Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng - Chương 4: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật




Chỗ ăn cơm cách trung tâm giám định tư pháp khá xa, Chung Bình vốn dĩ không muốn ăn cơm trưa với phụ nữ có thai, nhưng đối phương cậy bụng to không chịu đi, chủ nhiệm Triệu sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể gánh nổi trách nhiệm, đành đuổi Chung Bình đi, giọng nói vẫn còn hơi tức giận: “Muộn chút cũng không sao, chỉ cần tiễn người bình an là được, đừng mang về đây nữa.”



Chung Bình cũng hơi mừng, coi như giảm bớt được chút không tình nguyện. Đoàn người tới nhà hàng, nhân viên phục vụ quen thuộc dẫn bọn họ vào chỗ ngồi, đưa thực đơn: “Cô Lục, món thịt cừu hôm nay khá ngon…”



Lục Học Nhi ngắt lời đối phương, không có tinh thần hỏi Chung Bình: “Cô ăn gì? Gọi đi.” Đứng dậy muốn đi WC, người giúp việc mang túi đi theo phía sau cô ấy. Thẩm Huy ngồi bên cạnh hiếm khi lên tiếng: “Cô Chung cứ tự nhiên, nhà hàng này là của tập đoạn Vạn Trượng.”



Chung Bình không hiểu gì hết. Thẩm Huy sửng sốt: “À… nhà hàng này là của ngài Lục.”



Chung Bình hiểu ra, cầm thực đơn, liếc xuống giá cả đắt đỏ phía dưới, cô gọi món mỳ Ý có giá rẻ nhất, tính sau đó sẽ đi ra ngoài ăn cho no. Lục Học Nhi từ WC trở về, tinh thần dường như tốt hơn một chút, chính là bộ dáng khi ở phòng khách kia, sau khi gọi đồ cười tủm tỉm hỏi Chung Bình bao nhiêu tuổi, công tác mấy năm rồi. Chung Bình nói: “Vừa tròn một năm.”



Lục Học Nhi vỗ bàn: “Tôi đã nói rồi nhìn chị không giống những kẻ lọc lõi mà, nhưng chị còn trẻ, bộ ngực còn lớn thế kia sẽ thu hút không ít đàn ông.”



Chung Bình bị nghẹn, cố nuốt sợi mỳ xuống, lại thấy Lục Học Nhi nhìn chằm chằm ngực cô lẩm bẩm: “Aiz, cũng không tính là lớn, nói sai rồi.”



Chung Bình nhét tiếp mỳ: “Cô Lục mau ăn đi, phụ nữ có thai không thể chịu đói.”



Lục Học Nhi cầm lấy thìa, “Tôi còn nhỏ hơn chị mấy tuổi đấy, chị gọi tôi Lục Học Nhi là được rồi, không cần khách khí như vậy. Tôi gọi chị là chị Chung Bình nhé.”



Từ trong miệng cô ấy, Chung Bình biết được năm nay cô ấy vừa tròn hai mươi, còn đang đi học, mang thai đã hai mươi tuần, trong nhà chỉ có anh trai biết, cô ấy thất vọng nói: “Vốn tính sau khi sinh con, mang lại niềm vui bất ngờ cho người trong nhà.”



Nói xong khiến hai người giúp việc ngồi bàn bên cạnh phải ghé mắt sang. Chung Bình nghe xong không có cảm giác gì, bình tĩnh lau miệng, đang định tạm biệt, thì thấy có hai người đi về phía này, người đi phía trước bước chân rộng, dáng vẻ nhàn nhã huênh hoang, miệng còn ngậm điếu thuốc, tàn thuốc rơi suốt đường đi, anh ta kẹp điếu thuốc, cũng không thèm nhìn về bàn Thẩm Huy đang ngồi, mà kéo ghế ở bàn Chung Bình ngồi xuống, hai chân gác lên nhau, động tác lưu loát sinh động, vô cùng kiêu ngạo. “Lúc rảnh rỗi nên đi ra ngoài nhiều một chút, hít thở không khí trong lành.” Lục Thích nhìn Lục Học Nhi, “Cuối tháng nhà hàng mới khai trương, cô cũng có thể đến tham dự, mời ngôi sao cô thích đến cắt băng khánh thành.”





Lục Học Nhi hừ một tiếng, “Em thích đều là những người tai to mặt lớn, chứ không phải ngôi sao.” Hai anh em đang trò chuyện, Chung Bình không thể mất lịch sự ngắt lời người khác, đành phải đợi một lát. Cao Nam nhìn đồ ăn của cô, cười nói, “Cô Chung có muốn gọi thêm chút đồ ngọt không?” Chung Bình nói: “Tôi no rồi, cám ơn.”



Lục Thích dường như mới phát hiện ra sự tồn tại của Chung Bình: “Cô Chung cũng ở đây à, cứ gọi thỏa thích, tôi mời.”



Chung Bình cười nói: “Tôi đã ăn xong rồi, nếu không tôi xin phép đi trước, sắp muộn giờ làm rồi.”



Nói xong chuẩn bị đứng dậy, Lục Thích giơ cánh tay bảo cô ngồi xuống, “Không cần vội, cô không lái xe đến đúng không? Tôi đã mời cô ăn cơm thì cam đoan không để cho cô muộn giờ làm.”



Lục Học Nhi cũng nói: “Ngồi thêm với tôi một lát, rồi tôi đưa cô về.”



Vậy không phải là lại mang người đến chỗ làm sao? Chung Bình lo sẽ bị chủ nhiệm Triệu đánh, chuẩn bị lên tiếng, nhân viên phục vụ đã mang đĩa thức ăn đến, Lục Thích nói: “Mang thêm mấy phần đồ ngọt nữa.”



“Vâng, Lục tổng.”



Lục Thích cầm lấy dao nĩa, cúi đầu cắt tảng thịt bò, cắt miếng rất lớn. Ánh sáng ở chỗ ngồi tốt, máu từ tảng thịt bò tươi ngon chảy đầm đìa được đưa vào miệng anh. Động tác cắt thịt đưa vào miệng nhanh chóng, anh ăn cũng không có dáng vẻ nhã nhặn nhân sĩ cao cấp gì đó, mà cắt to ăn nhanh nhưng cũng không thô lỗ giống như hổ đói, mà nhiều hơn là tùy theo lòng mình. Miếng thịt máu chảy đầm đìa được anh nhai trong miệng, Lục Thích mở miệng: “Tối qua cha nhắc tới cô, bảo ba tháng đã không gặp cô rồi, khi nào có thể gặp thì tự cô thu xếp, đừng để cho tôi chờ quá lâu.”



Dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy sắc mặt của Lục Học Nhi trở nên kém hẳn, giọng nói vô cùng nhỏ: “Em biết rồi.”



Lục Thích cắt thịt, nhai thịt không hề để ý đến cô. Hai ba động tác đã ăn xong, anh ném dao nĩa lau miệng, đứng dậy cười với Chung Bình: “Cô Chu ăn thêm chút đồ ngọt, tôi có việc đi trước.” Ba người khác cũng đứng dậy, Cao Nam gật đầu với Chung Bình, đi theo phía sau Lục Thích rời đi, chờ bọn họ rời khỏi nhà hàng, Thẩm Huy và người giúp việc mới ngồi xuống. Lục Học Nhi tiếp tục im lặng, chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt được trang điểm màu khói đậm, nhưng trên mặt không đánh chút phấn nào, đôi môi màu tím càng làm nổi bật vẻ tái nhợt, trong mắt mờ mịt. Chung Bình khẽ thở dài, yên lặng đưa miếng bánh ngọt vào trong miệng. Cuối cùng thuận lợi trở về trung tâm, Chung Bình mặc áo blouse trắng, sờ chất vải thân thiết, vừa quen thuộc vừa an tâm. Tôn Giai Hủ nhịn không được hỏi: “Buổi trưa ăn gì vậy? Đại tiểu thư trò chuyện gì với cậu thế? Tại sao lại mời cậu ăn cơm? Đại tiểu thư có nói với cậu tại sao bụng cô ấy như thế không?” Chung Bình nhìn mấy đóa hoa hồng trong cốc trà, nghiêng nước sang một bên nói: “Trước kia không phát hiện cậu nhiều chuyện như vậy.”




“Đó là vì những tin tức kia đều đã cũ rích.” Tôn Giai Hủ cảm thán, “Chỉ là vợ với tình nhân cũ, vợ ngoại tình với anh rể, khoa trương nhất là chồng không thể sinh, để cho cha chồng ra tay.”



Vẻ mặt Chung Bình ghét bỏ: “Đừng nói nữa, nói chút chuyện đứng đắn đi.”



Tôn Giai Hủ suy nghĩ: “Có, giúp đỡ nạn nhân phá án.”



Bắt đầu không ngừng kể. Lục Thích không đến công ty mà đi thẳng đến bệnh viện hàng không dân dụng Nam Giang kiểm tra sức khỏe. Hạng mục kiểm tra sức khỏe vô cùng nhiều, nội khoa, ngoại khoa, khoa mắt, khoa mũi khoa họng, còn có máu, nước tiểu, kết quả đo thị lực hai mắt xuất hiện, một mắt 1.5, một mắt 1.2, Lục Thích vỗ tờ kiểm tra sức khỏe: “Không nghĩ tới thị lực của tôi tốt như vậy.”



Cao Nam nhổ kẹo cao su: “Nghe nói khóa lý thuyết rất phiền phức?” Lục Thích hỏi: “Phiền phức thế nào?” “Cái gì quản lý khoảng không, pháp quy, nguyên lý bay trên không, cấu tạo máy bay, đều phải học hết. Anh xác định mình có thể đi học được chứ?”



“Đến đâu hay đến đó.” Lục Thích tiếp tục hạng mục kiểm tra sức khỏe, “Nếu cậu có hứng thú, cũng đi đăng kí đi, công ty chi trả.”



“Tôi? Bỏ đi.”




var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");



Tất cả thời gian buổi chiều đều ở trong bệnh viện, sau khi kết thúc một mình Lục Thích quay về công ty. Nhân viên đã tan làm, Lục Thích bật hết đèn lên, đi vào văn phòng, nhưng không bật đèn. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, anh lấy một chai rượu từ trong quầy rượu, rót một ly, nằm trên ghế chậm rãi uống, sau khi uống hết hai chén nhận được tin nhắn từ đám bạn, cả đám đang ở quán bar chờ anh khai cuộc. Lục Thích lập tức đứng lên, uống nốt phần rượu còn lại trong chén, phủi bụi không nhìn thấy trên âu phục, ngâm nga một khúc hát, tinh thần hưng phấn rời đi. Âm nhạc đinh tai nhức óc, chén rượu chai rượu lăn lóc đầy đất, áo khoác của Lục Thích đã sớm không biết ném ở nơi nào, anh cắn đầu thuốc, híp nửa mắt, hai tay năm, mười, mười lăm, khói thuốc rơi xuống quần anh, người bạn gọi một lúc lâu mà anh cũng không nghe thấy. “Ông chủ Lục… Lục Thích…”



Lục Thích thua, lại rót một chén rượu, mới nghe thấy có người gọi anh, “Hả?” Người bạn cầm di động chen vào: “Điện thoại của anh, mười mấy cuộc rồi đấy, nhìn xem có phải việc gấp không.”




Lục Thích cầm di động, mới nghe xong một câu, bật người dậy. Trung tâm giám định tư pháp An Hàng, cửa bị người vây kín. Chung Bình bận rộn suốt buổi chiều, bầu trời tối đen mới từ trong phòng thí nghiệm đi ra, thấy nhóm đồng nghiệp cũng chưa tan làm, trong lòng cảm khái tinh thần chuyên nghiệp của mọi người, ai biết liếc mắt lập tức nhìn thấy Thẩm Huy và người giúp việc, nhưng không thấy Lục Học Nhi đâu. Cô có dự cảm không tốt lắm. Chủ nhiệm Triệu không biết xuất hiện từ nơi nào, thở hổn hển nói: “Tôi biết ngay gặp chuyện không may mà, cô nhìn xem, đúng là xui xẻo mới gặp phải gia đình này.”



Chung Bình không hiểu ra sao, trong đầu vẫn còn hình ảnh một tổ hợp gen nhiễm sắc thể, “Sao lại thế này?” “Không thấy cô Lục đâu.”



Thẩm Huy đến gần nói. Câu chuyện vô cùng đơn giản, buổi tối Lục Học Nhi muốn ra ngoài ăn cơm, sau khi lên xe phát hiện phía sau ghế có chiếc túi màu hồng, nói là Chung Bình bỏ quên trong xe, đòi phải trả lại đồ cho chủ, người đã tan làm cũng có thể giao cho bảo vệ. Đoàn người chạy tới trung tâm, ngọn đèn vẫn còn sáng, hỏi thăm mới biết may mắn Chung Bình còn chưa đi. Lục Học Nhi muốn đi WC, người giúp việc ở bên ngoài chờ, mãi mà không thấy người đi ra. Kết quả chính là tình hình trước mắt đây. Thẩm Huy hỏi: “Vừa rồi cô ở đâu?” Chung Bình nói: “Không phải anh nghi ngờ tôi giấu người đấy chứ? Tôi luôn ở trong phòng thí nghiệm.” Dừng một chút, “Tôi cũng đâu có thân với cô Lục.”



Thẩm Huy im lặng, hiển nhiên cũng biết loại nghi ngờ này không hợp lí. Chung Bình thở dài: “Đừng sốt ruột, mọi người cứ đi tìm xem sao.”



Chung Bình đi WC trước, WC có cửa sổ nhưng cũng có lưới chống trộm, nên người không thể chui ra, nhóm đồng nghiệp tìm các lầu khác, cũng xem camera theo dõi ở cửa lớn, phòng tài vụ, và mấy hành lang, nhìn một lúc lâu, chỉ thấy cô gái tóc tím mang thai đi vào trung tâm, nhưng không thấy người trở ra. Di động của Chung Bình không ngừng vang lên, đành phải trốn ở một bên nhận điện thoại, “Mẹ, con còn đang ở chỗ làm.”



“Không phải nói về nhà ăn cơm sao, lại tăng ca à? Mấy giờ rồi?” “Có chút việc.” Chung Bình nói, “Mọi người ăn trước đi, đừng chờ con, nếu muộn quá con không về được đâu.”



“Chú Hoắc con cố ý mua bánh ngọt con thích nhất về.”



“Vậy mọi người phần cho con một chút…” Nói được một nửa, đột nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.”



Chung Bình ngẩng đầu, mặt người trước mắt phóng đại, vết tím bầm ở khóe mắt phải vẫn còn, vẫn mặc bồ đồ buổi trưa, nhưng lại nhăn nhúm hơn rất nhiều, tới gần ngửi thấy mùi rượu nồng nặc còn kèm theo cả mùi nước hoa sực nức. Mặt Lục Thích âm trầm, ánh mắt dọa người, giữ lấy cổ tay Chung Bình. Làn da trắng trẻo, cổ tay rất nhỏ, dường như có thể gập lại thành từng đoạn, Lục Thích xiết chặt, tay kia tịch thu điện thoại của cô. Giãy một chút vẫn bất động. Giáy chút nữa vững chắc như núi. Trong di động không ngừng “a lô”, Chung Bình dùng bàn tay còn tự do kia cúp điện thoại, lật tay cầm cổ tay Lục Thích, nói: “Ngài Lục, có chuyện gì từ từ nói, động tay động chân là không tốt…” dùng sức bóp một cái, “… không tốt.”



Cổ tay Lục Thích run lên. Đau.