Trói Em Một Đời

Chương 11: Ngôi nhà của chúng ta




Cô bất giác mà nói, làm anh cũng giật mình:

- Em...là đang?

- Đúng vậy! Là em không đủ dũng cảm để buông bỏ anh. Em đã nghĩ mình sẽ làm được nhưng em đã sai, nếu em từ bỏ chỉ là em đang trốn tránh. Nếu thật sự ngày hôm nay, em giành chiếc ghế chủ tịch kia, anh sẽ cho em, phải không?

- Là em xứng đáng.

- Không, em chưa bao giờ là người xứng đáng cả, mặc định đã là như vậy.Em hèn mọn đến không đủ tư cách.

- Là anh, chính anh đã quá ngu ngốc.* Anh hối hận mà nói*

- Đúng, chính là anh ngốc, sau ngần ấy năm anh vẫn như vậy, cự tiệt em đến nổi trái tim em còn không thể tự dung thứ cho chính mình, có những lúc em đã nghĩ mình không thể kiên trì được nữa, nhưng rồi em lại nghĩ anh là vì có lí do - và lí do đó là gì chúng ta điều rõ, em nhắm mắt vờ như không thấy mà làm ngơ. Tất cả mọi thứ trong em như đã vỡ tung.

Cô chất vấn anh từng chút một như người mẹ đang dạy đứa con hư.

- Hiện tại em và anh là bình đẳng, 15% cổ phần này em giao lại cho anh.

Khải Phong tròn mắt mà nhìn cô, chỉ là vì đơn giản thế thôi sao, cô không làm gì hơn khác?

- Anh không cần dùng ánh mắt đó nhìn em, anh biết tại sao không, vì em muốn chúng ta bình đẳng để đi tới một bắt đầu mới, em có 15% anh cũng vậy 15% - chúng ta đặt cạnh nhau 30%. Anh hiểu ý em mà đúng không?

- Anh hiểu. Nhưng chính anh không thể tha thứ cho bản thân mình. Em cho anh thời gian được không?

- Đây là chìa khóa ngôi nhà mới của hai chúng ta - chỉ có hai chúng ta, em sẽ chờ anh đến lúc anh đã sẵn sàng.

Cô đã bình tĩnh hơn hẳn,mỉm cười mà nói

đưa chiếc chìa khóa cho anh. Chiếc chìa khóa với móc khóa màu hồng nhạt, nữa hình trái tim. Cô cũng có một chiếc như vậy. Khi đã chấp nhận bỏ qua tất cả, khi mọi thứ đã sẵn sàng để bắt đầu thì hai chiếc chìa khóa sẽ là một mảnh ghép hoàn hảo.

Sau khi tất cả mọi khúc mắt trong lòng đã được nói ra hết, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bảy năm qua che giấu là từng phút từng giây cô chịu đựng đau đớn, giờ đây có lẽ chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc nữa thôi ngày mai có thể an nhiên mà mỉm cười rồi. Cô trở về căn nhà mới với tất cả hi vọng và sự khởi đầu mới, chỉ chờ mỗi một trái tim nữa là có thể hoàn chỉnh rồi.

Sau khi cô rời đi, Khải Phong đã lái xe đến thẳng hộp đêm, đem những ly rượu đắng chát mà nuốt vào trong, anh đang cố nuốt đi hết những khổ đau kìm nén trong tim.Giờ đây anh chính là một thằng thất bại, thất bại trong chính bức tường thành mà anh xây dựng kiên cố, là anh đang muốn chứng tỏ điều gì? Anh yêu Ngọc Hoa? Không là anh yêu tự cố chấp của bản thân. Bao nhiêu rượu cũng không đủ để anh quên đi, ước gì giây phút này anh mất trí nhớ - là anh đang cố trốn tránh, rượu càng uống sao lại càng tỉnh, anh càng ý thức rõ hơn sự ngu ngốc của bản thân. Anh đau ư? Anh lấy tư cách gì mà đau? Anh đau một có gái ngốc nghếch Tiểu Ninh kia lại đau gấp trăm gấp ngàn lần như thế? Suy cho cùng là anh không đủ tư cách để nói lời yêu bất cứ một ai.

Khi đã say mèm, không đủ tự chủ nữa anh đã thiếp đi. Lại là Tầm Nhiên đưa anh về căn nhà ấy nhưng nơi này sớm đã không còn cô, có chăng chỉ là những đau khổ của cô mà thôi.