Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 80: Ma Sát Trong Quân




Ma sát trong quân

Trong Đại trướng tiền quân tại Lệ Giang, Bầu không khí chiến tranh đang sôi sùng sục. Mười mấy viên đại tướng tham gia chiến dịch Vân Quý đang tụ tập tại nơi này, nghe chủ soái của chiến dịch Vân Quý, Bình Bắc Đại tướng quân Nguyễn Khắc Tuân truyền đạt mệnh lệnh mới nhất của triều đình.

“Các vị tướng quân, bản soái vừa nhận được lệnh mới nhất của triều đình, Hoàng thượng, cùng Đoan Nam Vương điện hạ đã hạ nghiêm lệnh, nội trong sáu mươi ngày nếu không chiếm được Thành Tĩnh Tây. , chư vị đang ngồi ở đây bao gồm cả bản soái sẽ bị chém đầu .

Nguyễn Khắc Tuân, lạnh lùng nhìn đám tướng lĩnh ngồi xung quanh mình. Đám này là người của nhiều thế lực khác nhau, Tuyên Quang, Ninh Sóc, Cao Bình, Quỳnh Nhai còn có một người là thân tín của Đoan Nam Vương điện hạ Quan Xuân Bá, kẻ ám sát thất bại Trịnh Cán tại hoàng trang. Nguyễn Khắc Tuân cố gắng kết hợp bọn họ lại, gần một tháng qua đã chứng minh hắn không đủ quyền uy trấn áp được các đại tướng này, bọn họ vẫn có suy nghĩ của mình,

Nguyễn Khắc Tuân không ngu, trong lòng hắn biết rõ, Thánh Thượng luôn luôn bằng mặt mà không bằng lòng với mình, bởi vì sao, chính bởi vì mình đi theo Trịnh Tông mà không theo họ Lê, thế lực của Lê HIển Tông trong triều quả thực không đáng để nhắc đến. thế nhưng dù sao, lão cũng là Hoàng Đế hợp pháp kế thừa đại thống của Đại Việt, nói về dòng dõi, lão chính thống hơn anh em Trịnh Cán và thậm chí Nguyễn Phúc Ánh rất nhiều. Lão đang tận dụng cơ hội này để sửa trị Nguyễn Khắc Tuân hắn, Hăn hiểu rất rõ, Thánh thượng cho hắn thời gian Sáu mươi ngay, không có nghĩa là hắn có thể ở đây thong thả mà đánh Tĩnh Tây thành, đến lúc đó một biến cố nhỏ cũng sẽ làm cho Thánh thượng có cớ trị tội mình, cho dù lúc đó Đoan Nam Vương có thần thông quảng đại thế nào cũng không cứu nổi hắn. Thánh Thượng cho hắn thời gian như vậy, hắn phải nhanh hơn nữa.

Hắn lại đưa mắt nhìn đám tướng lĩnh bên dưới:

“Các ngươi,ai có ý kiến gì thì bây giờ nói với ta . sau hôm nay các ngươi chỉ được phép tuân lệnh, nếu đến lúc đó bất tuân, vậy mang theo binh mã của các ngươi cút khỏi Quảng Tây.

Phía bên dưới, Hứa Giang hết sức khinh thường, lời nói này của gã không phải nhắm vào mình đó sao? Quân đội của ta do ta chỉ huy. Làm gì đến lượt ngươi, muốn nắm quyền chỉ huy quân đội Ninh Sóc của ta, tuyệt đối không có cửa.

“Hứa tướng quân, ngươi có ý kiến gì sao?” Nguyễn Khắc Tuân lạnh lùng hỏi.

“Không có! Ta đâu có ý kiến gì?

Shoppe

Hừ, không phải hôm thao luyện trước mặt thánh thượng, quân đội của ngươi thua quân đội của ta hay sao, có gì mà phải nhỏ mọn như vậy

Nguyễn Khắc Tuân lạnh nhạt nói

“Được thôi, hy vọng lúc tham chiến, Hứa tướng quân giữ gìn đại cục”

“ Được Được”

Ngay lúc Nguyễn Khắc Tuân và Hứa Giang tranh luận, Phó tướng Nguyễn Quốc Tuấn khẽ nói: “ Các vị tướng quân, Nguyễn đại soái cũng chỉ vì Đại Việt vì triều đình nên mới gay gắt như vậy, mong các vị lấy đại cục là trên hết, trận này tuyệt đối không thể bại .

Đám tướng lĩnh khịt mũi hết sức khinh thường lời nói của Nguyễn Quốc Tuấn “ Ngươi đúng là một tên ngu ngốc, bảo sao chỉ có thể làm phó tướng tay không binh quyền, nghe theo Nguyễn Khắc Tuân ư, chúng ta nghe, nhưng muốn chúng ta bán mạng, cái đó vẫn còn phải xem xét”

Tâm tư của Nguyễn Khắc Tuân trùng xuống, lão nhận ra đám tướng lĩnh này không hề để ý đến lão, mà triều đình lại chậm rãi không phát công văn cho bọn chúng là thuộc hạ của mình mà chỉ nói mơ hồ là hiệp trợ,. , hội nghị quân sự của hôm nay hàn toàn không như hắn mong muốn, hắn biết, thời cơ hiện tại vẫn chưa chín mùi. Trước tiên là mùa đông, nơi này đại tuyết bao trùm, có lợi cho việc thủ mà bất lợi cho việc tấn công, Thứ đến chính là các quân chưa từng diễn tập họp tác chiến đấu chung, chưa qua chỉnh hợp đã đi vào chiến đấu, có thể phối hợp ăn ý sao? Nhất là đám tướng lĩnh còn không hoàn toàn nghe hắn! Tiếp theo nữa chính là hậu cần lương thảo, mặc dù có hai mươi vạn dân phu tham gia chiến dịch, nhưng Nguyễn Khắc Tuân vẫn thấy thiếu, Tuy rằng nghĩ như vậy, hắn cũng không còn cách nào, triều đình hạ chỉ hắn không nghe theo lại chính là kháng chỉ, tướng ngoài tiền tuyến có thể không tuân lệnh, nhưng rồi sẽ có lúc phải về kinh. Haizz.

Lúc này, Nguyễn Khắc Tuân lắc đầu, Đành vậy:

“Hứa Giang tướng quân, nhiệm vụ của bốn vạn quân Ninh Sóc các ngươi là tìm cách đánh úp Đức Bảo, không đánh được cũng phải uy hiếp, khiến cho quân Thanh ở Bách Sắc, Đức Bảo không dám quay về chi viện cho Tĩnh Tây,

Không thấy Hứa Giang nói gì, Nguyễn Khắc Tuân lại tiếp:

“Nếu ngươi làm hỏng chiến dịch lần này, Đầu ngươi chắc chắn sẽ được treo ở trước doanh thị chúng!”

Nguyễn Khắc Tuân lại nói với nhân vật khó chịu khác là Quan Xuân Bá: “Quan tướng quân, nhiệm vụ này ngoài tướng quân ra không ai làm được”

Quan Xuân Bá hiện tại là thân tín của Trịnh Tông, quan chức của hắn là Tổng Binh thiêm sự, tước thượng tướng quân, năm trước do tranh giành vương vị, Trịnh Tông liền phái hắn đến tấn công Trịnh Sâm và Trịnh Cán tại Hành Cung Tử Trầm, kết quả thất bại, sau đó hắn hộ tống Trịnh Tông chạy lên Cao Bình. Sau hắn được phong làm đô đốc Hà Châu, Tổng binh thiêm sự. Chiến dịch Vân Quý lần này, hắn càng được trọng dụng, Nguyễn Khắc Tuân khó chịu với Quan Xuân Bá chính là hắn coi quân đội triều đình như của riêng hắn, điều này khiến cho việc điều binh của Nguyễn Khắc tuân rất khó khăn, nghe thấy Chủ soái nhắc đến, Quan Thiên Tưởng, gật đầu lên tiếng



“Đại soái xin mời nói!”

Nguyễn Khắc Tuân suy nghĩ, Trịnh Tông lệnh cho Quan Xuân Bá tham gia chiến dịch này, chính là muốn để hắn lập công lớn, để triều đình phải trọng dụng hắn, mở rộng thế lực cho chính mình, Chắc hẳn hắn không dám đánh bừa đánh bãi.

“Quan tướng quân, nhiệm vụ của ngươi chính là cũng gần giống Hứa tướng quân, ngươi phụ trách binh sĩ của mình vòng sang trái Tĩnh Tây ngăn cản viện quân của Chúng từ hướng đó.”

Quan Xuân Bá hắn suy nghĩ một hồi bèn nói: “Thuộc hạ tuân theo sự sắp đặt của đại soái.”

Quân Ninh Sóc cùng với bộ quân của Quan Xuân Bá đều đã có sắp đặt rồi, còn lại việc tấn công chính diện vào thành tĩnh tây bèn do quân chủ lực Cao Bình của Nguyễn Khắc Tuân hoàn thành, lúc này, Nguyễn Khắc Tuân liếc nhìn Nông Quốc Sơn và Triệu Vân Hương, hai người này là đại biếu của quân Tuyên Quang và Quỳnh Nhai tương đối dễ chỉ huy nhất, hắn nói:

Quỳnh Nhai quân theo ta tấn công ở chính diện, về phần Nông tướng quân

Nguyễn Khắc Tuân chỉ vào bản đồ rồi nói: “Nhiệm vụ của ngươi là phối hợp với quân chủ lực vòng ra phía sau thành.

“Nông Quốc Sơn vội la lên: “Đại soái, phía sau núi Tĩnh Tây toàn là núi cao , mặt thành phía đó lại không có cửa, làm sao có thể từ đó giết lên, hơn nữa quân chúng tôi lấy cái gì đi vòng ra phía đó mà không bị phát hiện”

Nguyễn Khắc Tuân cười “Tướng quân không cần lo lắng, bổn soái sẽ cho người quấy nhiễu giả bộ đánh vào, thu hút sự chú ý của quân Thanh, thủ hạ của tướng quân ở Tuyên Quang đều quen thuộc đường núi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm. Lại nói lúc đó đại bộ phận quân Thanh đã bị chặn lại ở hai hướng, nhiệm vụ của tướng quân cũng nhẹ nhàng

Nói xong, ánh mắt của hắn liếc về phía Nông Quốc Sơn, hắn không dám đắc tội với Quan Xuân Bá hay Hứa Giang nhưng tên Nông Quốc Sơn này thì hắn sẵn sàng mang ra để lập quân uy

“Thông thuộc đường rừng cái con mẹ ngươi, nói vậy quân Cao Bình của ngươi không phải còn thông thuộc hơn ta hay sao. “

Nhưng biết là đại soái có ý mượn hắn để lập uy nên hắn đành đứng dậy, “ Mạt tướng tuân lệnh”

Sau cuộc họp, Nguyễn Khắc Tuân sai người mời Nông Quốc Sơn, và Lâm Anh Kiệt tới soái trướng’

Sau khi pha trà Nguyễn Khắc Tuân nói

- Nông tướng quân vừa rồi bản soái giao nhiệm vụ như vậy, ngươi thấy thế nào?

Nông Quốc Sơn suy nghĩ: dù sao mình cũng là con cháu của hàng tướng nhà Bầu (1), lại không biết tên Nguyễn Khắc Tuân này muốn gì tốt nhất cứ ngậm miệng là hơn, nghĩ vậy hắn nói:

“ Đại soái ngồi trong trướng quyết thắng ra ngoài ngàn dặm, thuộc hạ tuyệt không có ý kiến gì

Nguyễn Khắc Tuân thở dài nói: “Người vừa rồi có lẽ cũng thấy phe phái trong quân hết sức phức tạp, Hứa Giang Quan Xuân Bá cũng đều là người kiêu ngạo khó bảo, . Tên Triệu Vân Hương của Quỳnh Nhai kia cũng không phải hiền lành, Ta là thống soái của trận chiến Vân Quý, chỉ huy gần hai mươi vạn quân, thế nhưng lòng ta hiểu rõ, muốn đánh thắng trận chiến này, thực sự rất khó, tay chân không nghe theo cái đầu chỉ huy còn đánh cái gì

Nông Quốc Sơn không biết tại sao đại soái lại nói với mình những lời này nhưng hắn cũng đáp

“Đại soái thứ cho thuộc hạ lắm lời, Quan Xuân Bá thực sự có thế ngăn được quân Thanh hay sao

“Ta cũng không cần bọn họ thật sự đánh với quân Thanh, chỉ cần bọn họ làm ra vẻ thôi, thì đã có thể phân tán binh lực của chúng rồi chỉ cần ta đánh hạ Thành Tĩnh Tây, toàn bộ khu vực phía Nam và Đông Nam Quảng Tây sẽ vào túi chúng ta”

Nguyễn Khắc Tuân lại nói

“Chi Quân đội của ngươi, đó mới là mấu chốt của toàn bộ chiến cuộc, Quân đội trong Thanh Tĩnh Tây không đánh lo, điều đáng lo chính là, viện quân từ Đức Bảo và Bách Sắc, Quan Xuân Bá rất có khả năng để lọt bọn chúng. Ngươi và binh sĩ Tuyên Quang chỉ cần cầm chân quân Thanh ba ngày, ngươi chính là công thần lớn thứ nhất của chiến dịch Vân Quý lần này, nếu ngươi thất bại, tất cả chúng ta cùng chết”

Tháng mười một giá rét, Đất đá cũng có một lớp tuyết dày, quân Đại Việt chưa bao giờ tác chiến trong tuyết nhưng thân là nam nhi không sợ chết, họ vẫn dũng cảm tiến lên.

Ngày mười bảy tháng mười một năm Cảnh Hưng bốn mươi hai, cỗ máy chiến tranh của Bắc Đại Việt đã bắt đầu khởi động, Hứa Giang thống lĩnh 4 vạn quân Ninh Sóc , cùng với Quan Xuân Bá dẫn theo 4 vạn quân, tổng cộng tám vạn đại quân đồng thời xuất phát về hai hướng. quân đội Hứa Giang, ngăn chặn quân thành từ Sùng Tả, Bách Sắc. Quan Xuân Bá phụ trách ngăn cản viện quân từ Côn Minh tới.



Xe lương phủ vải dầu lên, xe ngựa chở thóc và cỏ khô, còn có xe trượt to chở đồ quân nhu, di chuyển về phía trước. Bông tuyết bay lượn trên bầu trời, đúng vào mùa rét lạnh nhất ở Quảng Tây, núi cao và trong các khe rãnh đóng băng đều tích đầy một lớp tuyết trắng dày

Đại Việt bất kể mưa tuyết nhỏ dày đặc, cùng với tiếng thét to và nguyền rủa, xen lẫn tiếng lốp bốp của roi da và tiếng kẽo kẹt của trục xe thẳng tiến, khí thế thật rầm rộ, Lâu lâu có thể nhìn thấy gia súc đang nằm hấp hối hoặc thi thể gia súc ở hai bên của đoàn người,

Phía trước, giữa dòng xe đông nghịt, binh sĩ xếp thành hàng ngũ thật dài, đạp trên bùn lầy trơn trượt vất vả tiến lên. Trong dòng người trộn lẫn xe ngựa vận chuyển các loại vũ khí hạng nhẹ như đao thương, cung nỏ,

Song song với đoàn quân ở cách xa đó chính là Lệ Giang. Nước sông kết thành một lớp băng thật dày, mấy ngàn dân phu đang vất vả lôi kéo từng đoàn xe chở đồ quân nhu, phát ra khẩu hiệu trầm thấp, vượt sông

Xe chở quân nhu chất đầy các loại binh khí công thành hạng nậng, thang xe lâu cùng với số lượng lớn các lều trại, lương thực, kéo dài hơn mười dặm, nhìn không hết tầm mắt, mặt khác còn có Đại bác, Thuốc nổ cùng vô số dầu hỏa, mỗi một chiếc sẽ vận đồ quân nhu naày đều được rất nhiều bộ binh trọng giáp bảo hộ.

Đích đến của bọn họ chính là Trấn Tĩnh Tây cách đó một trăm năm mươi dặm, tốc độ hành quân cực kỳ chậm chạp, đoàn quân đã đi được ròng rã ba ngày trời.

Hứa Giang ngồi trên lưng ngựa trợn mắt nhìn ra xa. Phía trước là một bình nguyên trắng xóa, một bóng cây ngọn cỏ cũng không thấy có. Hứa Giang nguyên là thủ lĩnh của một chi dân tộc tày rất lớn, Tổ tiên hắn từng là Phò mã của nhà Trần, sau này nhà Trần suy vong,gia tộc hắn theo vua Lê, tổ phụ của hắn đã từng được phong tước quận công. Đến thời hắn được Trịnh Sâm phong làm Ninh Sóc Bá, lại được Lê hiển tông ban thưởng cho họ Lê .

Hắn lần này bị điều đến tham dự Tĩnh Tây , hắn luôn cảm thấy triều đình là mượn cơ hội để làm suy yếu hắn. quân đội của hắn cơ bản là hoạt động trên lưng ngựa, chiến công thành thì lại có tác dụng gì, Phó tướng của hắn Lạc Văn Đoàn chạy lên nói: “tướng quân, ta muốn nói nói mấy câu với tướng quân, không biết có tiện chăng?”

Hứa Giang gật đầu, Lạc lão đệ có gì cứ nói

Lạc Văn Đoàn chỉ về đoàn quân phía sau rồi nói: “tướng quân, chúng ta hành quân rầm rộ như vậy, tướng quân nói quân Thanh có biết không?”

“Bọn họ chắc chắn đã nhận được tình báo.”

Lạc Văn Đoàn gật đầu nói: “Cho nên ta muốn nhắc nhở tướng quân, cẩn thận kẻo bị trọng binh đại Thanh mai phục bao vây.”

Hứa Giang nắm chặt cây roi ngựa

“Ý của lão đệ là, Đại Soái dùng chúng ta như mồi câu”

……………………

Ở phía của Quan Xuân Bá, hắn cũng đã nhận ra điều tương tự Quan Xuân Bá ra lệnh toàn quân đi chậm lại lạnh lùng cười nói:

“Nguyễn đại soái, ngươi cố ý điều chúng ta ra xa, được lắm.”

……………………..

Đại doanh Quân Thanh, nằm dưới chân núi Tuyết Sơn, một đội quân do gần một trăm tên lĩnh vũ trang hạng nặng, đang đi tuần xung quanh đại trướng khổng lồ màu trắng, , có khả năng chứa hàng trăm người. trong soái trướng có mười mấy tên thanh binh canh gác, chính giữa ngồi một trung niên nhân, khoác chiến giáp, áo choàng màu đỏ. Sau lưng là giá binh khí, gác một cây kích, đầu đội mũ soái, bên hông gài một thanh kiếm trang trí tinh kỳ, hắn chính là Tả đô Ngự sử, kiêm Tổng đốc Vân Quý quân vụ Lý Thị Nghiêu.

Chiến dịch Vân Quý với hắn mà nói, cũng là một trận chiến can hệ đến vận mệnh của hắn,. Từ đầu đến cuối, nếu cứ để Quảng Tây là đất của Thư Thường thì lại không liên quan gì đến hắn, nhưng vì để tiện bề chỉ huy chiến dịch với người Miêu. Triều đình lại cắt Quảng Tây thành đất của hắn, khiến cho giờ hắn lại ôm phải một quả mìn, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Lý Thị Nghiêu đều rất chú ý tiến triển chiến dịch, Lần trước để Đại Việt chiếm một dải đất rộng lớn ở bờ Nam các con sông mân Giang và Lệ Giang,, thậm chí quân địch còn đốt sạch thành Sùng Tả. vì việc này mà Càn Long đã bất mãn với lão, trong lòng Lý Thị Nghiêu bắt đầu bất an, lần này có thể giữ Tĩnh Tây hay không???

Nhận được tin báo. Việt quân tập kết lên đến mười tám vạn người, rốt cục lão không còn bình tĩnh được nữa, lão hạ lệnh tuần tra thật kỹ các còn đường dẫn đến thành Tĩnh Tây, đích thân đến tiền tuyến đốc chiến. bên ngoài soái trướng, Hứa Thế Hanh đang gấp rút bước vào: “mạt tướng Hứa Thế Hanh, tham kiến Đốc soái””

Lý Thị Nghiêu nói: “Hứa tướng quân, Bản đốc cần nghe một chút ý kiến của ngươi, đợi Ô Đại Kinh và Lương Triệu Long đến chúng ta cùng bàn luận”

………………………

(1) Nhà Bầu: là từ chỉ chung các đời dòng họ Vũ cát cứ ở Tuyên Quang suốt thời kỳ chia cắt Nam Bắc triều và Trịnh Nguyễn phân tranh trong lịch sử Việt Nam. Họ Vũ trấn trị Tuyên Quang gần 200 năm, từ 1527 đến 1689. Họ Vũ nhân thời loạn tự lập ở Tuyên Quang, chống chính quyền cai trị ở Thăng Long. Thời Nam Bắc triều, họ Vũ không theo nhà Mạc mà theo nhà Lê trung hưng ở Thanh Hoá, nhưng khi nhà Lê trung hưng về Thăng Long, họ Vũ cũng không thần phục hoàn toàn. Các đời họ Vũ trấn giữ trên thành ở núi Bầu nên được gọi chung là Chúa Bầu. Nguyên quán các chúa Bầu ở làng Ba Đông, huyện Gia Phúc (nay là Gia Lộc), tỉnh Hải Dương, Việt Nam. Người khởi nghiệp của các chúa Bầu họ Vũ là Vũ Văn Uyên, người làng Ba Đông, huyện Gia Phúc (nay là Gia Lộc, tỉnh Hải Dương). Vũ Văn Uyên vốn là một thanh niên khỏe mạnh, gan dạ. Thời vua Lê Chiêu Tông, vì phạm tội giết người, ông trốn lên ngụ ở trấn Đại Đồng (phủ Tuyên Quang). Bấy giờ người tù trưởng Đại Đồng bị nhân dân oán ghét, tình hình Đại Đồng rất lộn xộn. Vũ Văn Uyên thấy vậy bèn tập hợp lực lượng riêng, thừa cơ giết chết người tù trưởng, ổn định tình hình địa phương rồi chiếm luôn đất đó, trở thành người trấn trị Đại Đồng (thuộc các tỉnh Tuyên Quang, Lào Cai, Yên Bái của Việt Nam hiện nay).