Trò Chơi Đối Kháng

Chương 123




Edit: Kazuo

Lý Hàn Phong đi tắm rửa sạch sẽ, tràn đầy khí lực rời khỏi biệt thự, Chu Lẫm toàn thân đau nhức nằm ở trên giường, trong lòng yên lặng rơi lệ.

Nếu cậu biết sẽ xảy ra chuyện này, sớm đã không cùng Lý Hàn Phong so đo.

Hiện tại eo như muốn tan thành từng mảnh.…

Chu Lẫm gần như dựa vào tường mới có thể đi đến phòng tắm, hắn có bị đánh chết cũng không muốn Lý Hàn Phong nhờ người hầu tới giúp, thật vất vả tắm rửa sạch sẽ, Chu Lẫm mới chậm rãi đi xuống lầu ăn bữa sáng.

Biệt thự của Lý Hàn Phong ở đây không sang trọng như ở V thị. Nếu so sánh, nó giống với biệt thự riêng của Chu Lẫm ở V thị hơn. Chu Lẫm coi như nhà mình, không chút câu nệ ăn sáng tại bàn, đám người hầu đều cung kính, bởi vì bọn họ đã thừa nhận Chu Lẫm là 'Nhị thiếu gia' trong biệt thự này.

Chu Lẫm rất muốn ra ăn xong ra ngoài chơi thứ gì đó, nhưng mỗi bước đi của cậu đều đụng tới bộ phận sưng đỏ phía sau, loại đau đớn đó nếu không lĩnh hội thì không thể nào cảm nhận được. Nhớ đến đêm qua, Chu Lẫm trở nên tức giận, Lý Hàn Phong không ngừng đòi hỏi nhiều tư thế để va chạm, cho dù cậu có hét lên 'Không được' n lần, Lý Hàn Phong cũng chịu không dừng lại, thế mà sáng nay lại...

Chu Lẫm muốn khóc đều có, Lý Hàn Phong chỗ nào giống với loại người biết tiết chế bản thân. Sau này ở cùng nhau, nhất định phải linh hoạt mỗi đêm a.

Cuối cùng Chu Lẫm vẫn không có rời khỏi biệt thự, tức giận nghĩ có phải Lý Hàn Phong cố ý làm chuyện này để ngăn cản cậu ra ngoài hay không. Tất nhiên, Chu Lẫm chỉ đang đoán, bởi vì cậu vẫn chưa tìm ra mục đích của Lý Hàn Phong.

Tâm tư của Lý Hàn Phong thì cậu không thể đoán ra. Cho nên rất nhiều thời điểm không tìm thấy, không hẳn là không tồn tại.

- -------------------------------------------------

Sau khi Lý Hàn Phong rời khỏi biệt thự, hắn lái xe đi đến du thuyền. Bởi vì theo kế hoạch trước đó, Lý Hàn Vũ tiếp đón Tang Thứ ở phi cơ xong sẽ an trí trên du thuyền sang trọng của Thượng Nguyệt Bang.


Du thuyền là nơi được Thượng Nguyệt Bang đặc biệt sử dụng để tiếp đón các nhân vật quan trọng, so với khách sạn cao cấp hay trụ sở của Thượng Nguyệt Bang thì sang trọng và khí thế hơn, có thể thể hiện đầy đủ tài nguyên hùng mạnh của Thượng Nguyệt Bang.

Lúc Lý Hàn Phong xuống xe, Lý Hàn Vũ liền chạy đến, hơi kích động nói nhỏ: "Anh hai, anh biết không? Tang Thứ còn trẻ a, so với Tang Điền cứ như cha con."

Lý Hàn Phong chỉ khẽ ừ một tiếng, đối với việc này hắn không cảm thấy kì quái.

Tang Thứ là con ngoài giã thú của gia tộc Kiến Ngộ, khi được gia tộc công nhận, hắn ta mới chỉ là một thiếu niên, trong khi Tang Điền đã gần ba mươi tuổi, Tang Điền hoàn coi Tang Thứ như con trai mà nuôi dưỡng. Chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chưa đến mười năm, Tang Thứ tận dụng trí óc và thủ đoạn để tạo dựng vị trí của riêng mình trong gia tộc. Nếu không phải hắn là con trai của vợ cả, Tang Điền căn bản không thể kế thừa gia tộc Kiến Ngộ.

Lý Hàn Vũ đang có tâm trạng tốt, tưởng rằng anh hai sẽ trải qua một hồi ác chiến, nhưng từ cuộc nói chuyện với Tang Thứ vừa rồi có thể thấy Tang Thứ không đáng sợ như lời đồn, lớn lên rất đẹp trai và gương mặt luôn tươi cười nhiệt tình.

“Anh hai, Tang Thứ bây giờ đang ở trong phòng tập thể thao.” Lý Hàn Vũ nhẹ nhàng nói “Kỹ năng chơi bowling của hắn thật tuyệt vời, vừa rồi em đã thua hắn ấy rất nhiều trận.”

“Đừng thân cận hắn quá mức.” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói, hướng phòng tập đi đến.

Những người khác không biết bộ mặt thật của hắn ta, nhưng Lý Hàn Phong lại biết rất rõ điều đó.

Lý Hàn Vũ tiếp lời Lý Hàn Phong, đùa giỡn nói: "Em cảm thấy Tang Thứ là một người tốt. Em tin chỉ cần anh hai chơi vài trận bóng với hắn, cái gì hắn cũng đồng ý. Em cũng hy vọng được làm bạn với Tang Thứ, hắn ta nói chỉ hơn em ba tuổi!"

Lý Hàn Phong dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn Lý Hàn Vũ, “Nếu cậu còn dám tiếp xúc nhiều hơn với Tang Thứ, tôi sẽ lập tức phái người đưa Triệu Tú Anh chầu Diêm Vương.” Nói xong quay người tiếp tục bước đi.

"... Anh hai, em sai rồi! Em hứa sẽ không nói lời nào với Tang Thứ nữa." Lý Hàn Vũ vội vàng giơ tay thề. Nhưng trong lòng thực sự rất khó hiểu, khi chuẩn bị đến phòng tập, Lý Hàn Vũ cẩn thận hỏi: "Anh hai quen biết Tang Thứ sao?"


Ở trước cửa, Lý Hàn Phong chỉnh lại cà vạt, vẻ mặt vô cảm nói: "Hắn ấy là tình nhân của tôi ở Nhật Bản."

Nói xong, hắn mặc kệ Lý Hàn Vũ đang há to miệng kinh ngạc, đẩy cửa bước vào.

Khi tiếng cánh cửa đóng lại, Lý Hàn Vũ mới hoàn hồn, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng Lý Hàn Vũ chấn động không biết diễn tả như thế nào.

Chẳng trách Tang Thứ vừa xuống máy bay liền nói với hắn: "Cậu lớn lên trông rất giống anh ấy, nhưng thật đáng tiếc lại không chói lóa bằng."

Lý Hàn Vũ suy nghĩ một chút, Tang Thứ hẳn là vẫn si mê anh hai mình, cho nên mới nói như vậy. Nếu là như thế, cuộc đàm phán này sẽ rất dễ dàng mới đúng. Nhưng Lý Hàn Vũ oani nhớ tới ánh mắt phức tạp trong mắt của anh hai trước khi vào cửa, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.

Người của Lý Hàn Phong và Tang Thứ đều canh gác bên ngoài, cho nên lúc này trong phòng chỉ có Tang Thứ và Lý Hàn Phong.

Trong phòng tập, Tang Thứ đang chơi bowling một mình, Lý Hàn Phong cầm đại một quả bóng đi về phía trước, với một động tác đẩy nhanh, quả bóng rời khỏi tay hắn và lăn đến điểm kết thúc bằng một đường trọn vẹn đẹp mắt.

“Không ngờ qua ba năm anh vẫn còn giỏi đến thế. Em còn nghĩ lần này đến Trung Quốc nhất định sẽ đánh bại anh.” Tang Thứ choàng cổ Lý Hàn Phong, ở trên môi Lý Hàn Phong hôn nhẹ một cái..

Da của Tang Thứ rất trắng, tuy chỉ nhỏ hơn Lý Hàn Phong một tuổi nhưng so với Lý Hàn Vũ còn trẻ hơn. Tổng thể khuôn mặt rất thu hút và vòng eo thon thả phù hợp với vẻ ngoài quyến rũ khiến Lý Hàn Phong liên tưởng đến một con vật, miêu.

Có lẽ lại giống con rắn hơn.

“Đừng quên, là tôi đã dạy cậu môn thể thao này.” Lý Hàn Phong lạnh lùng đáp lại.


Nhìn thấy vẻ mặt âm lãnh của Lý Hàn Phong, Tang Thứ chán nản buông hai tay ra, dựa lưng vào ghế nghỉ bên cạnh, cầm khăn khô bên cạnh lên bắt đầu lau mồ hôi.

Lý Hàn Phong cũng làm theo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện của Tang Điền cậu tính xử lý thế nào?"

“Hắn!” Tang Thứ giống như mới chợt nhớ ra, sau đó thản nhiên nói: “Đem thi thể của hắn trở về Nhật Bản, sau đó để cho nhóm người đi cùng hắn mổ bụng tạ tội. Ân, trước mắt cứ quyết định như vậy!”

“Còn vụ hợp tác với Thượng Nguyệt Bang thì sao?” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói.

Tang Thứ ném chiếc khăn đi, tỏ vẻ không vui, “Tụi mình không gặp nhau đã ba năm rồi, vừa gặp nhau mà chỉ toàn nói những việc này, thật sự rất mất hứng.” Tang Thứ vừa nói xong liền đi đến trước mặt Lý Hàn Phong, ngồi trên đùi hắn, một lần nữa choàng cổ Lý Hàn Phong, hai mắt long lanh nhìn Lý Hàn Phong, "Không bằng, chúng ta quan hệ trước đi! Kể từ khi anh rời Nhật Bản trở về Trung Quốc, em chưa tìm thấy một người đàn ông nào dũng mãnh như anh trên giường. Ai, đám người đó toàn là bọn yếu ớt, làm hai hiệp liền không còn sức."

Lý Hàn Phong có chút khinh thường nhìn Tang Thứ ngồi trên đùi mình, trầm giọng nói: "Cậu giết hết những người đàn ông quan hệ với mình?"

“Không!” Tang Thứ nở nụ cười quyến rũ, “Còn một người nữa!” Nói xong, hắn cười cởi cà vạt cho Lý Hàn Phong, nhưng Li Lý Hàn Phong lại không ngăn hắn, mà tùy ý để Tang Thứ cởi nút áo của mình.

Tang Thứ bắt đầu liếm ngực của Lý Hàn Phong, một tay sớm đã cởi thắt lưng của Lý Hàn Phong, bàn tay thâm dò bắt đầu vuốt ve.

"Khả năng kiềm chế của anh thật là tốt. Em dùng sức như vậy, mà một chút phản ứng anh cũng không có." Tang Thứ ngẩng đầu nhìn đôi mắt vẫn lãnh đạm của Lý Hàn Phong, trong đôi mắt tỏa sáng hiện lên một tia trào phúng, "Ba năm trước, ngay khi em hôn anh, anh liền sẽ làm."

Lý Hàn Phong chỉ lạnh lùng nhướng mày, hắn có nên nói với Tang Thứ là đêm hôm qua và sáng nay hắn đã lăn lộn với Chu Lẫm mấy lần đến hết tinh lực không.

Tang Thứ muốn dùng miệng giúp Lý Hàn Phong, nhưng ngay khi hắn vừa rời khỏi Lý Hàn Phong, Lý Hàn Phong lập tức đứng dậy mặc lại quần áo của mình, hoàn toàn không cho Tang Thứ cơ hội bắt đầu lại.

Lý Hàn Phong nghiêm nghị nói: “Đùa giỡn nãy giờ đủ rồi, bây giờ là lúc đi thẳng vào vấn đề."

Tang Thứ mất hứng ngồi xuống ghế, ngoáy lỗ tai lười biếng nói: "Rất đơn giản, giết tên hung thủ, em sẽ tiếp tục hợp tác với Thượng Nguyệt Bang."


Đương nhiên, Tang Thứ không định giải quyết vấn đề đơn giản như vậy, bởi vì ở trên máy bay tới đây, Tang Thứ đã tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa Chu Lẫm với Lý Hàn Phong.

Tang Thứ chắc chắn Lý Hàn Phong sẽ không dễ dàng từ bỏ người đàn ông tên Đổng Lẫm đó. (Những người biết thân phận sẽ gọi cậu là Chu Lẫm, những người không biết thân phận chỉ coi cậu là nhị thiếu gia của Khoáng Dã, Đổng Lẫm).

“Cậu cho rằng Thượng Nguyệt Bang sẽ đem một gia tộc nhỏ như Kiến Ngộ vào mắt sao?” Lý Hàn Phong khinh thường cười lạnh, “Hơn nữa, cậu thắng nổi tôi sao?"

“Nếu trước kia thì em không đấu lại anh, nhưng bây giờ... Ha hả, thắng hay không phải chờ xem.” Tang Thứ nhìn thẳng vào Lý Hàn Phong, bầu không khí đông cứng lại khi bốn mắt chạm nhau.

Tang Thứ duỗi người, vỗ miệng ngáp một cái, "Vừa rồi em có nói chuyện điện thoại với Lý lão gia, chính ngài đã chấp thuận cho em sống cùng anh trong thời gian ở Mỹ, cho nên Hàn Phong anh có thể đưa em về được không? Vì anh trai đã mất, hôm qua em thương tâm cả đêm không ngủ được, hiện giờ em chỉ muốn nằm trên giường của anh ngủ một giấc thật ngon."

Tang Thứ vừa đi ra khỏi cửa vừa nói chuyện, Lý Hàn Phong nắm lấy cánh tay của Tang Thứ, thân hình Tang Thứ mảnh khảnh, trực tiếp bị kéo xuống trước mặt Lý Hàn Phong, Lý Hàn Phong vẻ mặt u ám lạnh lùng nói: "Nếu cậu dám động em ấy, tôi nhất định sẽ giết cậu."

Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Lý Hàn Phong, Tang Thứ không hề hoảng sợ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, "Mỗi lần anh làm em sống dở chết dở trên giường, đến cả rửa sạch anh cũng không làm cho em. Không nghĩ chỉ qua ba năm, cư nhiên lại có một người khiến kẻ máu lạnh như anh phải tận tâm bảo hộ. Ha hả, em thật sự muốn gặp hắn ta a."

"Tôi không quan tâm cậu có mục đích gì, nhưng tốt nhất cậu nên rõ ràng một chút, cậu chỉ có hai lựa chọn. Một là tiếp tục hợp tác với Thượng Nguyệt Bang và quay trở lại Nhật Bản, hai là bức tôi phải hủy hoại kinh doanh vũ khí của gia tộc Kiến Ngộ, sẵn tiện giết cậu luôn."

“Khẩu khí thật lớn!” Tang Thứ đã không còn nụ cười trên mặt, “Em còn tưởng là anh sẽ cúi đầu cầu xin em cứu nam nhân kia, nhưng không ngờ anh vẫn luôn độc đoán và mạnh mẽ như vậy, em tin đến cả Lý lão gia cũng không ở trước mặt uy hiếp em như vậy."

Lý Hàn Phong nhếch khóe miệng, một tay nắm cằm Tang Thứ nâng lên, "Cậu là người thông minh, tôi tin tưởng cậu biết làm như thế nào."

Tang Thứ nắm lấy bàn tay ở giữ cằm hắn từ từ gỡ ra, nhìn Lý Hàn Phong cười khẽ nói: "Ba năm trước, tôi còn tưởng là anh yêu tôi, nhưng không ngờ anh chỉ coi tôi như một kỹ nam cho anh phát tiết dục vọng."

Sau khi nghe những lời của Tang Thứ, Lý Hàn Phong vẫn vô cảm, bởi vì đây thực sự là sự thật.

Nhìn thấy Lý Hàn Phong không động tĩnh gì, Tang Thứ tiếp tục cười, "Đám lão già gia hỏa trong gia tộc Kiến Ngộ sẽ run sợ khi nhìn thấy tôi, anh có biết tại sao không?"