Bên ngoài đang mưa lất phất, trong không khí vẫn còn hơi ẩm ướt, ánh sáng ảm đạm của đèn đường rọi xuống, chiếu sáng những vũng nước nối tiếp nhau trên mặt đất. Những sợi dây điện cũ kỹ trên cao chằng chịt quấn lấy nhau, trông như con rắn khổng lồ màu đen đang ẩn náu trên đỉnh đầu, nuốt chửng ánh sáng còn sót lại.
Lộn xộn, không có trật tự, tối tăm, vắng vẻ.
Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở đầu hẻm, chẳng biến hắn ta đã đứng trong đêm mưa bao lâu mà cả người như thể vừa được vớt ra khỏi nước, tay phải trắng bệch gầy gò buông thõng bên hông kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, ánh lửa lập lòe, bập bùng sáng tối.
Mũ của áo khoác đen che kín mặt hắn ta, chỉ để lộ cằm góc cạnh.
Hắn ta im lặng hút thuốc, xung quanh càng trở nên u ám —
Trông rất giống một kẻ giết người biến thái.
Thực tế thì nơi này sắp trở thành hiện trường vụ án mạng.
Lục Diên đứng ở cửa sổ nhìn một lúc, sau đó lặng lẽ kéo rèm cửa lại, quay người nhìn chằm chằm vào trái tim màu đen đang lơ lửng trong căn hộ cho thuê: "Hắn ta là ai?"
【Người muốn giết anh.】
Không ngờ trái tim màu đen kia lại nói tiếng người, mặc dù giọng nói nghe giống như được tổng hợp bởi máy móc, lạnh lùng và vô cảm, những tia điện màu lam tím mỏng manh quấn quanh nó, mỗi lần lóe lên, nó lại đập một nhịp —
Cứ như thể ngay giây trước, nó vẫn còn nóng hôi hổi nằm trong lồng ngực ai đó.
Lục Diên ngồi xuống ghế sô pha, tay phải chống cằm suy nghĩ một lúc, thực tế anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nửa tiếng trước anh chỉ là một kẻ nghèo hèn mắc bệnh ung thư không có tiền chữa trị, chỉ có thể chờ chết trong bệnh viện, lúc sắp chết lại bị một kẻ tự xưng là hệ thống trói buộc, đối phương nói gì nhỉ?
À, anh nhớ ra rồi.
【Chúng ta chơi một trò chơi đi.】
【Tôi sẽ đưa anh vào những thế giới tiểu thuyết khác nhau, chỉ cần anh có thể sống sót thành công trong ba mươi ngày, tích lũy đủ điểm sinh mệnh thì căn bệnh ung thư của anh sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.】
Lục Diên không mấy tin tưởng rằng chuyện kỳ lạ này lại xảy đến với mình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một trái tim màu đen như thể hút thuốc quá nhiều bay lượn trước mắt, có vẻ như anh không tin cũng không được rồi.
Lục Diên tỏ ra hơi hứng thú: "Tại sao hắn ta lại muốn giết tôi?"
Trái tim màu đen bay quanh anh một vòng, một màn hình điện tử màu lam đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trên đó là ảnh của một chàng trai trẻ.
Tính như bạch ngọc đốt còn lạnh*.
*Đại ý chỉ người có tính cách hay bản chất trước sau như một, dù trải qua nhiều biến cố lớn cỡ nào cũng không hề thay đổi.
Trong đầu Lục Diên chợt hiện lên câu nói này, chàng trai trong ảnh có khí chất điềm đạm, ánh mắt hờ hững, nhìn qua đã biết là quý tử được nuôi dưỡng trong gia tộc lớn, đôi mắt màu hổ phách thâm sâu không thấy đáy, toát lên vẻ không dễ tiếp cận.
Trái tim màu đen bay ra sau lưng Lục Diên, kể cho anh nghe cốt truyện bằng một giọng điệu quái dị:【Hắn tên là Dụ Trạch Xuyên, là người thừa kế của tập đoàn bất động sản hàng đầu thành phố A - Ngân Xuyên. Năm năm trước đã vào tù vì án kinh tế, toàn bộ tài sản dưới tên hắn đều được giao cho đối tác kinh doanh là Tưởng Bác Vân quản lý, ba tháng trước vừa mới ra tù.】
Lục Diên còn chưa thoát khỏi cảm xúc tiếc nuối "Một anh chàng đẹp trai như vậy lại phải vào tù" thì ngay lập tức đã bị câu nói tiếp theo thu hút sự chú ý, anh khẽ nhướng mày: "Đối tác? Chắc không đơn giản vậy đâu nhỉ."
Quả nhiên trái tim màu đen nói:【Bọn họ là người yêu.】
【Tưởng Bác Vân xuất thân nghèo khó nhưng học rất giỏi, quen biết chủ tịch hội sinh viên Dụ Trạch Xuyên khi còn học Đại học, sau đó cùng nhau lập nghiệp...】
Lục Diên bổ sung nốt giúp nó: "Nhưng?"
Trái tim màu đen khẽ cười, loại cảm xúc này hết sức kỳ quái, đáng lẽ không nên xuất hiện trên một cỗ máy được điều khiển bởi chương trình mới đúng:【Nhưng Tưởng Bác Vân đã có nhân tình bên ngoài từ lâu, gã ở bên Dụ Trạch Xuyên chẳng qua chỉ vì địa vị và thân phận của hắn, muốn chiếm đoạt tài sản của hắn.】
Một câu cuối cùng:【Kẻ chủ mưu đằng sau án kinh tế thực chất là Tưởng Bác Vân, Dụ Trạch Xuyên bị gã hãm hại.】
Lục Diễn lười biếng nằm trên ghế sô pha: "Đáng thương thật đấy, chịu khổ trong tù năm năm, đến khi ra tù lại phát hiện người yêu mình thật ra là kẻ lừa đảo, không chỉ chiếm đoạt tài sản của mình mà còn có cả nhân tình ở bên ngoài."
Giọng nói của trái tim màu đen vang lên trong không khí chẳng hiểu sao lại khiến người ta rợn tóc gáy:【Dụ Trạch Xuyên đang ở dưới tầng, theo cốt truyện tiếp theo thì anh sẽ bị hắn giết chết trong căn hộ cho thuê này.】
Lục Diên cúi xuống nhìn bàn tay mình, anh cảm thấy cơ thể này giống như của mình vậy, chỗ ngón út còn có một nốt ruồi son nữa: "Thân phận hiện giờ của tôi là Tưởng Bác Vân à?"
Trái tim màu đen:【Không phải.】
Lục Diễn: "Vậy hắn giết tôi làm gì?"
Trái tim màu đen:【Anh là nhân tình của Tưởng Bác Vân.】
Lục Diên: "..."
Anh cứ tưởng mình xuyên vào tiểu thuyết máu chó giới thượng lưu, hóa ra lại là phim kinh dị kịch tính.
Trái tim màu đen không cho Lục Diên quá nhiều thời gian suy nghĩ, trên màn hình điện tử đột nhiên xuất hiện dòng chữ đếm ngược 5 giây, con số đỏ tươi tựa như muốn nhỏ ra máu.
【Nhiệm vụ một: Sống sót thành công trong vòng 30 ngày dưới sự truy sát của Dụ Trạch Xuyên, nhiệm vụ thành công nhận được 500 điểm tích lũy, nhiệm vụ thất bại sẽ bị hệ thống xóa bỏ.】
【Tân thủ tham gia trò chơi lần đầu có ba cơ hội sống lại, xin hãy sử dụng cẩn thận.】
【Hạn chế trò chơi: Nghiêm cấm báo cảnh sát.】
Lục Diên hỏi lại: "Không được báo cảnh sát?"
【Không được.】
"Được rồi."
Lục Diên hơi xòe tay: "Hắn đáng thương như vậy, tôi cũng chẳng nỡ báo cảnh sát."
Trái tim màu đen bỗng đập một nhịp.
3, 2, 1.
Đếm ngược kết thúc.
Trái tim màu đen dần biến mất trong không khí, chỉ còn lại một giọng nói trầm thấp xa xăm:【Trò chơi bắt đầu, chúc ngài có trải nghiệm vui vẻ.】
Khi âm thanh cuối cùng của hệ thống biến mất, chiếc đồng hồ treo tường vốn bị đóng băng bắt đầu kêu tích tắc, kim giờ không lệch chút nào chỉ chín giờ đúng.
Chưa được bao lâu, điện thoại của Lục Diên để trên bàn trà bỗng rung lên hai tiếng, hiện ra vài tin nhắn thoại, tên lưu trên đó là Tưởng Bác Vân.
Lục Diên ấn mở giọng nói.
【A Diên, anh gần đến dưới nhà em rồi, sao rồi, em còn đau bụng không?】
【Anh thấy nơi này có vẻ sắp bị giải tỏa thì phải, ồn ào quá, anh có một căn hộ gần công ty, hai ngày nữa em chuyển vào đó đi.】
Tên của cơ thể này cũng là Lục Diên, vài năm trước đã bắt đầu cặp kè với Tưởng Bác Vân. Thậm chí y còn giả mạo ứng tuyển vào vị trí kế toán của tập đoàn Ngân Xuyên hòng giúp Tưởng Bác Vân chiếm đoạt tài sản của Dụ Trạch Xuyên, hai người phối hợp với nhau đưa Dụ Trạch Xuyên vào tù.
Chà, phải hình dung thế nào nhỉ.
Cẩu nam nam?
Lục Diên mở lịch sử trò chuyện ra, phát hiện kể từ khi Tưởng Bác Vân tiếp quản tập đoàn Ngân Xuyên, giá trị bản thân đã tăng gấp bội, xung quanh cũng có nhiều phụ nữ vây quanh hơn, hai người từng cãi nhau vì chuyện này, hiện đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh.
Nguyên chủ thích cờ bạc, nợ nần chồng chất nên không nỡ bỏ con "Phượng hoàng vàng" Tưởng Bác Vân này, cho nên mới cố tình cúi đầu nhận lỗi, nói dối là mình đau bụng để gã đến chăm sóc.
Còn Tưởng Bác Vân dạo này vừa vặn sống hơi cô đơn, thiếu một người thức thời hiểu chuyện nên sau khi thấy thái độ của Lục Diên mềm mỏng hơn, gã lập tức lái xe đến đây.
Đầu ngón tay Lục Diên khẽ động, anh gõ một dòng chữ: "Cảm ơn, nhưng giờ bụng tôi hết đau rồi, anh về trước đi, có gì để mai nói sau."
Dụ Trạch Xuyên đang ôm cây đợi thỏ ngay dưới tầng, giờ mà thấy đôi cẩu nam nam lén lút gặp nhau thì chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Nhưng Lục Diên nghĩ lại, nếu Tưởng Bác Vân đến đây, bọn họ sẽ có hai người, cơ hội sống sót cũng sẽ tăng lên rất nhiều, Dụ Trạch Xuyên có giỏi thế nào cũng không thể một mình đánh thắng được hai người phải không?