Trò Chơi Đối Kháng

Chương 108




Edit: Kazuo

Nếu danh tính của Cố Phi không được điều tra, rất khó để phát hiện ra rằng cậu ta con trai của người đứng đầu Hồng Viêm Đường, là con trai mà Cố Bắc Thanh quan tâm nhất. Cố Phi ghét chém giết lẫn các loại âm mưu giữa các thế lực, vì vậy khi mười lăm tuổi, cậu một mình đến thành phố V để sinh sống, sau đó cũng ở thành phố V mà gặp được Chu Lẫm.

Trong một thời gian dài, bởi vì Cố Phi rất mờ nhạt cho nên hầu như không ai chú ý đến nhất cử nhất động của cậu, thậm chí còn quên mất sự tồn tại của cậu. Ở Mỹ, ngoại trừ một vài nhân vật cấp cao ở Hồng Viêm Đường, hầu như không ai biết con trai của Cố Bắc Thanh lớn lên có bộ dáng như thế nào.

Mà Cố Phi lại rất hài lòng với cuộc sống bình dị và hài hòa này. Không đến thời khắc mấu chốt, cậu sẽ không bao giờ sử dụng quyền lực trong tay.

Quản lý của khách sạn không biết Cố Phi, cho nên sẽ tự nhiên tuân theo yêu cầu của Lý Hàn Phong.

Quản lý của khách sạn đã gọi điện đến phòng của Cố Phi, Cố Phi là người trả lời cuộc gọi, dựa theo lệnh của Lý Hàn Phong, người quản lý đã nói dối rằng bạn của cậu đang ở khách sạn tìm cậu.

Cố Phi không nghĩ rằng Lý Hàn Phong đang dẫn dụ mình ra ngoài, cậu nghĩ rằng một số người bạn ở Mỹ thực sự đang muốn gặp cậu, nghĩ thầm vừa lúc để cho bọn họ gặp mặt Chu Lẫm một chút. Với lại Chu Lẫm cũng là người thích xã giao, thêm mấy cái bằng hữu ở Mỹ cũng tốt. Hơn nữa, Cố Phi cũng muốn thông báo cho mọi người biết Chu Lẫm là bạn đời của cậu.

Bởi vì Cố Phi không biết Lý Hàn Phong đã rời khỏi nơi này hay chưa, nên trước khi đi ra ngoài, cậu đã đặc biệt dặn dò Chu Lẫm nếu không có chuyện cần thiết thì đừng ra khỏi phòng. Chu Lẫm đang bận ăn, chỉ gật đầu ậm ừ vài cái trước lời nói của Cố Phi.

Hắn không hiểu vì sao bây giờ Cố Phi lại không muốn cậu rời khỏi phòng, không lâu sau khi Cố Phi rời đi, Chu Lẫm lau miệng làm như không có chuyện gì rời khỏi phòng đi vào nhà vệ sinh. Nghĩ rằng đi tiểu rồi quay lại ngay lập tức, chắc có lẽ Cố Phi sẽ không phát hiện ra điều gì.

Chu Lẫm đội một chiếc mũ lưỡi trai cao chót vót, vành mũ quay ra sau đầu. Tuy rằng đối với các camera trên hành lang chỉ quay được bóng lưng, nhưng Lý Hàn Phong chỉ cần liếc mắt là nhận ra cậu.

Lý Hàn Phong đẩy nhân viên trước video giám sát ra, hai tay chống bàn, nhìn chằm chằm Chu Lẫm trên màn hình, trên gương mặt lạnh lùng dần hiện lên nụ cười tươi như ánh nắng sau cơn mưa, mang theo vài phần giảo hoạt khiến đám thuộc hạ ở bên âm thầm kinh ngạc, bởi vì đây thực sự không phải là biểu cảm mà người đàn ông này sẽ bày ra.

"Dẫn người kia xuống lầu cho tôi, trong vòng nửa giờ không cho phép cậu ta lên lầu. Với lại trong bóng tối có sát thủ bảo vệ, ngươi không cần phải bắn vào cậu ta." Lý Hàn Phong lạnh lùng nói xong liền quay người rời đi. Trước khi nam nhân kia phát hiện mình bị lừa mà quay trở lại, hắn cần phải nắm Chu Lẫm trong lòng bàn tay một lần nữa.

Lý Hàn Phong biết Chu Lẫm đã vào nhà vệ sinh nên trước tiên ra lệnh cho một tên thuộc hạ hung ác ép tất cả những người đàn ông trừ Chu Lẫm đang ở trong nhà vệ sinh ra ngoài.


Chu Lẫm đứng trước bồn, thoải mái nhắm mắt lại xả, hoàn toàn không để ý những nam nhân xung quanh khác đang liếc trừng cậu rồi tức giận rời đi.

Khi Chu Lẫm mặc quần vào rồi xoay người đi rửa tay, lúc này cậu mới nhận ra mình là người duy nhất còn lại trong nhà vệ sinh cực lớn.

"Không thể hiểu được." Chu Lẫm căng thẳng cau mày lẩm bẩm, nhưng cũng không thấy có gì không ổn.

Chu Lẫm tiếp tục ngâm nga một chút điệu, vui vẻ cúi đầu rửa tay, hoàn toàn không biết Lý Hàn Phong đã lặng lẽ đi tới phía sau cậu.

Lý Hàn Phong chống lại ý muốn ôm Chu Lẫm từ phía sau, lặng lẽ đứng với nụ cười xấu xa.

Chu Lẫm lấy khăn giấy lau tay, ngẩng đầu nhìn lên gương.

...................

"Chết tiệt!!!" Khi cậu phát hiện trong gương nhiều hơn một người ngoài khuôn mặt của mình, đồng tử của Chu Lẫm lập tức mở to, bị dọa quay người người.

Đó là Lý Hàn Phong!

Nhìn Lý Hàn Phong, vẻ mặt kinh ngạc của Chu Lẫm chuyển thành lãnh đạm.

Chu Lẫm biết thế nào sẽ có một ngày gặp lại người đàn ông này, nhưng cũng chính vì nghĩ như vậy Chu Lẫm mới có thể thản nhiên đối mặt với cảnh tượng này.

Chu Lẫm thấy mình không thể bình tĩnh lâu khi nhìn Lý Hàn Phong, cảnh tượng bên sông hơn một tháng trước lại hiện ra trước mặt. Đúng vậy, lúc đó Lý Hàn Phong sai người giết cậu, người luôn nói muốn vĩnh viễn ở bên cậu lại sai người cưỡng hiếp cậu.


Chu Lẫm phớt lờ ánh mắt của Lý Hàn Phong, gương mặt lạnh lùng đi vòng qua Lý Hàn Phong ra cửa, nhưng cậu lại bị hắn giữ chặt lấy cánh tay.

Thái độ coi như người lạ của Chu Lẫm có phần khiến hắn khó chịu, nụ cười trên mặt Lý Hàn Phong dần dần biến mất, "Chu Lẫm, cùng tôi trở về." Lý Hàn Phong ra lệnh.

Chu Lẫm dùng sức hất tay Lý Hàn Phong, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, "Tiếc quá, tôi ngược lại không biết anh, tôi tên là Giang."

"Thật sao?" Lý Hàn Phong tiến lên một bước, khóe miệng hơi nhếch lên, "Có cần tôi đặt ở trên giường em mới nhớ em là ai không?"

Khi Chu Lẫm nghe thấy lời này, cơ thể cậu vô thức lùi lại một bước, nhưng sau đó cậu lại nhấc chân lên đá vào mặt Lý Hàn Phong.

Vẻ mặt Chu Lẫm đầy sát khí bất đầu hướng Lý Hàn Phong tấn công, mỗi một động tác mạnh mẽ của Chu Lẫm về phía Lý Hàn Phong giống như muốn đem toàn bộ thù hận xả ra hết.

Lý Hàn Phong chặn chân Chu Lẫm chỉ bằng một cánh tay, cười nhìn Chu Lẫm bất đầu động tay động chân đối với mình.

"Còn nói không quen biết tôi?" Lý Hàn Phong bắt lấy nắm đấm của Chu Lẫm, một chân dùng sức giẫm lên giày của Chu Lẫm. Chu Lẫm lùi về phía sau nhưng không kịp thu chân lại, không có trọng tâm khiến cậu ngã ngửa ra sau. Lý Hàn Phong nhanh mắt tay lẹ, một tay vươn ra kéo Chu Lẫm vào trong lòng ngực.

"Buông tôi ra! Anh là cái đồ khốn nạn!" Cho dù Chu Lẫm có giãy dụa chửi bậy như thế nào, cánh tay cường tráng của Lý Hàn Phong vẫn ôm chặt lấy Chu Lẫm.

Chu Lẫm bị Lý Hàn Phong đẩy vào bệ rửa mặt, giữa cơ thể cậu và ngực Lý Hàn Phong không có khe hở.

"Còn nhớ không?" Lý Hàn Phong cười tà nhìn Chu Lẫm đang tức giận giãy dụa trong tay, "Nếu như em còn chưa nhớ ra, tôi liền tiến thêm một bước."

"Lý Hàn Phong, anh con mẹ nó buông lão tử ra." Chu Lẫm không thể đẩy Lý Hàn Phong khỏi người mình, cậu đành phải hung hăn trừng Lý Hàn Phong "Thế nào? Nhìn thấy tôi còn chưa chết, anh muốn đích thân đến giết tôi?"


Lý Hàn Phong không ngờ Chu Lẫm lại có thể nói ra lời như vậy, đối mặt với ánh mắt của Chu Lẫm, Lý Hàn Phong chắc chắn rằng Chu Lẫm vẫn còn hận chính mình.

Những người suýt giết Chu Lẫm không phải do hắn phái ra.

Lý Hàn Phong biết cho dù có giải thích thế nào Chu Lẫm cũng sẽ không tin, cho nên hắn càng phải dùng biện pháp mạnh.

Đối xử nhẹ nhàng chưa bao giờ là tác phong của Lý Hàn Phong hắn.

Lý Hàn Phong đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Chu Lẫm, đè người Chu Lẫm vào bồn rửa mặt, nhìn thấy thái độ bá vương cường thượng của Lý Hàn Phong, Chu Lẫm vội vàng định mở miệng cắn một cái, Lý Hàn Phong nhanh chóng thu lại lưỡi của mình trong miệng Chu Lẫm, hắn rút cà vạt trên cổ xuống trói hai tay Chu Lẫm ra phía sau.

"Mẹ kiếp, nếu anh có bản lĩnh thì đánh nhau với tôi đi!" Chu Lẫm mắng Lý Hàn Phong, thấy Lý Hàn Phong lấy ra sợi dây mềm ở trong túi tiến lại gần cậu, Chu Lẫm không khỏi lùi lại phía sau.

"Chỉ mình em?" Lý Hàn Phong khẽ cười hai tiếng, "Em có bao giờ đánh thắng tôi sao?"

"......"

"Cùng tôi trở về!" Lý Hàn Phong lại lạnh lùng nói.

"Anh cho rằng lão tử là đồ chơi sao? Lúc vui thì ở bên cạnh, còn không vui thì tùy ý vứt đi." Chu Lẫm không chút khách sáo hét lên. Sự nhục nhã khi bị đám người tùy tiện đụng chạm hơn một tháng trước lại bùng cháy lên lúc này. Chu Lẫm không tìm Lý Hàn Phong trả thù chỉ là muốn trả hết mọi thứ cho hắn.

Giờ đây, Chu Lẫm không muốn dính dáng gì đến một kẻ độc ác, tàn nhẫn, tự cao tự đại như Lý Hàn Phong.

"Tôi nói lại lần nữa, cùng tôi trở về đi!" Giọng nói của Lý Hàn Phong vô cùng lạnh lùng, sắc mặt tối sầm cầm sợi dây mềm tiến đến Chu Lẫm

"Đừng... đừng tưởng lão tử không đánh lại anh thì... thì tôi sẽ nghe lời anh, tôi... tôi không sợ anh!" Chu Lẫm lắp bắp nói xong, lợi dụng Lý Hàn Phong dừng lại, nhanh chân chạy ra cửa, đã là hảo hán thì phải tránh cái thiệt trước mắt, Chu Lẫm không muốn bị Lý Hàn Phong đùa giỡn trong nhà vệ sinh.

Bạch! Chu Lẫm bị Lý Hàn Phong dùng chân quét tới, ngã nhào xuống đất, bởi vì hai tay bị trói sau lưng, Chu Lẫm đành phải nhanh chóng nâng chân lên, giẫm vào mặt Lý Hàn Phong đang giương nanh múa vuốt "Đi chết đi! Đồ khốn nạn..."


Chu Lẫm chưa kịp chửi thề xong, Lý Hàn Phong đã nắm lấy mắt cá chân của cậu, Lý Hàn Phong dùng sức kéo mạnh, cơ thể Chu Lẫm liền trượt về phía Lý Hàn Phong. Khi Chu Lẫm thấy Lý Hàn Phong bắt đầu dùng dây thừng buộc chặt chân, cậu liền hoảng sợ hét lên, "Cứu mạng a! Cứu mạng! Có kẻ giết người!"

Lúc Lý Hàn Phong trói chặt hai chân mới đứng dậy vỗ tay, rất hứng thú nhìn Chu Lẫm kêu trên mặt đất bất kể hình tượng.

Chu Lẫm thấy Lý Hàn Phong đứng thờ ơ một bên nhìn chằm chằm cậu giống như xem kịch vui, cuối cùng cũng thức thời ngậm miệng lại. Bởi vì Chu Lẫm khẳng định ở ngoài nhà vệ sinh có người của Lý Hàn Phong canh giữ, chỉ sợ cậu gào cho rách cả cổ họng cũng không ai dám xông vào cứu cậu.

"Sao em không gọi nữa? Giọng của em nghe cũng không tồi." Lý Hàn Phong ngồi xổm xuống, cười tà nhìn Chu Lẫm tức giận.

"Bất kể anh làm thế nào, lão tử đều không thể tha thứ cho anh." Chu Lẫm giọng nói kiên định, như muốn biểu thị quyết tâm của cậu

Lời nói của Chu Lẫm khiến Lý Hàn Phong tức giận, hắn chưa bao giờ nghĩ chỉ hơn một tháng, Chu Lẫm lại hận bản thân mình đến như vậy, "Nếu cho dù làm cái gì em cũng không tha thứ, tôi đây không làm chẳng phải thiệt thòi quá hay sao." Lý Hàn Phong cười lạnh, nói xong liền nhanh chóng cởi áo khoác, sau đó bắt đầu cởi cúc áo sơ mi," Còn nhớ rõ cảm giác khi tôi ở trong như thế nào không? Tôi sẽ cho em hồi tưởng lại bây giờ! "

Sau khi Lý Hàn Phong nói xong, vẻ mặt sợ hãi của Chu Lẫm thay đổi, nghĩ đến chính mình quyết định ở bên cạnh Cố Phi, Chu Lẫm có bị đánh chết cũng không để cho Lý Hàn Phong thực hiện được.

"Lý Hàn Phong, tôi sẽ không trả thù chuyện anh muốn giết tôi lúc trước, hiện tại coi như chúng ta sòng phẳng, không ai nợ ai, cho nên..."

"Cho nên thả em đi?" Lý Hàn Phong cười xấu xa.

Chu Lẫm lại gật gật đầu, "Đúng vậy, anh chẳng qua chỉ coi tôi như món đồ chơi để phát tiết mà thôi, mà tôi đã thấy bộ mặt thật của anh, giữa chúng ta không có tình cảm, cho nên loại chuyện này anh nên tìm người khác mà làm đi."

Sắc mặt Lý Hàn Phong trầm xuống, duỗi tay chỉ vào lồng ngực hở hang của mình, "Những vết sẹo này trên người tôi là vì em, hiện tại em lại nói giữa chúng ta không có tình cảm gì?"

"Lão tử bị đam hai nhát vào bụng còn chưa có tính đâu!" Chu Lẫm đột nhiên vặn lại, "Vậy nên không ai nợ ai!"

Lý Hàn Phong đột nhiên cười lạnh, nếu là trước kia hắn sẽ không hề do dự đánh Chu Lẫm một trận rồi quay đầu rời đi. Nhưng sau hơn một tháng mất tích, Lý Hàn Phong sâu sắc hiểu rằng chính mình yêu người đàn ông này đến vô phương cứu chữa.

Ngay cả khi thủ đoạn đó là bạo lực, Lý Hàn Phong vẫn thề sẽ giữ Chu Lẫm bên hắn, khiến cậu phải yêu hắn lần nữa.