Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng - Chương 19: Hai ngày hai đêm (Phần 3)




Ăn xong cơm, trời bắt đầu tối, gần khu đóng quân dã ngoại có dòng suối, mọi người tốp năm tốp ba đi rửa mặt. Chung Bình vào trong lều, lấy một chiếc khăn mặt từ trong ba lô ra, cũng đi đến bên dòng suối.



Nhìn từ xa, bên dòng suối không có người, tiếng nước róc rách nghe đã thấy mát lạnh, Chung Bình giẫm lên tảng đá đi xuống, đến gần trong ánh sáng mờ tối mới nhìn thấy có người cởi trần ngồi ở nơi đó.



Lục Thích cởi áo phông ra, đặt ở tảng đá bên cạnh, quần dài xắn lên tới đùi, lông chân rậm rạp ẩm ướt dán vào da, vừa vốc nước lau người vừa thảnh thơi ngâm nga một ca khúc không biết tên.



Dáng người anh cũng khá được, không có cơ bắp, cũng không có sẹo lồi, làn da trắng hơn mặt một chút, không biết có phải do vấn đề ánh sáng hay không, Chung Bình nhìn thấy có mấy vết sẹo sâu trên lưng anh.



Lục Thích nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại, tay không ngừng, vốc nước lên cằm, ánh nước chợt lóe lên.



"Tới chỗ này, đừng đi xuống dưới, vừa rồi bốn mắt mới rửa chân đấy." Lục Thích bắt chuyện.



"Anh ấy tên Từ Điển." Chung Bình đi đến đầu bên kia Lục Thích.



"Các cô đều gọi nhau bằng biệt hiệu?"



"Mọi người gần như đều gọi tên trên mạng."



"Tên trên mạng của cô là Tiểu Chung?"



Chung Bình tìm tảng đá bên cạnh Lục Thích ngồi xuống, trả lời: "Tên trên mạng của anh cũng không gọi là Tiểu Lục nha."



Lục Thích cười ha ha, tiếp tục cọ rửa cánh tay, có lẽ ngồi xổm lâu quá mỏi, anh đặt mông ngồi xuống, gập một chân, tiếp tục giội nước lên người.



Vừa vặn để lộ cả cơ thể, thịt trên thắt lưng, bụng anh không thiếu không thừa, bên cạnh còn có một vết sẹo.



Lúc này Chung Bình xác định mình không nhìn nhầm, hai bên trước sau của anh phải có ít nhất sáu bảy vết sẹo, chúng đã lâu rồi, dựa vào màu sắc vết sẹo không quá sâu, nhưng nổi bật trên làn da anh.



Lục Thích nóng muốn chết, cả buổi chiều đều phải mang bao nặng, mồ hôi tuôn ra như mưa, dường như chưa từng ngừng lại. Lục Thích nói: "Loại huấn luyện ma quỷ này của các cô, một người sơ sẩy, là xảy ra tai nạn chết người."



"Cái này cũng gọi là huấn luyện ma quỷ sao?" Chung Bình liếc anh, "Hôm nay chỉ là leo núi, tất cả mọi người đều có nền tảng vận động, chỉ có anh là ngoại lệ mà thôi."



"Tôi không có nền tảng vận động mà vẫn bắt kịp tốc độ với cô."



Chung Bình suy nghĩ, coi như là người cùng đường: "Biểu hiện hôm nay của anh... cũng tạm được." Đây là lần tốt nhất từ trước đến nay.



Lục Thích nghe cũng thấy thoải mái, trên mặt tỉnh bơ, khinh thường "Chậc" một tiếng.



Chung Bình vỗ nước lên mặt, vắt khăn lau hai lần, lại rửa cánh tay một chút, cuối cùng đã tẩy sạch mồ hôi và bụi bặm, thoải mái không ít.



Rửa ráy xong, cô từ từ xắn ống quần lên.



Cô thường xuyên vận động, nhưng chân không hề thô, bình thường coi trọng mát xa, nên đôi chân cực kì đẹp.



Động tác vốc nước của Lục Thích chậm lại một chút, lé mắt nhìn cô lộ ra đôi chân mềm mại trắng nõn. Thịt trên đùi không thiếu không thừa, cảm xúc căng thẳng, giống như ma nơ canh xinh đẹp trong tủ kính, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.



Anh nhìn thấy cô thành thục vuốt ve từ mắt cá chân trở lên trên, thịt ở chân không ngừng đàn hồi, chạm tay vào là có thể cảm nhận được sự mềm mại, anh hơi yếu lòng, nhất thời cảm thấy nóng hơn, có muốn cử động cũng không được.



Ánh mắt nhìn theo đôi tay bé nhỏ của cô di chuyển lên trên, cho đến khi nhìn thấy vết đỏ, "Cô bị thương à?"



Chung Bình chẳng hề để ý "ừ" một tiếng, "Bị va một chút."



Lục Thích: "Chậc, để lại sẹo thì xấu lắm."



"Không để lại sẹo đâu..." Chung Bình bỏ lại một câu kín đáo, vốc nước rửa miệng vết thương.



Đầu gối bị tảng đá nhọn đập vào chảy máu, nhưng chỉ ở trên da, cũng không quá đau.



Lục Thích hỏi: "Trước kia hoạt động có thể bị thương hay không?"



"Thỉnh thoảng, ít lắm."





"Lúc cứu viện thì sao?"



"Cũng rất ít." Chung Bình dùng khăn mặt đã ngâm trong nước, lau qua đầu gối, "Đội trưởng Hà bảo vệ mọi người rất tốt, anh ấy rất chú ý đến sự an toàn của chúng tôi."



"Tôi nhớ lần lên núi ấy, người trong đội cô không phải đang nằm viện sao?"



"Luôn có chuyện ngoài ý muốn, ai có thể bảo đảm được điều này."



Lau xong đầu gối, Chung Bình thổi mấy cái.



Cô vẫn cúi đầu chăm chú với vết thương của mình, không biết người bên cạnh đang nhìn chằm chằm cô.



Sắc trời ngày càng tối, giữa cô và Lục Thích cách nhau khoảng hai người, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh nhìn thấy khi cô thổi khí, mấy sợi tóc cũng bay bay.



Khẽ khàng bay lên giữa không trung, rồi lại từ từ hạ xuống, sợi tóc bay theo làn gió, tiếng nước cũng trở nên kỳ ảo.



"Đúng rồi, cơ thể anh có đau không?"



Lục Thích hoàn hồn, hít thở sâu một chút, "Hả? Cái gì?"




"Cơ thể anh có đau không?" Chung Bình quan tâm lấy thuốc mỡ từ trong túi ra, bôi một chút lên đầu gối, "Chỗ tôi có bạch dược Vân Nam, nếu cơ thể anh có chỗ nào không thoải mái, cứ nói với tôi một tiếng."



"Ừ, hiện tại không sao."



Nước trên người còn chưa khô, Lục Thích nhặt quần áo trên mặt đất lên, coi như khăn mặt lau một lần, lau xong phủi hai cái, lại mặc lên người.



Chung Bình cảm thấy người có tầng lớp giai cấp như Lục Thích nên phải rất tinh tế, nhưng từ lúc biết Lục Thích, cô cảm thấy anh chả quan tâm đến điều này, cho dù là ngôn hành cử chỉ.



Vừa nãy nhìn thấy đã biết, anh chả để ý chút nào.



Lục Thích mặc xong quần áo, nhận thấy tầm mắt dừng trên người mình, anh nhíu mày: "Sao trên mặt tôi nở hoa à?"



Chung Bình: "..."



Lục Thích cười, vỗ đùi chuẩn bị đứng lên: "Xong chưa?"



"Chưa, anh về trước đi."



"Tôi nghỉ ngơi thêm một lát đã." Lục Thích duỗi thắt lưng, nằm xuống đất, gối đều lên cánh tay.



Vị trí anh lựa chọn khá tốt, phía sau hòn đá bằng phẳng, lại còn có độ dốc, nằm không ảnh hưởng đến xương cốt, góc độ còn thích hợp để ngắm phong cảnh.



Chung Bình không cử động, cầm khăn mặt ngồi yên một lúc lâu.



Lục Thích cũng đợi một lúc lâu, mới hỏi: "Cô làm gì thế?"



Chung Bình vốn muốn lau người, lúc này đành phải chịu đựng, "Không." Cô cởi giày thể thao, bỏ tất ra, ngâm hai chân vào trong nước.



Lục Thích chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng và một chút mặt bên của cô.



Vùng núi yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc, tiếng nước suối róc rách, không có tạp âm như trong thành phố, không có tiếng người trò chuyện.



Cả người anh thả lỏng, hơi buồn ngủ, lặng lẽ nhìn bóng dáng kia.



Sợi tóc, chiếc cổ hơi lộ ra, tấm lưng mỏng manh, một tay có thể ôm trọn thắt lưng, hơi nghiêng về trước lộ ra làn da sau thắt lưng.



Tóc tán loạn, cô vén ra sau tai, qua một lát lục tay vào túi, lấy ra một sợi dây chun, nhấc cánh tay lên, buộc tóc ngắn thành một cái đuôi thỏ.



Cô vắt khăn lau cổ, tay vòng về phía sau, dường như muốn lau sau lưng, nhưng chỉ tùy tiện lau hai cái, lại thu trở về.




Lục Thích uể oải, thần trí thoải mái, híp nửa con mắt lên tiếng: "Chung Bình."



"Hả?"



"Cô có bạn trai chưa?"



"..." Chung Bình kinh ngạc quay đầu.



Lục Thích tỉnh táo lại, mở mắt ra, giọng nói hơi lười nhác: "Nhìn đã biết là cún FA, hai ngày nghỉ chỉ biết ngâm mình ở SR."



Chung Bình: "..."



Mới cảm thấy anh ta khá tốt, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.



Lục Thích tiếp tục nhìn, nhìn một lúc, lại muốn ngủ, đột nhiên thấy cô nghiêng người, đôi chân nhỏ cong lên, chân dẫm lên mặt đá bóng loáng.



Đôi chân phù hợp với cơ thể, xinh xắn, ngón chân nho nhỏ, cô hơi ưỡn người lên, nước ở ngón tay rực sáng.



Không biết có vết chai hay không....



Lục Thích híp mắt, tự so với bàn tay mình, lại liếc nhìn thịt ở chân cô, hít thở sâu, quay đầu nhìn bầu trời.



Ánh trăng xuất hiện.



Chung Bình lau khô chân, đi giày vào, đứng lên đá mấy cái, nói: "Anh không về à? Tôi đi trước đây."



"Tôi nằm thêm một lát, cô đi đi."



Chung Bình một mình trở về nơi cắm trại, tới nơi, cô để khăn mặt bên ngoài lều, bật một ngọn đèn cắm trại, lại bảo A Giới bật thêm mấy ngọn.



A Giới hỏi: "Đốt lửa trại thì sao?"



Chung Bình: "Kiếm được củi không?"



A Giới: "Hiện tại đi kiếm."



Lục Thích nằm bên dòng suối mười phút, cảm thấy hơi lạnh anh mới đứng dậy, chậm chạp quay về nơi cắm trại.



Trời còn chưa hoàn toàn tối đen, đèn chiếu nơi cắm trại biến nó trở thành nơi sáng nhất đỉnh núi, tất cả mọi người đang bận rộn. Từ Điển vừa mới lau xong kính đeo lên, nhìn thấy Lục Thích, gọi anh một tiếng, cười đưa một cái bánh mỳ qua: "Sợ vừa rồi mọi người ăn không đủ no, cầm lấy đi, tí đói bụng thì coi như ăn khuya."




"Cám ơn." Lục Thích nhận lấy.



"Đừng khách sáo, cần gì cứ hỏi tôi."



Lục Thích trở lại lều của mình, dựa vào ba lô nằm một lát, lấy di động ra lướt web, tín hiệu khi có khi không. Anh để di động sang một bên, lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, "tách" một cái, thử mấy lần vẫn không đánh lửa được.



var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");



Ra ngoài lều, Từ Điển vẫn còn đứng ở vị trí cũ thu dọn đồ đạc, Lục Thích đi qua nói: "Người anh em, có bật lửa không?"



"À, có." Từ Điển lấy bật lửa ra.



Lục Thích châm nhờ lửa, chia một điếu thuốc cho anh ta, ngồi xổm xuống trò chuyện với anh ta một lát, hỏi về sắp xếp cụ thể của hai ngày huấn luyện. Tính cách Từ Điển tốt, làm việc chu đáo, hỏi gì đáp nấy, biết gì nói nấy, thậm chí từ một vấn đề có thể suy ra ba, từ bánh mỳ nói đến kinh doanh cửa hàng bánh mỳ, phù hợp với hình tượng trí thức đeo kính nhã nhặn của anh ta.



Trong lòng Lục Thích cười gượng hai tiếng, vừa ngước mắt, thấy một người ngồi dưới cây cách đó không xa, anh lập tức đứng lên, "Lần sau có cơ hội nói tiếp, tôi đi đây, có chút việc."



"Ừ, được, cậu đi đi." Từ Điển dập điếu thuốc lá Lục Thích cho.



Hai chân Chung Bình duỗi thẳng, tựa vào gốc cây ngồi, ngáp hai cái, cúi đầu xem ảnh. Ngáp chảy cả nước mắt, cô xoa mắt, lại mệt mỏi xoay thắt lưng.




Lại cúi đầu, tiếp tục xem ảnh.



Lục Thích ngậm điếu thuốc im lặng đi tới, thấy cô vẫn còn cúi đầu không biết gì, nở nụ cười, đặt mông ngồi xuống cạnh cô.



Chung Bình kinh ngạc, thấy là Lục Thích, khẽ xoa ngực.



Lục Thích thấy vừa rồi trong nháy mắt kia cô mở to mắt, vì kinh ngạc miệng cũng hơi há hốc, bộ dáng hơi ngốc nghếch buồn cười, anh vui vẻ nói: "Dọa cô sợ mất mật à? Giữa ban ngày ban mặt thế này mà."



Chung Bình hoàn hồn, nói: "Anh đi đường chả có tí tiếng động nào." Hơn nữa trời tối rồi mà.



"Là cô quá chuyên tâm, không nghe thấy gì hết." Lục Thích liếc máy ảnh, "Xem ảnh à?"



"Ừ."



"Ảnh chụp lần trước ở Hội chữ thập đỏ đã rửa ra chưa?"



"Không cần rửa, tất cả đều up lên trang web để tuyên truyền."



"Tuyên truyền á, có thể chụp một ít trong phòng làm việc của các cô sẽ tuyên truyền được không ít đấy."



"Có cơ hội sẽ chup."



Lục Thích ngoắc ngón tay: "Cho tôi xem với."



Chung Bình đưa cho anh, khi nhận máy ảnh Lục Thích hỏi: "Nhìn xem trình chụp ảnh của cô thế nào."



"Cạch" một cái, là hình ảnh chụp mọi người dựng lều.



Lục Thích lật mấy cái, nhanh chóng tới ảnh đặc tả của mình, chụp cũng khá, ánh sáng tốt, ống kính vừa phải, bố cục tốt.



Chung Bình ngáp một cái, cười hỏi: "Thế nào?"



"Cũng được, nhìn đi nhìn lại, chỉ có chụp tôi là chuẩn nhất nhỉ?"



Chung Bình: "Cứ làm như chỉ có chụp mình anh ấy."



"Chậc..." Lục Thích mặt không hề đỏ, tiếp tục lật xem.



Xem xong hôm nay, lại xem ảnh chụp trước đó. Tấm ảnh chụp chung ở Hội chữ thập đỏ đã bị anh tìm ra, anh đứng ở hàng sau, Chung Bình đúng lúc ngồi xổm trước anh, cô vốn đã nhỏ, ngồi xổm càng giống một cô nhóc con.



Lục Thích cười, tiếp tục lật ảnh xem.



Đều là một số ảnh bọn họ tham gia huấn luyện trước đó, có lên núi, có cứu hỏa, có thuyền cứu nạn trên sông, có tọa đàm.



Xuống chút nữa là ảnh cứu viện, kiến trúc đổ nát, sập nhà, trong màn ảnh có mấy cảnh sát và bên cứu hỏa đang đi lại, có cô bé năm sáu tuổi nhếch nhác đứng trong góc gào khóc, cô gái mặc đồng phục SR ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, đưa tay muốn ôm cô bé.



Quần áo của cô gái càng nhếch nhác hơn so với cô bé.



Lục Thích nhìn ngày chụp, là tháng hai năm nay, không nghe nói có động đất ở đâu, có lẽ là công trình bị rút ruột.



Lại lật xuống, còn có rất nhiều ảnh chụp hiện trường cứu nạn, đống đất đá ngổn ngang, hiện trường hỏa hoạn, ban công, con sông chảy siết, đủ loại, thời gian đã tới năm ngoái, trong đó đủ loại ảnh, ảnh chụp từ năm ngoái vẫn được giữ lại.



Cuối cùng lại thấy cô.



Thác nước cuồn cuộn, cô mặc trang bị, kéo dây thừng, từ trên nhảy xuống, bọt nước tung tóe, qua làn nước có thể thấy được cô xoay người, vẫy tay cười với ống kính, vui vẻ đến mức ánh mắt cong cong như vầng trăng non.



Ngày 16 tháng 7 năm 2016, cô đẹp đến mức khiến mạch máu người ta sôi trào.