Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng - Chương 46: Cứu viện lũ lụt (Phần cuối)




Lục Thích hoảng hốt, "Chú nói cái gì?"



"Sạt lở đất, phân đội Nam Giang mất liên lạc!" Đội trưởng Hồ lặp lại lần nữa, tranh thủ thời gian chỉ huy điều động, tiếp tục liên lạc với đội trưởng Hà.



Trong đầu Lục Thích trống rỗng, đờ đẫn cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Chung Bình, chỉ nghe thấy một câu: "Số điện thoại quý khách vừa gọi không liên lạc được..."



Anh gọi ba lần, nghe được vẫn là câu nói kia.



Chương Hân Di đang gọi điện thoại, điện thoại cũng không thông, cô ta an ủi Lục Thích: "Anh đừng lo lắng, chắc chắn không có việc gì đâu."



Lục Thích không để ý đến cô ta, kéo ghế ra, ngồi xuống, vắt chéo chân, sắc mặt vẫn như thường gọi điện thoại.



Vẫn không liên lạc được.



Đội trưởng Hồ cau mày liên lạc với tổng bộ, kết thúc cuộc trò chuyện, lại lo lắng phái người đi liên lạc với bộ chỉ huy cứu viện, triệu tập mọi người tham dự họp khẩn cấp.



Lục Thích không có việc gì nói chen vào, "Hoảng cái gì, càng hoảng càng loạn."



Đội trưởng Hồ lườm anh, "Cậu thực sự ngồi yên được!"



Bọn họ bắt đầu họp, mỗi người một câu, Lục Thích không nói lời nào, không ngừng gọi điện cho Chung Bình, gọi mấy chục lần, đột nhiên nghĩ ra gì đó, lại mở danh bạ, Mại Mại, Từ Điển, Bình An, A Giới, lần lượt gọi cho cả đám.



Song đều chỉ nhận được một kết quả, hoặc tắt máy, hoặc không liên lạc được, tất cả đều không gọi được.



Cuộc họp kết thúc, đội trưởng Hồ quyết định nhân số đi chi viện, "... Cậu phụ trách dẫn đầu, có tình hình gì phải báo ngay."



"Vâng!"



"Tôi cũng đi!"



"Hả?" Đột nhiên có người xen vào nói, đội trưởng Hồ nhìn theo tiếng người nói, phẩy tay, "Cậu đừng ồn ào."



Lục Thích đá ghế ra, nói với người lãnh đạo đội kia: "Đi thôi."



"Quay lại!" Đội trưởng Hồ quát, bước nhanh lên túm Lục Thích, "Cậu làm loạn gì thế."



Lục Thích giữ lấy cổ tay ông, tăng sức, đội trưởng Hồ bị đau, nhưng cũng không phải là người dễ dàng chịu thất bại.



Đội trưởng Hồ tức giận: "Má nó cậu... Cái đồ con rùa này... Cậu dám làm chậm trễ bọn họ cứu người, lỡ tay giết cậu ít nhất còn được coi là anh hùng, tôi đã trừng phạt không ít loại con cháu như cậu trong quân đội rồi! Cậu mợ nó..." Không ngừng mắng, rút tay ra, định nhanh chóng chạy đi, nghĩ rằng đã kiềm chế được Lục Thích, ai ngờ vừa bỏ vạt áo ra lại bị trúng chiêu.



Hai người giao đấu mấy hiệp, cuối cùng được người khác tách ra, Chương Hân Di đưa cho Lục Thích một tờ khăn giấy, "Anh không sao chứ?"



Lục Thích gạt tay cô ta, mặt hầm hầm, ngồi xuống ghế.



Đội trưởng Hồ xoa má, chỉ vào Lục Thích nói: "Xem ra cậu có kinh nghiệm đánh nhau không ít, mấy cú đấm này rõ ràng là của mấy tên lưu manh."



Lục Thích hoàn toàn không để ý đến ông.



Công việc cứu viện vẫn còn đang tiếp tục, bên trấn Kiến Sơn mãi không thấy truyền đến tin tức có ích.



Lục Thích gọi điện thoại đến mức cạn pin, tự động tắt máy, lại sạc, khởi động lại máy tiếp tục gọi.



Gọi đến mức di động nóng lên, anh ném điện thoại sang bên cạnh, tựa vào ghế, ngửa đầu nhìn hoa văn trên trần nhà. Giữ tư thế đó lâu, anh lại buồn ngủ, trong lúc đó giấc mơ hỗn loạn, anh lại thấy sao trời rộng mở, một lát nhìn thấy chuột, qua một lát cằm hơi ngứa, hình như có người đang khẽ cạo râu cho anh.



Tốt thật...



Lục Thích vội vàng xoay người, chống lên bàn, nôn mửa.



Đội viên ở nơi đóng quân nhanh chóng chạy ra hỏi anh: "Cậu sao thế, không thoải mái chỗ nào?"



Lục Thích chỉ lo nôn, đến mức gần như nôn hết cả lục phủ ngũ tạng ra, đột nhiên nghe thấy tiếng hét lớn: "Gọi được điện thoại rồi, điện thoại của đội trưởng Hà có tín hiệu."



Anh lập tức ngẩng đầu, trong cổ họng vẫn còn khó chịu, nôn khan hai tiếng, nghe được tin tức mới nhất.



"Buổi sáng bọn họ vừa đến đó, chậm một chút, đúng lúc tránh được sạt lở đất, hiện tại đang hỗ trợ cứu viện, thông tin có vấn đề, chỉ là..."



Lục Thích lấy di động qua, gọi cho số máy kia, có chuông, nhưng không có người bắt máy, anh chống tay lên đùi, cúi đầu, nhắm mắt lại.





Thời gian tiếp theo, anh phối hợp với mọi người tiếp tục kiếm vật tư, sau khi trời tối, anh lại gọi điện, lúc này đợi một lúc lâu, bên đầu kia cuối cùng đã bắt máy.



"A lô... Lục Thích." Giọng nói rất to, xung quanh ồn ào.



Lục Thích nắm chặt di động, "Em ở đâu?"



"Em còn đang cứu viện, chỗ này xảy ra sạt lở đất, anh có biết không?"



"Tối thế này mà còn cứu viện?"



"Phải nhanh chóng cứu viện trong bảy hai tiếng... A lô? Nơi này tín hiệu không tốt..."



"Anh nghe thấy, anh nghe thấy!"



"Em nghe không rõ... Không nói nữa, Mại Mại đang gọi, em cúp đây."



"Đợi một lát..."



"Lục Thích, em không sao, anh yên tâm, em không sao!"



Mắt Lục Thích nóng lên.




Hai ngày hai đêm sau đó, Lục Thích vẫn hỗ trợ ở nơi đóng quân, trực chiến 24 giờ, anh còn nhận thêm cả ca đêm, đương nhiên là có đội viên khác đi cùng, anh còn chưa có tư cách làm việc độc lập.



Tới buổi chiều ngày thứ ba, Lục Thích hút hết điếu thuốc thứ năm, cuối cùng đã nhìn thấy đoàn xe quen thuộc từ xa đi đến, anh lập tức chạy lên, đi được vài bước thì dừng lại.



Mấy chiếc xe ngừng lại, đoàn đội trưởng Hồ đã vây quanh, Lục Thích nhìn thấy một người đi ra từ trong chiếc xe thứ hai, cả người đầy bùn, tóc toàn bụi, giày đã hỏng hết, cả người vô cùng nhếch nhác.



Chung Bình xuống xe, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đứng cách đó không xa, mỉm cười: "Lục Thích!"



Lục Thích đi lên, dừng trước mặt cô, "Thực mợ nó bẩn, em lăn trong bùn à?"



Chung Bình: "..."



Chung Bình chải chải qua tóc, vơ được đầy bùn... Lùi lại về sau mấy bước.



Đột nhiên bị người túm lấy, cô ngước mắt.



Lục Thích túm lấy cánh tay cô, vươn tay, khiến tóc cô càng rối.



"Aiz..." Chung Bình gọi lại.



Lục Thích buồn cười.



Cả đám người đầy bùn nhanh chóng quay về khách sạn tắm rửa, đã mấy ngày ngủ không đủ sáu giờ, tắm xong đều lăn ra ngủ.



Trước khi rời đi bọn họ đều đã trả phòng, lần này thuê phòng đều do Lục Thích sắp xếp, Chung Bình ngủ một phòng riêng.



Lúc này Chung Bình nằm trên giường, tóc vẫn còn hơi ướt, ôm chăn, cả người mê man.



Lục Thích ngồi bên cạnh nhìn cô, quan sát từ đầu tới chân... từ đầu tới chân... từ đầu tới chân...



Cuối cùng tầm mắt dừng trên chân cô.



Đôi chân lúc trước vẫn còn nhăn nhúm trắng bệch, lúc này đã có thêm mấy mụn nước.



Lục Thích nhíu mày quan sát một lát, lập tức đi ra ngoài.



Khi về mang theo mấy thứ, anh vào WC lấy chậu nước ấm, sau khi đi ra, khẽ lau chân mấy lần cho Chung Bình.



Lau sạch sẽ, anh dùng cồn sát trùng kim, thuần thục chọc mấy mụn nước, thấm hết đống chất lỏng chảy ra.



Chung Bình nhíu mày khẽ kêu một tiếng, Lục Thích thấy cô không tỉnh, lấy cồn sát trùng cho cô, cuối cùng băng chân lại.



Làm xong tất cả, người trên giường vẫn mê man như cũ, Lục Thích ngồi ở cuối giường, ôm chân Chung Bình đã được băng xong, cúi đầu hôn mấy cái, kéo quần cô xuống che kín.




Nhoáng một cái Chung Bình đã ngủ từ lúc chạng vạng đến tận sáng sớm, lúc tỉnh lại trời vẫn chưa sáng hẳn, chiếc giường bên cạnh truyền sang tiếng ngáy rất khẽ.



Chung Bình vẫn còn mơ màng, gãi cằm, lại nhắm mắt ngủ, một lát sau, vội vàng mở mắt ra, xoay người đứng lên, nhìn chằm chằm Lục Thích ở giường bên cạnh.



Cảm giác được hai chân khác lạ, cô lại dời tầm mắt xuống.



Hai chân được quấn băng, lập tức to lên hơn rất nhiều.



Chung Bình: "..."



"... Tỉnh rồi?"



Chung Bình quay đầu lại: "Vâng, còn sớm mà, anh ngủ thêm lát nữa đi."



"Em có đói không?" Lục Thích chống tay ngồi dậy.



"Vẫn chưa đói." Chung Bình thấy anh ngồi dậy, hỏi: "Anh băng chân cho em?"



"Ừ."



"Băng thành như vậy..."



"Chọc hết mụn nước của em ra, em có biết chân em thành dạng gì không?"



"... Anh biết chọc mụn nước sao?"



Lục Thích xuống giường, đi qua nhéo mặt cô, "Tự em mở ra xem đi."



Chung Bình mỉm cười, lười biếng dựa vào phía sau: "Em còn muốn nằm thêm một lát."



"Nằm đi."



Lục Thích lên giường cô, ôm lấy cô, Chung Bình dịch người, dựa vào lòng anh.



"Nói cho anh nghe hai ngày nay làm gì mà chân thành thế này?"



"Cứu viện đó, nước lũ đã rút dần rồi, không nghĩ tới trấn Kiến Sơn đột nhiên xảy ra sạt lở đất, tất cả mọi người không kịp chuẩn bị, may mà ngày đó bọn em đi chậm, nếu không... chỉ còn một chút nữa thôi."



Lục Thích ôm chặt cô, cằm cọ lên đỉnh đầu cô.



Chung Bình nói tiếp: "Mấy ngày nay nghỉ ngơi luân phiên, giấc ngủ không đủ, chân lại nổi mụn nước, khó chịu muốn chết."



Lục Thích khẽ hôn cô.




Chung Bình ôm thắt lưng anh, nói xong lại ngủ.



Lục Thích đắp chăn kín cho cô, không ngủ được, trợn mắt nghịch di động, chỉ một lát mặt trời đã lên cao, lại thay băng lần nữa cho Chung Bình.



Buổi trưa cuối cùng Chung Bình đã tức dậy, mọi người tập hợp họp, tổng kết nhiệm vụ, chuẩn bị lên đường về.







Lần cứu viện lũ lụt này, SR phải ra mười sáu phân đội, loại tình nguyện viên ra, tổng cộng có sáu mươi mốt đội viên, điều động hai trực thăng, nhận được năm mươi nghìn vật tư từ Ái Tâm, di dời được hơn năm trăm người dân.



Buổi tối, mọi người tụ tập một chỗ ăn cơm rồi rời đi.



Chung Bình ngủ nhiều, lúc này tinh thần đầy đủ, sau khi ăn xong tiêu thực, đi dạo với Lục Thích.



Chân cô còn quấn băng, phải đi dép lê, Lục Thích không cho phép cô đi xa, ôm cô đi trên đường dành cho người đi bộ, sau khi đi qua hai khúc rẽ, nói: "Được rồi chứ?"



"Vâng... Ơ..." Chung Bình đột nhiên chỉ tay, "Đây là cửa hàng gì vậy? Có ý nghĩa gì thế?"



Lục Thích ngẩng đầu nhìn theo tay cô chỉ.



"Không biết, không phải tiếng Anh." Lục Thích nói.




Chung Bình nhìn xung quanh, thấy một cô gái cao gầy từ cửa đi ra, "Đây là nhà hàng Âu..."



"Có muốn ăn chút gì không?"



"Vừa ăn no xong... Không cần đâu."



Đang nói đột nhiên truyền đến một tiếng động cơ gầm rú từ xa vang đến, một chiếc xe thể thao đỗ lại bên cạnh bọn họ, một người đàn ông ngồi cạnh ghế tài xế đi xuống, dáng người cao to, đầu đinh, đeo khuyên tai.



Một người từ ghế tài xế đi ra...



Phụ nữ...



Cửa mở ra, người phụ nữ cao gầy từ trong nhà hàng đi ra, cầm di động, nói với hai người kia: "Khéo quá, không cần gọi điện nữa, Trương Nghiên Khê đang chờ trên lầu đấy."



Hai người nhìn thoáng qua bọn họ.



Người phụ nữ cao gầy nhìn về phía Chung Bình và Lục Thích, "Hai vị muốn dùng cơm sao?"



"Không cần, cám ơn." Chung Bình nói.



Lục Thích đột nhiên chỉ vào tấm biển hỏi: "Có thể cho tôi hỏi đây là gì không?"



Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn, cười nói: "Người khác không thể giải thích ý này."



Lục Thích nhíu mày: "Hả?"



"Đây là tiếng Ý." Người phụ nữ chỉ điểm, lịch sự gật đầu với bọn họ, xoay người đi vào.



Chung Bình nhìn theo bóng dáng chị ta cho đến lúc biến mất hẳn, lại nhìn chiếc xe thể thao kiêu ngạo bên ven đường kia, nói: "Ba người này... đều rất đặc biệt."



"Chậc..." Lục Thích cười, ý chỉ bên trong, "Người phụ nữ kia vừa nhắc tới Trương... hình như Trương cái gì Khê ấy, anh từng nghe Lão Hồ nhắc tới, lần lũ lụt này, chị ta quyên góp đến mười nghìn."



"Anh quen à?"



"Không biết, không liên quan đến chuyện của chúng ta, đi thôi."



Lục Thích ôm Chung Bình đi lòng vòng, nhớ tới chiếc khuyên tai người đàn ông kia vừa đeo, đột nhiên hỏi: "Khuyên tai anh tặng cho em đâu? Làm mất rồi à?"



Trước khi đi cô vẫn còn đeo, sau khi trở về không thấy đâu.



"À...." Chung Bình lấy ví tiền từ trong quần ra, "Em sợ làm mất, lúc cứu viện lại không có chỗ cất, nên để trong này.



Mở ví ra, chỗ để ảnh, rõ ràng chính là đôi khuyên tai kim cương kia.



Lục Thích lấy ra, soi dưới đèn đường, cầm lấy vành tay Chung Bình, híp mắt xỏ qua lỗ tai cô, nói: "Hôm đó đến Khánh Châu ăn cơm ở một quán, anh nghe được một câu chuyện."



"Hả?"



"Chuyện về một đôi nam nữ, hôm lũ lụt bị mắc kẹt ở một đầm cỏ giữa sông, đợi suốt cả ngày, cuối cùng đã chờ được cứu viện. Người đàn ông để cho cô gái được cứu trước, sau khi cô gái được cứu, nhân viên cứu viện ném phao qua, phao rơi trên mặt đất mà người đàn ông kia không bắt được."



"Tại sao không bắt được?" Chung Bình chăm chú nghe.



Lục Thích đã đeo xong một bên cho cô, đeo nốt bên kia xong, mới nói: "Bởi vì ngày đó khi cứu cô gái kia, mắt của người đàn ông đã mù rồi, cô gái không biết, cho đến khi đối phương không bắt được phao, cô gái mới phát hiện chân tướng."



Chung Bình ngẩn ra, không hiểu sao nghe chuyện của người khác mà cảm thấy lòng chua xót.



Lục Thích xoa vành tai cô, cụp mắt nói với cô: "Người khác cảm động muốn chết, lúc ấy anh lại cảm thấy người đàn ông kia thật ngốc."



"Hả?" Chung Bình khó hiểu.



Lục Thích cúi đầu, hôn lỗ tai cô, khẽ thở dài: "Hiện tại không còn cảm thấy thế nữa."



Cửa phía sau mở ra, một ca khúc tiếng Ý du dương bên tai, ca từ nghe không hiểu, giai điệu lại tuyệt đẹp như bóng đêm.