Ỷ Thanh Lan nghe hắn ra lệnh cho Vệ sĩ, lập tức khó chịu mà quay sang nhìn hắn.
- Sao lại về biệt thự? Tôi muốn về nhà của chị Tuyết.
Dương Đổng Triệt lo ngại cô sẽ tiếp tục làm loạn.
Cho nên, trước tiên là vươn tay nhấn công tắc, cho cửa kính của xe hơi được nâng lên, rồi mới đáp lời Ỷ Thanh Lan.
- Nếu chúng ta đã không ly hôn, thì vợ chồng đương nhiên phải ở chung một nhà, chứ không thể nào ly thân mãi được.
- Kha Tịch Tuyết là Bác sĩ, thế mà lại không thể chăm sóc chu đáo cho em, khiến em phải nhập viện trong tình trạng bất tỉnh.
- Vậy em nói xem, làm sao tôi có thể yên tâm để mẹ con em tiếp tục ở đó?
- Về nhà đi. Để tôi chăm sóc và bù đắp cho mẹ con em.
Cô lại bắt đầu hoảng loạn, khi nhớ lại viễn cảnh những lần mà hắn hành hạ, sỉ nhục cô.
Nước mắt lại không tự chủ được mà lã chã rơi xuống.
Không, Ỷ Thanh Lan không muốn quay lại ngôi biệt thự, chứa đựng đầy những nỗi ám ảnh kinh hoàng, đối với cô thêm bất cứ một lần nào nữa.
Cô sợ những cảnh tượng đó lại một lần, hay thậm chí là thêm nhiều lần lặp lại trong cuộc đời của mình.
Ỷ Thanh Lan nhìn Dương Đổng Triệt, một lần nữa khóc lóc van xin, nước mắt của cô rơi xuống nhiều đến nỗi như muốn hoá thành sông.
- Không! Cầu xin anh! Làm ơn... xin anh hãy buông tha cho cuộc đời của tôi đi được không?
- Hức... tôi không muốn... không muốn trở về căn nhà đó, thêm bất cứ một lần nào nữa đâu.
Hắn biết có lẽ do trước đây bản thân đã hành hạ Ỷ Thanh Lan. ở trong ngôi biệt thự của mình quá nhiều.
Khiến cho cô bị ám ảnh, mỗi khi trở về nơi mà Dương Đổng Triệt từng nghĩ, đó sẽ là mái ấm gia đình của cô và hắn.
Thời gian qua, Dương Đổng Triệt cũng đã tự dằn vặt bản thân rất nhiều.
Vì những nỗi đau cả hiện hình lẫn vô hình, mà bản thân đã gây ra cho Ỷ Thanh Lan.
Nhưng hắn thật sự đã yêu cô rất nhiều!
Buông tha cho Ỷ Thanh Lan, là điều mà Dương Đổng Triệt mãi mãi cũng không làm được.
Cho nên hắn chỉ còn một cách, đó là đưa cô quay trở về nhà, rồi từ từ bù đắp cho Ỷ Thanh Lan.
Với hy vọng quan hệ giữa cô và hắn, có thể trở về giống như trước kia.
Dương Đổng Triệt vươn hai tay ôm lấy hai bên má của Ỷ Thanh Lan.
Đôi mắt đen sâu của người đàn ông trong phút chốc lại đỏ hoe.
Giống như hắn cũng đang muốn khóc cùng với cô.
- Thanh Lan, tôi thật sự rất yêu em! Trước giờ, tôi vẫn luôn mong mỏi một điều, rằng em sẽ cho tôi cơ hội sửa chữa những lỗi lầm, mà tôi đã gây ra cho em trong quá khứ.
- Huống hồ, bây giờ chúng ta còn có chung với nhau một đứa con. Chẳng lẽ em lại tuyệt tình đến nỗi, muốn để cho con mình sau khi sinh ra, bị người đời cười chê là không có một gia đình hoàn chỉnh hay sao?
- Tôi biết ngôi biệt thự kia đã chất chứa rất nhiều nỗi ấm ức của em. Nếu như em không muốn về đó nữa, vậy chúng ta hoàn toàn có thể chuyển đến sống ở một căn biệt thự khác.
- Tôi lấy mạng sống của mình ra để thề, rằng từ nay trở về sau sẽ không bao giờ sỉ nhục, hành hạ, hay khiến em phải chịu oan ức nữa.
- Thanh Lan, cầu xin em cho tôi một cơ hội, được không?
Ỷ Thanh Lan cứ như vậy.
Có lúc rất yếu đuối, lại có lúc rất lạnh lùng, vô tình.
Cũng giống như lúc này, cô dứt khoát đưa tay lên gạt tay hắn ra, nói trong nước mắt.
- Dương Đổng Triệt, anh có biết không? Anh chính là nỗi sợ hãi lớn nhất của cuộc đời tôi. Cho nên, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh. Thì cho dù sống ở đâu, đối với tôi mà nói, đều là địa ngục trần gian.
Một lần nữa, Ỷ Thanh Lan lại đặt tay lên bụng mình, nở một nụ cười nhạt nhẽo.
- Còn có... anh nghĩ đứa bé trong bụng tôi sau khi sinh ra, nó có thể hạnh phúc được không. Nếu như nó biết được ba mẹ nó, chỉ vì muốn nó có một gia đình trọn vẹn, mà gượng ép ở bên cạnh nhau?
- Nó sẽ nghĩ gì nếu biết được ba của nó, từng không hoan nghênh sự tồn tại của nó trên thế giới này?
- Anh vốn không có tư cách để đem đứa bé ra ép tôi, phải quay trở về bên cạnh anh.
Nghe xong mấy lời này của cô, Dương Đổng Triệt lại tức giận như muốn phát điên.
Không thể kiềm chế được mà lại lớn tiếng với Ỷ Thanh Lan.
- Rốt cuộc thì tôi phải nói bao nhiêu lần thì em mới chịu hiểu đây hả? Tôi đã nói rồi! Trước đây, tôi không muốn em mang thai, là bởi vì không thích chuyện em quan tâm con mà bỏ rơi tôi.
- Với lại, tôi không muốn em vì sinh con cho tôi mà phải vất vả. Còn nếu như em nhất quyết muốn sinh con, tôi cam tâm tình nguyện cùng em nuôi dạy con của chúng ta thành người.
- Chúng ta không phải gượng ép ở bên cạnh nhau. Mà tôi muốn em có thể mở lòng với tôi thêm một lần nữa, để tôi có cơ hội làm tròn trách nhiệm làm chồng, làm cha. Tôi muốn chúng ta cùng nhau xây dựng một gia đình đúng nghĩa.
Hắn vừa nói dứt lời, cô cũng lập tức hét lên.
- Vậy anh có hiểu những gì tôi nói không hả? Tôi không muốn cùng anh quay trở về bên cạnh nhau.
- Còn... để anh nuôi dạy con của tôi. Sau này, có khi nào nó trở thành một người đàn ông bệnh hoạn, biến thái, độc đoán, gia trưởng giống như anh không hả?
Ỷ Thanh Lan lại xoay lưng về phía Dương Đổng Triệt, vươn tay chạm vào tay cầm của cửa xe mà lay lay thật mạnh, đồng thời lớn giọng với người lái xe.
- Mau dừng xe lại! Tôi muốn xuống xe.
Hắn nhớ từ sau khi cô rời khỏi nhà, bọn họ đã có vô số lần tranh cãi nảy lửa.
Nhưng hình như đây là lần đầu tiên Ỷ Thanh Lan mắng hắn bệnh hoạn, biến thái, độc đoán và gia trưởng.
Những lần trước, cô chỉ đơn thuần bộc lộ hết những uất ức, mà từ trước đến nay bản thân đã phải gánh chịu, và đều là do một thân Dương Đổng Triệt gây ra.
Lần này, hắn để cho Ỷ Thanh Lan thỏa sức làm loạn trong, xe mà không có ý định ngăn cản, chỉ lạnh lùng nói.
- Có phải bây giờ tôi làm bất cứ điều gì, thì cũng không thay đổi được thành kiến của em đối với tôi, có đúng không?
- Vậy được thôi. Tôi nói cho em biết! Nếu như bây giờ em không chịu ngoan ngoãn theo tôi về nhà, tôi xin thề sẽ huỷ hoại tất cả những thứ liên quan đến em.
- Sẽ thế nào nếu như anh trai em cùng Kha Tịch Tuyết thất nghiệp đây?