Trò Chơi Tình Ái: Trót Nhặt Vợ Yêu

Chương 5: Hoắc Vũ Hạo: tương tư cô sóc nhỏ




Tiếng chuông báo vang lên, đám học sinh chơi ngoài sân phải bỏ dở trận đá cầu để vào lớp. Bọn chúng cố gắng chạy nhanh nhất có thể , chẳng biết ai bày mà khi đứa nào vào lớp trước sẽ mặc định là kẻ chiến thắng.

Tú Vy gấp lại quyển sách đang học, chuẩn bị tập vở cho môn học tiếp theo. Cô chợt nhớ ra bên cạnh mình có con sâu ngủ đang sau sưa giấc nồng, chả biết làm gì đêm qua mà giờ phải tranh thủ đến vậy.

" Này Lam Lam, vào lớp rồi, mau dậy đi ...nhanh lên...dậy!"

" ưm...ưmmmm, tớ đang ngủ mà !"

Cái giọng ngái ngủ phản kháng đầy quyết liệt ( cũng không nhiều lắm) của cô bạn cùng bàn làm Tú Vy ngán ngẩm. Hít sâu một hơi, cô liền kéo tai nhỏ bên bực dọc .

" hôm nào cậu cũng ngủ, gọi thì cậu không dậy. Lần nào giáo viên cũng trách mình, nếu hôm nay không tỉnh trước khi giáo viên vào lớp thì cậu tốt nhất nên chuyển chỗ là vừa "

Làm một tràng không kịp dứt hơi, biết bạn mình phẫn nộ rồi Hoàng Lam cũng chẳng giám cãi. Nhanh chóng tự đánh thức bản thân rồi nghiêng đầu sang dụi dụi mấy cái làm nũng.

" ưm... Vy Vy tớ xin lỗi mò. Đêm qua tớ cày phim hơi muộn"

Đỗ Hoàng Lam ngước đôi mắt đầy ủy khuất nhìn về phía cô bạn thân, giọng nói đầy vẻ nũng nịu cố gắng xoa dịu cơn tức giận.

Tú Vy cũng không giận cô làm gì nhưng vẫn nghiêm nghị cảnh cáo.Định bụng làm căng hơn chút để lần sau Lam biết sửa nhưng cái nét mặt này lại khiến cô phải bật cười.

" tớ chịu cậu đấy ! Im đi vào học rồi !"

" nào !nào! nào! Vào lớp rồi, các bạn ổn định đi ! Chúng ta bắt đầu bài học "

Trên bục giảng giáo viên đã đứng từ lâu, cô lớn tiếng thu hút sự chú ý của đám học trong nghịch ngợm.

Mấy cậu con trai thì vẫn thản nhiên trêu chọc nhau liền bị cô lườm cho một cái cháy ăng ten. Vội vàng ngồi nghiêm chỉnh học bài.

Nhìn thái độ của cả đám bọn họ mà Tú Vy bật cười, gương mặt tỏ ý đầy bất lực.

Khi cả lớp đã chú tâm vào bài giảng của cô giáo thì phía cuối phòng học một cậu thanh niên vẫn đang để tâm trạng của mình trên mây.



Mọi hành động của ai kia đều bị cậu ta thu vào trong tầm mắt.

" Hoắc Vũ Hạo, em đang tương tư ai mà tôi gọi mãi không thưa ?"

Khi này Vũ Hạo mới giật mình đứng lên trả lời cô, nhanh chóng lấy lại sự tập trung.

" em không có!"

" không có thì lên đây giải bài này cho tôi. Mấy cô mấy cậu cứ để tâm hồn trên mây đi rồi cuối kì tôi cho liệt môn !"

Nghe cô nói thế thì cả lớp nhao nhác, đám học trò tỏ vẻ đáng thương, cái giọng như chảy ra thành nước

" thôi mà cô...!"

" im lặng hết đi !"

Chỉ có cậu thanh niên trên bảng là tủm tỉm cười, cúi gằm xuống tránh để người ta nhìn thấy vừa viết bài vừa để ý người con gái bên cạnh

Tú Vy xung phong lên bảng làm bài,hai người họ đứng chỉ cách nhau một sải tay. Cô nhóc nhà ta chăm chú nhìn vào phương trình hoá học , tính toán phản ứng. Ấy thế mà không nhận ra bên cạnh mình cũng vừa xảy ra một phản ứng không hề nhỏ

Tim Vũ Hạo đập liên hồi, cậu ta thích cô hai năm rồi nhưng lại không dám thổ lộ. Trước thích bỏ học thế mà nhờ thầm thương Vy Vy nên siêng tới trường hơn hẳn .

Ánh mắt đơn phương của chàng thanh niên sao mà trông ngộ đến thế, tên du côn cũng bị tình yêu làm thay đổi hoàn toàn.

" Thưa cô em làm xong rồi ạ !"

Âm thanh vừa rồi làm tỉnh giấc cậu trai trẻ, khi này Vũ Hạo cũng vừa làm xong phần của mình. Cậu ta quay người lại bước xuống theo cô, cái tay theo thói quen tự xoa mũi mình.

" được rồi, hai bạn làm đúng cả rồi nhé! Vũ Hạo em tập trung chút cho tôi"

" À dạ !"



Quay trở về chỗ ngồi của mình , cậu ta cứ tủm tỉm cười mãi , trong lòng lâng lâng đến lạ. Chỉ cần tiếp xúc một chút thậm chí chỉ là đứng cạnh thôi cũng đủ cho ngày hôm nay rồi.

......................

Đến cuối buổi , Tú Vy thu dọn đồ đạc của mình rồi nhanh chân đi về. Hôm nay chú bảo sẽ tới trường đón cô nên cô vui lắm

" Vy, cậu về một mình sao ?"

Vừa ra đến cửa lớp thì bị Hoắc Vũ Hạo gọi lại, cô dừng chân quay người nhìn về hướng cậu thanh niên có vẻ hơi lúng túng phía cuối lớp.

"có việc gì không ?"

"À tớ chỉ muốn đưa cậu về mà thôi !"

" Không cần đâu, tớ có người tới đón rồi. Hẹn gặp lại ngày mai !"

Tú Vy đơn thuần chỉ nghĩ là bạn bè muốn về cùng nhau cho đỡ buồn mà thôi, từ chối lời đề nghị rồi cũng đi mất.

Chàng thanh niên bị bỏ lại thì có hơi buồn, nhưng cũng xách cặp đi theo đằng sau. Theo chân cô ra đến cổng trường thì nhìn thấy một chiếc xe đã chờ sẵn ở đó. Bên cạnh là một người đàn ông với bộ vest sang trọng, toát ra thứ khí chất của bậc đế vương hiếm có.

Tử Khanh đứng bên ngoài chờ mãi cuối cùng cô nhóc cũng lon ton chạy ra. Cái mặt hớn hở cố gắng bước dài nhất có thể

" Chậm thôi kẻo ngã ra đấy!"

" chú đến lâu chưa ?"

" vừa tới thôi. Lên xe tôi đưa cháu đi ăn !"

Từ xa, Vũ Hạo nhìn thấy cô vui vẻ đi theo người đàn ông kia thì thoáng thất vọng. Cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đó của Tú Vy khi ở trường.

Như chôn chân một chỗ, Vũ Hạo tò mò không biết người đàn ông vừa rồi và cô có quan hệ gì. Tại sao bọn họ lại thân thiết đến thế cơ chứ?