Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 20: Trùng hợp như thế




Thời điểm Thẩm Tu Lâm rời khỏi chỗ của Thẩm Hoa Phong đã là hơn một tiếng sau.



Mặt khác, kế hoạch trong tương lai của Thẩm gia cũng đều được đề xuất ra.



Đồng thời, Thẩm Tu Lâm bàn giao cho Thẩm Hoa Phong tất cả những phương diện có thể giao phó, đem bản thân tách biệt hẳn ra.



Từ nay về sau, hắn chỉ phụ trách một lòng tu luyện, trở thành tồn tại có thể chấn nhiếp người khác của Thẩm gia, mà không phải gia chủ.



Đời trước, Thẩm gia bọn họ liền thua ở phương diện không có vũ lực mạnh nhất, đời này hắn làm sao có thể lại như vậy.



Cho nên, sau khi thương nghị, Thẩm Tu Lâm sau này chỉ cần chuyên tâm phụ trách tăng lên vũ lực.



Hiện tại hắn chỉ là tinh thần hệ dị năng giả, đợi đến sau mạt thế, hắn lại nắm giữ lôi hệ dị năng, như vậy hắn xác định có thể càng lợi hại hơn.



Sau khi rời khỏi công ty, Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, quyết định dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Myanmar.



Sở dĩ đi nơi này, là vì Nguyên thạch.



Lần đi này, Thẩm Tu Lâm mang theo hơn trăm triệu bảng Anh, nhưng hắn tin rằng trong tay có tinh thần lực, sẽ không tiêu hết nhiều tiền như vậy đã có thể mua được đầy đủ “Linh khí”.



Ngược lại chỉ cần đủ số lượng hơn hai tháng tu luyện là được, đợi đến sau mạt thế sẽ có tinh hạch, linh khí trong ngọc thạch không còn quá cần thiết …





Hộ chiếu Thẩm Tu Lâm vốn đều cầm theo bên người, vì vậy hắn trực tiếp đi xe tới sân bay.



Chỉ là trong lúc ngồi chờ ở phòng nghỉ dành cho khách quý, Thẩm Tu Lâm một lần nữa từ trên ghế đột nhiên đứng lên.



Bởi vì, lúc này từ bên ngoài tiến vào một người.




Nam nhân kia, một thân áo gió màu đen bó sát người, đầu đội mũ màu đen, vành mũ vừa lúc che ở trán, y hơi cúi đầu, trong tay không mang theo hành lý, cũng không thu hút sự chú ý của người khác.



Thế nhưng Thẩm Tu Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra y.



Nam nhân này chính là nam tử thần bí làm cho hắn kiêng kỵ vô cùng



Không nghĩ tới hai người gặp lại trong tình huống như vậy.



Thẩm Tu Lâm không kìm hãm được đột nhiên đứng lên, tầm mắt sắc bén nhìn về phía nam nhân kia, mà người kia, cơ hồ ngay tại trong nháy mắt cũng nhìn về hướng Thẩm Tu Lâm.



Sau đó, bốn mắt nhìn nhau.



Lông mày nam tử thần bí kia tựa hồ nhíu lại.




Thẩm Tu Lâm chỉ là nhìn nam tử thần bí kia, cũng không có động tác gì.



Nam tử thần bí kia sau khi nhíu mày cũng không có động tác gì khác, chỉ là tìm một nơi ngồi xuống, chỗ ngồi kia cách Thẩm Tu Lâm … không xa cũng không gần.



Thẩm Tu Lâm chậm rãi rũ mí mắt xuống, tiếp tục ngồi xuống, cũng không có tới gần nam tử thần bí kia.



Sau đó không lâu, loa phát thanh truyền đến tin tức đăng ký.



Thẩm Tu Lâm rời đi trước, nhưng tinh thần lực của hắn vẫn chú ý phía sau.



Quả nhiên, một lát sau, nam tử thần bí kia cũng đứng lên, không phải đi cùng hắn, mà là … nơi bọn họ cần đến là giống nhau.




Mà càng trùng hợp là, khi Thẩm Tu Lâm ngồi trên máy bay, nam tử thần bí kia thế nhưng lại hướng về phía hắn đi tới.



Lúc nam tử ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm lại một lần nữa nhìn sang.



Lúc này, nam tử cởi bỏ chiếc mũ màu đen trên đầu, lộ ra gương mặt khiến vô số minh tinh phải xấu hổ.



Mà gương mặt anh tuấn như vậy, khi người khác nhìn thẳng, trước tiên chú ý vẫn là ánh mắt của đối phương.




Sâu không thấy đáy lại vô cùng hấp dẫn, nhưng cũng khiến người khác nhịn không được dựng đứng tóc gáy.



Nam tử ngồi xuống, Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói “Chúng ta cũng coi như rất hữu duyên, có thể biết trao đổi tên họ không? Ta là Thẩm Tu Lâm.”



Nói xong, Thẩm Tu Lâm đưa tay hướng về phía người bên cạnh …



Cũng không biết có phải Thẩm Tu Lâm ảo giác hay không, hắn cảm thấy được, sau khi hắn nói câu này, người nam tử thần bí sâu không thể lường kia, trong nháy mắt … có chút quái lạ.



Nhưng, rất nhanh, một cánh tay cũng duỗi đến, cùng hắn chạm tay ngắn ngủi, hắn cái gì đều không thể suy nghĩ.



Rất lạnh … Đây là cảm giác đầu tiên của Thẩm Tu Lâm.



Rất mịn … Đây là cảm giác thứ hai của Thẩm Tu Lâm.



Sau đó, Thẩm Tu Lâm cũng không có cảm giác gì nữa, bởi vì bàn tay này cũng chỉ chạm vào tay hắn trong nháy mắt đã rời đi.



“Đông Phương Hiển” Nam tử thần bí kia nói ra bằng thanh âm trầm thấp.