Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 14: Huyền cơ của bức bình phong




Đi đến lầu hai, Thẩm Tu Lâm vẫn giống như ở dưới lầu một, đi quanh các quầy hàng.



Thế nhưng, điều làm cho hắn thất vọng là lầu hai lại không bằng lầu một, hắn không phát hiện một khối ngọc nào có linh khí cả.



Xem ra lối suy nghĩ cứ dựa theo lẽ thường, tầng càng cao, đồ vật chất lượng càng tốt, hoàn toàn không áp dụng được ở đây.



Ngay tại khi hắn muốn quay người lên lầu ba, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.



Tinh thần lực thả ra ngoài dường như cảm giác được thứ gì đó.



Thẩm Tu Lâm bình tĩnh mở rộng phạm vi tìm kiếm, sau đó… hắn phát hiện, có một thứ cùng với tinh thần lực của hắn… đang hấp dẫn lẫn nhau.



Trong lòng Thẩm Tu Lâm khiếp sợ, hắn biết đến, hẳn là mình gặp được đồ vật hữu dụng để nâng cao tinh thần lực.



Hắn đè xuống hưng phấn, mặt không đổi sắc, tiếp tục dựa theo cảm giác đi tới.



Cuối cùng, hắn tìm được đồ vật đã thu hút tinh thần lực của hắn. Thế mà… lại là một bức bình phong.



Bức bình phong này do cửa hàng thiết kế, đặt tại giữa đại sảnh lầu hai.



Bốn phía bức bình phong trang trí rất nhiều ngọc thạch, tổng thể cũng khá đẹp.



Lúc trước, hắn chỉ đi quanh các quầy hàng, không để ý vị trí chính giữa, nếu lúc rời đi không đi qua bên này, e rằng tinh thần lực cũng không thể cảm nhận được bên này có những gì.




Bức bình phong này, xem ra không phải là hàng rẻ tiền, cũng không phải đồ cổ. Phía trên bức bình phong in tranh sơn thuỷ, để ở chỗ này chỉ vì mục đích trang trí mà thôi.



Đến gần bức bình phong, Thẩm Tu Lâm cảm giác được tinh thần lực của mình mơ hồ lại bắt đầu nóng nảy. Hắn bình ổn cảm xúc, tiện tay gọi một người nhân viên phục vụ.



Mấy nhân viên bán hàng ở lầu một đã biết thân phận của hắn, nhưng ở lầu hai này còn chưa biết đâu.



“Tiên sinh, xin hỏi ngài có cần gì không?”



Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Đi tìm quản lý của cô tới đây.”



Nhân viên phục vụ hơi dừng lại, nhưng nhìn khí thế mạnh mẽ của Thẩm Tu Lâm, y phục hắn mặc trên người cũng bất phàm, lập tức mỉm cười, nói “Vâng, tiên sinh, xin ngài chờ một chút.”




Rất nhanh, quản lý đã tới.



Bạn đang �



“Vị tiên sinh này…” Quản lý là một người đàn ông trung niên, vừa gặp đã tươi cười.



Thẩm Tu Lâm lạnh lùng, tỏ ra có vẻ rất hung hăng, không kiên nhẫn ngắt lời đối phương “Ta là Thẩm gia Thẩm Tu Lâm.”



Thẩm gia, ở cái thành phố này, không ai không biết.




Đúng hơn là, tứ đại gia tộc, không ai không biết, không người không hiểu.



Lúc này, quản lý tỏ ra nghiêm túc, vẻ mặt và thái độ càng nhiệt tình hơn bảy phần. “Hoá ra là Thẩm tổng đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, không có từ xa tiếp đón.”



“Ừm.” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó ngón tay thon dài chỉ chỉ bức bình phong. “Gần đây lão phu nhân trong nhà thích đồ cổ Trung Quốc, ta coi bức bình phong sơn thuỷ này cũng không tệ, ngươi lập tức gói kỹ, đưa đến Thẩm trạch, giá cả tuỳ ngươi ra.”



Quản lý nghe vậy, vội vàng lắc đầu “Thẩm tổng nói gì vậy, lão phu nhân thích bức bình phong này là may mắn của chúng ta, làm sao có thể nhận tiền của Thẩm tổng được. Vật này cũng không phải đồ đáng giá, ngài cảm thấy thích nó, tôi lập tức để người phía dưới đưa đến quý trạch.”



Quản lý làm sao dám lấy tiền, nếu như có thể chỉ dựa vào một bức bình phong mà thu được hảo cảm của gia chủ tương lai Thẩm gia… Sau đó, chỗ tốt không phải là cuồn cuộn chạy đến hay sao?



Thời đại này, người muốn kiếm được nhiều tiền, thì thứ cần thiết không phải là tiền vốn, mà là kỳ ngộ.



Thẩm Tu Lâm liếc nhìn quản lý đang nịnh nọt mình mà không mất khí khái, cười nhạt nói “Như vậy, Thẩm mỗ nhớ ơn. Ta còn muốn chọn cho bà nội một khối ngọc bội, lầu một, lầu hai không thấy đồ tốt, trước hết đi lên lầu đi.”



“Thẩm tổng cần dạng gì, nếu như không chê, thật ra tôi có thể đề cử một chút.” Quản lý lập tức nói.



“Sao lại thế.” Thẩm Tu Lâm cười nhạt “Quản lý có thể dẫn đường, ta đương nhiên rất vui, nhưng bức bình phong này còn cần quản lý tự mình dặn dò. Như vậy đi, ta lên lầu trên trước, quản lý giao phó xong đi lên tìm ta.”



“Vâng, vâng, Thẩm tổng đi thong thả, tôi lên ngay.”



Thẩm Tu Lâm thoáng gật đầu, đi lên lầu ba…