô Đại Giang chạy ra một tiệm thuốc tây, hắn mua mấy lần thuốc tiêu sưng, lại mua thêm một chai thuốc để thoa.
Thảo lại kêu hắn mua một cái khẩu trang y tế, Tô Đại Giang biết đễ làm gì.
Mua đầy đủ hắn chở Thảo về nhà. Hắn kêu cô vào thay quần áo và thoa thuốc hắn ở đây chờ, nhưng Thảo kiên trì muốn hắn theo vào.
Hắn không thể làm gì khác hơn là dẫn xe theo vào.
Vào cửa hắn nhìn thấy ông Tuấn đang ngồi ở quầy.
Ông ghi ghi chép cái gì đó, nghe tiếng ông ngẩng đầu lên thấy Thảo về ông hỏi:" Ủa Thảo! sao hôm nay con về giờ này?"
Nhưng rất nhanh ông nhìn thấy đi theo sau lưng cô Tô Đại Giang, mặt ông đen lại hỏi:
" Ai đây? Bạn con?"
Thảo giọng vẫn còn khàn sợ ba cô lo lắng nên không lên tiếng mà chỉ gật đầu.
Cô giành lấy bịch thuốc trên tay Tô Đại Giang đi vào phòng.
Giữa sân chỉ còn lại Tô Đại Giang và ông Tuấn, hắn cảm giác như bi hơ trên lửa hắn cười khan:" Con thưa chú con mới tới"
Ông Tuấn " ừ" một tiếng quét mắt hắn từ trên xuống dưới.
Ánh mắt ông Tuấn quét tới đâu hắn thấy lạnh tới đó, hắn kiếm chủ đề mà hỏi:" Cô có nhà không chú? Đễ con đi thưa cô một tiếng."
Ông Tuấn lắc đầu cười một nụ cười ông cho là hiền lành:" Cô không có nhà, con học chung với Thảo hả?"
" Con học chung khối nhưng khác lớp."
Ông Tuấn nụ cười càng sâu:" À,vậy hai đứa làm sao quen biết?"
Nụ cười này, giọng điệu này.
Tô Đại Giang nghe ra ông gằn từ kẻ răng ra, làm người hai đời đứng trước giang hồ hắn không sợ, nhưng bây giờ hắn cảm giác bản thân như đứng trước họng súng, chỉ cần hắn lộ ra sơ hở là" đùng"hắn sẽ đi về với đất mẹ.
Đang lúc hắn không biết trả lời thế nào thì giọng Thảo từ trong nhà vọng ra:"Giang ơi, vô giúp Thảo một chút."
Ánh sáng thần thánh chiếu vào hắn mọi rông xiền như biến mất, hắn quay đầu lớn tiếng trả lời:" Tới liền!"
Rồi quay qua nhìn mặt đen như đáy nồi ông Tuấn áy náy nói:" Con đi vô coi Thảo kêu cái gì" rồi phóng như bay.
Ông Tuấn định nói gì thì hắn đã biến mất trong tầm mắt, cuối cùng ông cũng chỉ có thể thở dài.
...
Lúc Tô Đại Giang đi vô thì Thảo đã thay xong áo khác, cô đang ngồi đứng trước tấm gương mở ra nắp chai thuốc, cô nặn một miếng thuốc nhỏ lên ngón tay, cẩn thận từng li từng tí thoa lên mặt, nhưng bàn tay vừa chạm tới thì không khỏi hít hà một cái,
Tô Đại Giang nhìn thấy cảnh này thì hắn đau lòng muốn hỏng, hắn kéo cô qua bên giường ngồi xuống, giành lấy chai thuốc từ tay cô, hắn lấy ra một miếng thuốc nhẹ nhàng bôi lên mặt cô:" Có đau thì nói nghe."
Cô nhu thuận " ừm" một tiếng một đôi mắt to nhìn hắn không chớp, Tô Đại Giang cười hỏi: "Đẹp trai không?"
Cô gật đầu nhưng động tác này khiến cô b·ị đ·au, hắn nhíu mày:"Ngồi im."
Mất nữa giờ mới bôi thuốc xong, hắn đứng người lên, vươn vai một cái:" Mệt hơn đánh với năm sáu chục thằng!"
Thảo bật cười, cả quá trình hắn cẩn thận từng li từng tí sợ làm đau cô, cô nhìn ở trong mắt ngọt ở trong lòng, cô vươn tay làm nũng:" Kéo Thảo lên, chân tê đứng dậy không nổi."
Tô Đại Giang trợn mắt nhìn cô, ngồi trên nệm mà tê chân, uổng cho cô nghĩ ra được, nhưng hắn vẫn là vươn tay nhẹ nhàng kéo cô lên.
Thảo mang lên khẩu trang, hai người một trước một sau đi ra ngoài, ông Tuấn vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng, thấy cả hai ra ông không đễ lại dấu vết thu hồi tâm mắt, Thảo nhìn ông nói:" Con đi học nghe cha."
Ông Tuấn gật đầu quay đầu sang nói với Tô Đại Giang:" Hôm nào rảnh vô nhà chú ăn cơm, mẹ con Thảo muốn gặp con nói chuyện một lát!"
Lại tới, lại tới Tô Đại Giang biết tránh không được hắn "dạ" một tiếng nói:" Dạ, thưa chú con đi học."
Thảo nhìn hắn chạy trốn muốn cười nhưng quay đầu thấy ông Tuấn nhìn cô, cô thu liễm ý cười, " Thưa cha con đi học."
Rồi bước theo ra ngoài, ông Tuấn nhìn theo bóng lưng hai người, hắn dẫn xe, cô bước theo sau, hình ảnh phá lệ ấm áp ông nghĩ thầm: hai đứa này cũng rất xứng.
Nhưng rất nhanh ông lắc đầu: phi, phi cái gì mà xứng không xứng con gái ông còn nhỏ đây, thằng nào muốn lừa đi con gái ông thử xem, ông đập què chân nó.
Vừa mới lên xe Tô Đại Giang bỗng nhiên thấy sóng lưng một phát lạnh, đến khi Thảo lên xe từ phía sau ôm lấy hắn hắn mới lấy lại tinh thần.