Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 1: Trọng sinh và kế hoạch




Chương 1: Trọng sinh và kế hoạch

Núp dưới gốc cây, một thanh niên 17-18 tuổi ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn trời.

Hắn là Tô Đại Giang một người trọng sinh, đúng vậy, hắn trọng sinh.

Kiếp trước cuộc sống như một cuốn phim từng màn, từng màn trôi qua óc hắn.

Gia đình, nghèo không đất đai, cha hắn chạy đò dọc nuôi sống gia đình mẹ làm thuê ai mướn gì làm nấy, làm cỏ, hái ớt dại bán, ai mướn gì mẹ hắn làm nấy, năm hắn 13 tuổi ba mẹ hắn tích góp được một số tiền quyết định mướn đất trồng cây, năm 2008-2009 giá cam sành rẻ như cho nhưng ba hắn quyết định liều một lần, ba hắn thành công.

Cam lên giá được hai năm thì chủ đất bẻ kèo chấp nhận bồi thường họp đồng lấy lại đất, cũng may gia đình hắn tích được một số tiền mua một mảnh đất cho riêng mình nhưng mà tới giữa năm 2013 biến cố ập đến.

Cha hắn tính tình háu thắng bị lưu manh lừa gạt trên bàn bida gần 200tr, mẹ hắn bán đi mãnh đất vay mượn khắp nơi mới đủ tiền trả cho bọn lưu manh, nhưng từ đó cha mẹ hắn thường xuyên cãi nhau, đến năm hắn 18 tuổi ba mẹ hắn quyết định l·y h·ôn.

Hắn theo mẹ lên bình dương làm công nhân cho một công ty giày da, những tưởng bất hạnh tới đây là kết thúc, đầu 2015 lúc ấy hắn vào ngày sinh nhật 20 tuổi mẹ hắn gặp t·ai n·ạn giao thông q·ua đ·ời trên đường về,

Cha từ khi cùng mẹ hắn tách ra thì rượu chè be bét không lâu sau cũng q·ua đ·ời, 22 tuổi hắn, mất cả cha lẫn mẹ! hắn tiếp tục ở lại bình dương làm công nhân.

Một ngày cuối năm 2019 công ty tổ chức liên quan, hắn hơi say nên mua mười tờ vé số, vận mệnh cuối cùng mĩm cười với hắn mười tờ vé sổ trúng đặc biệt cả mười, một thanh niên 25 tuổi cầm hơn chục tỷ trong tay hắn quyết định về quê mua đất trồng trọt.

Ai ngờ chưa hết năm hắn được nghe tin khu đất hắn mua vô quy hoạch, cầm thẻ ngân hàng gần trăm tỷ trong tay hắn không muốn cố gắng nữa quyết định nằm ngửa.

Nhớ lại ba hắn bị hố trên bàn bida, hắn đi đánh bi da, ai ngờ đâu thiên phú quá tốt học hơn năm tháng hắn đánh toàn huyện vô địch thủ, tẻ nhạt vô vị hắn bẻ cơ giải nghệ.

Sau này gặp lại mấy tên lưu manh hận ý mãnh liệt hắn lao vào đánh nhau nhưng b·ị đ·ánh nằm viện cả tháng trời.

Ra viện hắn quyết định đi học võ, thế là ba tháng sau HLV nói không còn gì dạy hắn, hắn về lại quê bỏ tiền ra thuê người đập cho mấy tên lưu manh một trận thằng tàn tật, thằng đi theo ba mẹ hắn, không có bất ngờ gì xảy ra hắn b·ị b·ắt trước ngày ra toà hắn chia hai tài sản, một nữa cho hai bên nội ngoại còn nữa kia hắn quyên toàn bộ cho từ thiện.

Toà tuyên án hắn chung thân.



Ngồi trong căn phòng tối hắn nhìn phía bức tường ngẩn người, cùng phòng giam với hắn có mấy người ồn ào nhưng hắn gần như không nghe thấy.

Một ngày cuối thu tiết trời se se lạnh hắn vẫn nhìn mặt tường nhưng trong đôi mắt hắn dần dần kiên định, hắn đứng dậy chạy thật nhanh và đập đầu vào tường, trán hắn hơi đau cơ thể cũng lạnh dần tiếng hô hoán chung quanh cũng nhỏ dần, trước mắt hắn đang dần dần tối lại, trong lúc mơ hồ hắn nghe được một thanh âm: " Nếu cho ngươi một cơ hội làm lại ngươi có thể thay đổi mọi thứ không?"

"Có thể."

Giọng hắn thều thào đáp lại nhưng thanh âm đã bị lấn ác đi trong tiếng ồn ào chúng quanh, ý thức mất dần nhưng khó môi hắn dần công lên



" Vô nghĩ trưa nè, mày nhìn cái gì mà tập trung tinh thần dữ vậy?"

Một âm thanh đánh thức hắn từ trong hồi ức,

Hắn lấy lại tinh thần quay sang nhìn người đàn ông trung niên, vì nhà nông nên làn da đen nhẻm, mới gần bốn mươi mà tóc đã lốm đốm bạc, trong hồi ức ba hắn hiếu thắng, nói chuyện với hắn chưa bao giờ ngọt ngào, nhưng ba hắn rất thương hắn, và lo cho gia đình vì muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn nên ông mới bị lừa gạt.

"Dạ."

Sau một lúc lâu hắn mới trả lời, thanh âm của hắn khàn khàn trầm thấp.

Ba hắn giật mình: " Mày bị làm sao vậy? Trúng nắng à?"

Hắn lắc đầu: "Con không sao, về thôi cha mẹ đợi ở nhà ăn cơm."

Ba hắn hồ nghĩ nhìn hắn, ông nói: " Có mệt thì chiều ở nhà nghỉ đi, còn bao nhiêu đễ chiều tao đào."



Nói rồi ông quay đầu đi theo con đường mòn nhỏ về nhà, hắn nhìn theo ba hắn bóng lưng đôi mắt dần dần đỏ lên miệng thì thào:

" Trọng sinh thật tốt."

...

Nhà hắn ở thị trấn ngã 6 một vùng hẻo lánh nơi, đây năm 2012 nhiều nhà còn chưa có xe máy, nên chạy đò dọc mấy năm nay rất phát triển, ba buổi sáng 4 giờ đã dậy cho kịp chuyến người ta đi chợ sáng tới hơn chín giờ mới về, về tới nhà ông tất bật ăn cơm rồi tranh thủ đắp bầu trồng cây, hôm nay là chủ nhật hắn không đi học nên ra phụ ông được một ngày.

Trên đường về nhà hắn vẫn đang suy tư, muốn ngăn chặn bị kịch kiếp trước xảy ra hắn phải kiếm tiền, tuy nói thời đại này ăn uống không lo nhưng đễ kiếm tiền thật không dễ, kiếp trước từ khi hiểu chuyện hắn vẫn thường tranh thủ thời gian đi học về bắt ốc bươu ra chợ bán nhưng không nhìu,mỗi tuần một lần 5-6 kg đạp xe hơn chục cây bán cũng hơn trăm ngàn. Ốc cũng cần có thời gian sinh sôi.

Kiếp trước mặc dù gia tài trăm tỷ nhưng hắn toàn dựa vào vận may kinh doanh hắn chưa từng có, đang suy tư thì cũng về tới nhà.

Một mái lá đơn sơ ở giữa đồng, xung quanh là vườn cây ăn trái, nhà hắn chỉ có nữa cái hàng sớm là gia đình chú hai gọi là nữa cái vì gia đình chú hai chưa chuyển hẳn về đây, hai gia đình cách nhau một con mươn to, đây là mương nước của đập thủy lợi, hắn cũng không biết con đập tên gì chỉ biết người ta gọi đây là đập lớn, phía trước nhà hắn trồng hai bụi tầm vông to, hắn bước chân tới cửa nhìn mẹ hắn trong bếp tất bật, ba hắn thì đang rửa tay ngoài lũ nước sau hè tâm hắn thấy ấm áp, đã mất đi tất cả hắn bổng có lại được, hắn bước chân vào bếp ôm mẹ hắn,

Bà Mai đang bận rộn nêm cá bị hắn doạ giật mình, nhưng rất nhanh nở nụ bà quay lại nhìn hắn cười mắng: "Đi rửa tay rửa mặt gì đi rồi vô ăn cơm, lớn rồi mà như trẻ con vậy!"

Hắn nhìn hắn người phụ nữ làn da rám đen, tóc lấm tấm trắng, nhưng không thể che lấp được bà lúc trẻ là một mỹ nhân, hăn nhìn bà nhỏ giọng nói:

"Cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn, mẹ không cần phải cực khổ nữa!"

Bà Mai nghe hắn nói không hiểu ra sao, bà nghĩ hoặc hỏi: " Làm sao vậy?"

Nói bà lấy tay sờ trán hắn lẫm bẫm:

" Đâu có nóng?"

Hắn nở nụ cười: " Không có gì, còn đi rửa mặt."

Bà Mai cũng xong nghĩ nhiều bà lại tiếp tục bận rộn.



Hắn chạy ra sau hè múc một ráo nước đầy rửa mặt một cái, rồi chạy vô nhà pha một bình trà xách theo hai cái ly với hủ đường, hắn đễ trà lên cái bàn gỗ nhỏ, bàn là ba hắn làm từ gỗ vụn nhìn không đẹp mắt nhưng mà chắc chắn.

Ba hắn lại trước bàn ngồi xuống còn đang nghi hoặc hắn hành động hôm nay thì hắn đã cháng sơ hai cái ly bỏ một tý đường rót đầy hai trà, đẩy một ly về phía cha hắn, hắn nâng ly trà thổi thổi nhấp một ngụm rồi hỏi:"Tính trồng cam lại hay sao cha?"

Ông Tính cũng nâng ly trà uống một miếng, ông gật đầu: "Ừm, không trồng cam thì biết trồng cái gì bây giờ?"

Hắn gật gật đầu nhìn như tùy ý hỏi: "Sao mình không cây khác đi cha? con thấy người ta bây giờ đổ xô trồng cam quá trời, vật hiếm thì quý còn thấy cam không có giá bao lâu nữa đâu."

Hắn nhớ rõ kiếp trước cam sành vẫn còn có giá tới 2014- 2015 nói cách khác vẫn còn hai ba năm nữa nhưng khi đó cam của hắn mới có thể đễ trái.

Ông Tính như có điều suy nghĩ, ông hỏi: "Vậy mày thấy nên trồng cái gì bây giờ?"

Gia đình chỉ có hắn học cao nên ba mẹ hắn vẫn rất tin tưởng hắn, chỉ tiếc khi đó hắn không có trí nhớ của mười mấy năm sau.

Hắn suy tư trong chốc lát rồi nói: " Trồng mít thái đi, còn thấy mít thái bây giờ rất ít người trồng rất có triển vọng."

Mít ở mấy năm sau xuất khẩu sang Trung Quốc, giá lên nhanh như diều cao nhất lên tới hơn năm mươi ngàn một kí, một trái mít thái cho trái đầu có thể lên tới gần 20 kg, mấy năm đó mấy nhà trồng mít thì ngon rồi, nhà tường mọc lên mấy cái.

Ông Tính xoa cằm như có điều suy nghĩ, ông gật đầu:

" Để tao bàn lại với mẹ mày coi."

Nhìn ba hắn gật đầu hắn biết chuyện này 80% là thành, cha mẹ hắn thường xuyên cãi nhau nhưng nhà này chuyện lớn cơ hồ là cha hắn quyết.

Đúng lúc này giọng mẹ hắn từ phòng bếp truyền ra: " Hai cha con vô dọn chén ăn cơm."

Hắn nghe bà Mai gọi thì "dạ" một tiếng gọi chạy vô dọn chén.

Bữa cơm quê đạm bạc một tô canh bầu, một chảo óc kho xả ớt, đạm bạc nhưng hắn thấy bữa cơm này phá lệ ấm áp.