Trộm Tâm

Chương 66: Đoạn nhạc đệm




Mấy ngày nay Cam Niệm suy nghĩ rất nhiều, trong đầu đều là chuyện liên quan đến Hứa Hoài Thâm, trong lòng cô thấy hoảng loạn nhưng lại không biết nên nói với cậu thế nào.

Bạn cùng phòng đều phát hiện ra mấy hôm nay Cam Niệm luôn thất thần, đi học cũng không tập trung.

Khi bạn thân là Bối Doanh Doanh biết được chuyện này, Cam Niệm đã bị mắng cho một trận:

“Cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, tìm thời gian hẹn cậu ta ra ngoài rồi thẳng thắn nói chuyện là được.”

Cam Niệm thật sự rất muốn giáp mặt hỏi cho rõ ràng, “Nhưng gần đây cậu ấy rất bận, đã mấy ngày tớ chưa thấy mặt.”

“Vậy….”

Điện thoại Cam Niệm thông báo có cuộc gọi chờ, cô vừa nhìn thì thấy cuộc gọi của Hứa Hoài Thâm!

“Nói chuyện với cậu sau nhé, Hứa Hoài Thâm đang gọi cho tớ.”

“Được được được, đồ trọng sắc khinh bạn…”

Cam Niệm cười cười rồi tắt cuộc gọi, sau đó nhận cuộc gọi của Hứa Hoài Thâm, đầu bên kia nói:

“Niệm Niệm, cậu đang ở đâu vậy?”

“Tớ ở ký túc xá.”

“Buổi tối muốn ăn cơm cùng tôi không? Đội của bọn tôi liên hoan, bọn họ đều nói muốn gặp cậu.” Hứa Hoài Thâm yên lặng cong môi cười.

“A???”

“Cậu đến đây đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm. Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ từ chối bọn họ, chúng ta ra ngoài ăn.”

“Không sao, cậu cũng chưa ăn phải không? Vậy để tớ đi cùng cậu.”

Hứa Hoài Thâm nói mình sẽ đợi cô dưới tầng, Cam Niệm đổi một chiếc áo cánh dơi cùng váy ngắn rồi đi xuống.

Hứa Hoài Thâm nhìn thấy Cam Niệm, cậu nhanh chóng kéo cô vào vòng tay, giọng nói dịu dàng lưu luyến: “Đã lâu không thấy Niệm Niệm nhà chúng ta!”

“Cậu nhớ tớ không?” Cam Niệm hỏi.

Hứa Hoài Thâm buông Cam Niệm ra, cậu nhéo chóp mũi cô, “Nhớ! Cậu không nhìn ra tôi nhớ cậu nhiều như nào sao?”

Cam Niệm mỉm cười nắm tay cậu, “Tớ cũng rất nhớ cậu…”

Hứa Hoài Thâm cười, cậu nắm chặt tay cô, dẫn cô đến chỗ mọi người, “Đấu xong vòng loại là tôi sẽ không còn bận như vậy nữa.”

Cam Niệm quay đầu nhìn cậu, ánh mắt cô đầy mong chờ, “Vậy cuối tuần chúng ta có thể hẹn hò rồi sao?”

“Ừm, đến lúc đó mỗi tối tôi đều có thể ở bên Niệm Niệm.”

Cam Niệm mím môi cười, thấy Hứa Hoài Thâm vẫn đối xử với mình như trước, cô phát giác có phải chính mình đã suy nghĩ quá nhiều, ít nhất thái độ của cậu ấy không hề khác với trước đây.

Tới quán ăn, Hứa Hoài Thâm đưa Cam Niệm đến phòng được đặt. Bọn họ đi vào phòng, nam nữ trong phòng đều nhìn ra cửa:

“Ui kìa, anh Thâm và chị dâu đến rồi, nào lại đây ngồi!”

Trong phòng đều là thành viên của đội tuyển, Cam Niệm nhìn một vòng thì chú ý đến nữ sinh duy nhất trong số đó — Tô Tân.

Cam Niệm đã nhìn qua ảnh chụp của chị ta, người này chính là tài nữ khoa toán trong miệng Tăng Tiểu Huyên.

Tô Tân trông rất xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh phủ xuống như thác nước, trên người mặc chiếc váy dài màu tím.

Cam Niệm dời ánh mắt sang chỗ khác, cô nghe thấy Hứa Hoài Thâm giới thiệu mình với bạn bè, lúc giới thiệu đến Tô Tân thì hai người gật đầu chào hỏi đối phương.

Hứa Hoài Thâm nắm tay Cam Niệm đi vào trong, Cam Niệm ngồi bên cạnh Tô Tân, mà bên phải cô là Hứa Hoài Thâm.

Một nam sinh khác ngồi cùng bàn liền trêu ghẹo: “Mấy ngày nay mọi người đều bận rộn, cuối tuần này bọn tôi định đi biển chơi. Hoài Thâm, cậu dẫn bạn gái đi cùng nhé, nếu không bọn tôi không cho cậu đi theo.”

Hứa Hoài Thâm cười cười, cậu giúp Cam Niệm lau bát đũa, “Cuối tuần tôi đưa Niệm Niệm đi chỗ khác.”

“Hoá ra là thế giới hai người. Mà cũng đúng, mấy ngày nay tên nhóc này bận rộn như thế, cũng không có thời gian bên cạnh em dâu. Tý nữa ăn cơm xong thì hai người cứ đi hẹn hò đi, phần mô hình còn lại chúng tôi sẽ kiểm tra.”

Hứa Hoài Thâm nhìn về phía Cam Niệm, cậu sờ đầu cô một lúc lâu rồi gật đầu đồng ý.

Cam Niệm bị mọi người cười đến nỗi mặt đỏ tai hồng, cô muốn đánh Hứa Hoài Thâm thì bị cậu nắm chặt tay, kéo xuống dưới bàn.

Ánh mắt Tô Tân lướt qua hai người, thấy một màn như vậy thì thu ánh mắt trở về, cô hỏi Hứa Hoài Thâm: “Hoài Thâm, tôi nghĩ tối nay cậu tạm thời đừng vắng mặt? Tôi sợ mấy người bọn họ kiểm tra sẽ xảy ra sai sót.”

Cam Niệm sững sờ, cô vừa quay sang đã bắt gặp ánh mắt và nụ cười nhàn nhạt của Tô Tân.

“Chị Tân, chị quá không tin tưởng bọn tôi rồi đó.” Một nam sinh khác lên tiếng.

Cam Niệm cũng rất tò mò thái độ của Hứa Hoài Thâm, tâm trạng cô căng thẳng, không biết cậu sẽ quyết định như nào.

Nhưng thái độ của Hứa Hoài Thâm rất kiên quyết: “Tối mai tôi sẽ đến sớm kiểm tra, mọi người cứ xem trước đi.”

Tô Tân không còn lời nào để nói.

Sau khi đồ ăn được bưng lên, Tô Tân chủ động bàn luận với Hứa Hoài Thâm về thiết kế mô hình 3D, đề tài khoa học tự nhiên quá mức khô khan, Cam Niệm hoàn toàn không nghe hiểu.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Tô Tân luôn dừng lại trên người mình tựa như đang đánh giá.

Cam Niệm nghe Tô Tân nói chuyện hăng say, còn Hứa Hoài Thâm thì ngồi bóc tôm, thỉnh thoảng phụ hoạ một hai câu, trong lòng Cam Niệm dù không thoải mái nhưng cũng không thể hiện ra. Những suy nghĩ kỳ quái lại một lần nữa xuất hiện và tác oai tác quái trong đầu cô.
Cam Niệm cúi đầu uống canh, yên lặng không nói chuyện.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện thêm một chiếc thìa múc canh đổ vào bát cho cô, Cam Niệm lập tức ngẩng đầu thì nghe thấy Hứa Hoài Thâm nói một câu hàm chứa ý cười, “Đúng là ngốc!”

Thì ra canh trong bát đã hết mà cô vẫn còn múc để uống.

Cam Niệm xấu hổ, Hứa Hoài Thâm bèn đưa toàn bộ số tôm đã bóc sạch vỏ bỏ vào bát cho Cam Niệm, “Cậu ăn đi.”

Tô Tân đang hăng say nói không biết sao lại đột nhiên ngừng lại.

Cam Niệm hỏi cậu: “Sao cậu không ăn?”

Hứa Hoài Thâm nghiêng đầu nói một câu mờ ám bên tai cô: “Đợi tý nữa…. ăn cậu!”

“Khụ khụ khụ…” Cam Niệm bị sặc canh làm Hứa Hoài Thâm bật cười, cậu vỗ lưng cho cô, “Trêu cậu vui thật đó.”

Những người khác đều chú ý đến bọn họ, “Hai người đang thì thầm cái gì vậy?”

Cam Niệm cực kỳ xấu hổ, cô trừng mắt lườm Hứa Hoài Thâm khiến cậu cười càng vui vẻ.

Hứa Hoài Thâm nhìn về phía người vừa lên tiếng, cậu từ từ trả lời: “Tôi và bạn gái mình nói chuyện cũng phải nói cho cậu nghe sao?”

“Chết tiệt, anh Thâm đúng là quá đáng….”

Suốt bữa cơm, ánh mắt Hứa Hoài Thâm hầu như đều đặt ở trên người Cam Niệm, hai người bọn họ ngọt ngọt ngào ngào giống như những người khác không hề tồn tại. Mới đầu Cam Niệm không được vui cho lắm, nhưng cuối cùng lại bị sự cưng chiều của cậu làm cho quên hết mọi chuyện.

Sau khi ăn xong, Hứa Hoài Thâm đứng dậy, cậu cầm áo khoác, nắm tay Cam Niệm rồi nói với mọi người, “Mọi người từ từ ăn, tôi và bạn gái mình đi trước.”

“Cậu làm gì mà vội như vậy?”

Hứa Hoài Thâm cười nhạt một tiếng, “Quả thực tôi thấy hơi sốt ruột.”

Hai người đi ra khỏi phòng ăn, Cam Niệm hờn giận Hứa Hoài Thâm vì hành vi liều mạng rải thức ăn cho chó trong tối nay, Hứa Hoài Thâm cười cười, cậu kéo cô vào ngõ vắng để hôn, sau đó trán tựa vào trán cô và nói: “Đã lâu không gặp nên không nhịn được mà muốn làm vậy với cậu.”

Cam Niệm cong môi cười, cô kéo cổ áo cậu rồi tự động dâng lên đôi môi ngọt ngào, “Tớ cũng thế.”

Hứa Hoài Thâm dắt Cam Niệm đi ra ngoài, hai người chậm rãi trở lại trường học.

Đầu xuân, thời tiết cũng dần ấm lên, Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm mặc ít quần áo như thế thì trong lòng lo lắng cô sẽ bị cảm, cậu cởi áo khoác lên người cô.

“Tớ không thấy lạnh, vừa mới ăn cơm xong nên rất nóng.”

“Cậu ngoan ngoãn mặc vào cho tôi, nếu mà ốm thì tôi sẽ xử lý cậu.”

Cam Niệm bĩu môi rồi cầm bàn tay nóng hầm hập của cậu, “Có cậu ở bên cạnh, tớ làm sao ốm được.”

“Kể cho tôi nghe xem nào, mấy hôm tôi không ở cạnh thì buổi tối một mình cậu làm gì?”

“Tớ ở ký túc xá đọc sách hoặc chơi game.”

“Chơi game? Lại chơi cùng nam sinh nào sao?”

“Không có, tớ chơi với bạn cùng phòng.”
Cậu nhéo má cô, “Vậy còn tạm được.”

Cam Niệm khó chịu, cô dẩu môi lên nói: “Dựa vào đâu mà cậu thì được ăn cơm cùng nữ sinh khác, còn tớ lại không được chơi game với nam sinh? Cậu như vậy là không công bằng!”

Hứa Hoài Thâm nhíu mày, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, “Tôi ăn cơm với nữ sinh?”

“Đúng vậy!” Cam Niệm hờn giận quay mặt sang một bên, “Bạn cùng phòng của tớ đã nhìn thấy, hôm ấy tớ còn gọi điện hỏi cậu nhưng cậu nói dối tớ là đi ăn với bạn cùng phòng.”

Hứa Hoài Thâm nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, cậu cười giải thích: “Thật sự ngày hôm đó tôi đi ăn với bạn cùng phòng, nhưng bọn họ đi trước, tôi và Tô Tân phải xử lý xong mô hình rồi mới ra sau. Cuối cùng bọn họ ăn xong trước nên đứng dậy trước, chỉ còn lại tôi và chị ta.”

Cam Niệm xấu hổ: “À… vậy mà tớ còn tưởng….”

Đi đến chỗ tối, Hứa Hoài Thâm túm lấy người nào đó đang hiểu lầm mình, cậu giữ chặt eo cô, không cho cô chạy trốn, giọng điệu trầm thấp: “Không hỏi cho rõ ràng mà đã ghen? Tôi đã hiểu vì sao tối nay cậu không được vui cho lắm.”

Cam Niệm rũ mắt xuống, “Mấy ngày hôm nay tớ đều không thấy mặt mũi cậu đâu thì hỏi kiểu gì, tớ chỉ mong mình suy nghĩ quá nhiều. Tớ còn nghĩ rằng chúng ta đã qua cái thời yêu đương cuồng nhiệt, cho nên bây giờ cậu không yêu tớ nhiều như trước nữa.”

Cam Niệm vừa dứt lời, đôi môi cô đã bị người trước mặt chặn lại, cậu giữ ót Cam Niệm để cô hoàn toàn đón nhận nụ hôn của mình.

Chiếc lưỡi dài của cậu không ngừng trêu chọc trong miệng Cam Niệm, nó giống như một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt hai má cô. Sự nóng bỏng cuồng nhiệt của Hứa Hoài Thâm làm Cam Niệm choáng váng, suýt chút nữa cô quên cả hô hấp.

Hứa Hoài Thâm buông người trong lòng, cậu cúi xuống cắn một cái lên chiếc cổ trắng nõn của Cam Niệm, giọng nói thì khàn khàn, “Cậu còn nói tôi không yêu cậu như trước nữa không?”

“Ư… ừm…Tớ không nói.”

“Phải phạt cậu thật nặng, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ linh tinh.” Cô nàng này dám hoài nghi cậu không đủ yêu cô?

Cậu cũng không ngại chứng minh bản thân mình một chút cho cô xem!

Cam Niệm bị Hứa Hoài Thâm trêu chọc khóc không ra nước mắt, khuôn mặt cô hồng như trái táo, dáng vẻ xấu hổ nép trong vòng tay cậu.

“Tớ sai rồi còn chưa được sao?” Ánh mắt cô trông mong xin được tha.

“Thật sự biết sai rồi? Vậy sau này cậu còn dám nghĩ như vậy nữa không?”

“Không dám nữa!”

Cậu gõ đầu Cam Niệm, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Tôi sẽ không bao giờ lừa gạt cậu, có điều gì nghi ngờ thì cậu phải hỏi trực tiếp tôi, không được giữ ở trong lòng, tôi không muốn cậu phải khó chịu vì bất cứ chuyện gì. Mấy ngày nay tôi bận nên không thể bên cạnh cậu, tôi cũng không muốn bảo bối phải một mình ở ký túc xá lo lắng này nọ, như vậy tôi sẽ đau lòng.”

Hoá ra Hứa Hoài Thâm rất nhanh đã hiểu được tâm trạng cô.

Cam Niệm gật đầu, “Tớ biết rồi.”

Đoạn nhạc dạo này qua đi, Hứa Hoài Thâm cũng kết thúc vòng đấu loại, đội tuyển của cậu thuận lợi tiến vào vòng bán kết.

Đầu tháng tư, khoa của Cam Niệm nhận được thông báo về việc làm phim ngắn, đây là một cuộc thi quy mô nhỏ do Đại học S tổ chức. Mỗi một lớp đều có thể gửi tác phẩm dự thi.

Chủ đề năm nay là: “Giấc Mơ Thanh Xuân Năm Đó.”

Lớp Cam Niệm cũng đăng ký dự thi và Cam Niệm nhận được lời mời làm nữ chính trong bộ phim.

Tan học, mấy nam sinh phụ trách làm phim ngắn chạy tới tìm Cam Niệm:

“Cam Niệm, tôi cảm thấy nhân vật này rất hợp với cậu, hơn nữa cậu còn rất xinh đẹp, chỉ có sắc đẹp này mới đảm đương được diễn viên chính trong bộ phim của bọn tôi.”

Thấy mọi người vừa nhiệt tình lại chân thành, Cam Niệm cuối cùng cũng đồng ý. Tuy nhiên bộ phim vẫn còn thiếu nam chính, tạm thời bọn họ vẫn chưa biết tìm ai.

Cam Niệm nghĩ một lúc rồi quyết định gọi điện cho Hứa Hoài Thâm, nhưng một mặt Hứa Hoài Thâm không thích làm mấy chuyện kiểu này, mặt khác là do quá bận nên cậu đã từ chối.

Ngày hôm sau, nam sinh với vai trò đạo diễn thông báo đã tìm được người đóng vai nam chính, Cam Niệm thấy thế cũng an tâm.

Sau khi Cam Niệm nhận kịch bản, cô phát hiện ra việc này khá thú vị. Khi còn nhỏ cô rất thích xem mấy bộ phim truyền hình, hiện tại đến phiên bản thân mình là diễn viên, cô mới thấy mọi chuyện không hề dễ dàng… nhưng cô lại rất thích thú.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Cam Niệm hào hứng kể câu chuyện mà mình sẽ diễn cho Hứa Hoài Thâm nghe, cuối cùng cô còn mời cậu: “Ngày mai tớ sẽ quay phim, cậu muốn đến xem hay không?”

Hứa Hoài Thâm đồng ý, thật ra trong lòng cậu cũng khá mong chờ.

Ngày hôm sau, Cam Niệm dẫn theo Hứa Hoài Thâm đến điểm quay trong khuôn viên trường, mấy người ở đây đều biết hai người.

Cam Niệm cầm kịch bản, cô kéo Hứa Hoài Thâm lại gần, “Cậu luyện lời thoại với tớ.’

“Lời thoại?”

“Đúng vậy, cậu đọc thoại của nam chính là được.”

Hứa Hoài Thâm gật đầu đồng ý.

Nội dung của bộ phim là lời tỏ tình của nam chính. Nam chính vẫn luôn yêu thầm nữ chính, nhưng không hiểu sao hai người luôn bỏ lỡ mất nhau, cuối cùng nam chính cũng lấy hết dũng khí để tỏ tình với nữ chính ngay tại nơi này.

Hứa Hoài Thâm quét mắt đọc qua kịch bản, mày cậu nhíu lại, “Có cảnh nắm tay và ôm nữa à?”

“…. À ừm, nhưng chỉ làm bộ làm tịch nắm tay rồi ôm một chút thôi.”

Hứa Hoài Thâm lật sau trang sau, sắc mặt lập tức thay đổi: “Lại còn cả hôn môi?!”