Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 65: Gặp người nào cũng gọi là đại ca




Lại nghe trong giường lò có người vội vàng hô:

- Đừng động thủ, là La anh hùng ta, có gì từ từ nói!

Tiếp đó một người ló đầu ra, cặp mắt linh hoạt, dáng vẻ thông minh lanh lợi nhưng lại cười đùa cợt nhả.

Ôn Nhu vừa thấy liền kêu lên:

- La Bạch Ái, lại là ngươi. Ngươi không phải ngồi trong lùm cỏ thì lại trốn ở trong giường, luôn luôn nghe trộm người ta nói chuyện.

Hà Tiểu Hà hừ lạnh một tiếng nói:

- Ta chẳng có gì để nói với loại trộm chó này.

La Bạch Ái nói:

- Ta không phải nghe lén, chỉ là không bịt tai lại mà thôi. Trên đời này nhìn, nghe đều không phải do mình, cho ngươi cái gì thì nhìn cái đó, nghe cái đó. Chẳng lẽ có thể trộm cái lạnh của mùa đông, gió của mùa xuân sao? Không có biện pháp. Là mùa đông thì phải qua đông, là mùa xuân thì có gió xuân.

- Cái gì mùa đông mùa xuân.

Hà Tiểu Hà khinh thường trách mắng:

- Nếu ngươi không phải nghe lén, trốn ở trong giường lò làm gì. Nghe lén lại không chịu nhận, còn là nam tử hán sao.

La Bạch Ái biện bạch:

- Ta ở trong giường lò, đương nhiên là để sưởi ấm. Than lửa kia vừa mới bị lấy đi, hơi ấm còn lại, ta ở nơi đó thật ấm người.

- Ấm người?

Hà Tiểu Hà giễu cợt nói:

- Ta thấy ngươi bệnh cũng không nhẹ, mùa đông này cũng chưa từng chịu lạnh.

- Cô không lạnh, ta lại lạnh. Ta sợ lạnh nhất.

La Bạch Ái nói một cách dương dương đắc ý:

- Ba chuyện nên làm nhất vào mùa đông, một là ăn cơm, hai là ngủ, ba là ôm…

Hắn chợt giống như nuốt phải một quả trứng gà còn vỏ, không nói được nữa.

Ôn Nhu hỏi:

- Ôm cái gì?

La Bạch Ái ngây ra, một lúc sau mới nói:

- Không có gì.

Càng không nghe được, Ôn Nhu lại càng muốn biết:

- Cái gì chứ? Sao lại không nói tiếp, ngươi đúng là làm người ta chán ghét.

La Bạch Ái vẫn ngẩn ra, tài khua môi múa mép của hắn không biết đã đi đâu mất rồi.

Hà Tiểu Hà khuyên Ôn Nhu:

- Đó là lời hạ lưu, không cần nghe, nghe phải rửa tai.

Ôn Nhu u oán nói với Hà Tiểu Hà:

- Ta đã nói rồi, tỷ hiểu biết nhiều hơn ta. Nam nhân không nói tỷ cũng nghe được, sao chỉ có ta là không nghe thấy.

La Bạch Ái không nhịn được nói:

- Cô là người tốt, cho nên nghe không hiểu.

Hà Tiểu Hà tức giận nói:

- Thằng nhóc con, muốn bóng gió mắng lão tỷ tỷ đây phải không!

La Bạch Ái le lưỡi:

- Ta nào dám. Huống hồ, tỷ tỷ đây cũng không già, xem ra còn trẻ hơn La anh hùng ta.

Hà Tiểu Hà hừ một tiếng nói:

- La thiếu hiệp ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

La Bạch Ái ưỡn bộ ngực nhỏ gầy nói:

- Không nhiều không ít, tuổi tác đôi mươi, phong nhã hào hoa.

Hà Tiểu Hà “xì” một tiếng:

- Ngươi có vai vế gì? Ở trước mặt ta nhận nhỏ nhận to? Ăn đậu hủ gì của lão nương. Ngươi nên về nhà ôm em bé sưởi ấm đi. Mùa đông tới rồi, mùa xuân còn xa lắm.

La Bạch Ái nghe được lại rất nghiêm túc nói:

- Ta lại không nghĩ như vậy. Mùa đông tới rồi, mùa xuân còn xa sao? Đây mới là suy nghĩ của ta.

Hà Tiểu Hà nói chuyện với hắn cũng không có mấy câu dễ nghe:

- Ta thấy ngươi nên sửa lại một chút, đối với ngươi thì phải là mùa đông tới rồi, mùa đông tiếp theo còn xa sao? Như vậy mới đúng.

La Bạch Ái thở dài nói:

- Cô nghĩ như vậy, sẽ không vui vẻ nữa.

Ôn Nhu lại nói:

- Ta thấy đều không đúng.

La Bạch Ái và Hà Tiểu Hà đồng loạt nhìn về phía Ôn Nhu.

Ôn Nhu thẳng thắn vô tư nói:

- Ta không biết là mùa đông đã tới, không phải vẫn luôn là mùa xuân sao?

Hai người nhất thời ngẹn họng.

Hà Tiểu Hà nói:

- Mùa đông mùa xuân, đó là chuyện của trời, nhưng nếu có ai nghe lén chúng ta nói chuyện, lần tới ta mà thấy sẽ làm thịt hắn.

La Bạch Ái cười nói:

- Ta không phải cố ý nghe lén, ta chỉ là vừa lúc…

Hà Tiểu Hà lãnh đạm nói:

- Cố ý hay không, kết quả đều như nhau, nhân phẩm đều hèn hạ như nhau.

La Bạch Ái cười xòa nói:

- Bà cô, nói nặng lời quá rồi. Nếu như ta không nghe, xem như nhìn sai nên làm mất bảo bối rồi. Những lời mà bà cô nói, có thể khiến cho ta được lợi không ít. Ta thật là may mắn cung kính lắng nghe.

Hà Tiểu Hà lạnh lùng nói:

- Bớt tâng bốc người khác ra vẻ thông minh đi, bản cô nương cũng không thích nam nhân cười đùa hớn hở.

La Bạch Ái nhìn chung quanh nói:

- Cười đùa hớn hở? Ai? Ta à? Cô đừng lầm thấy ta tươi cười, thực ra ta là người mặt cười nhưng lòng khổ.

Hà Tiểu Hà lạnh lùng nói:

- Ngươi còn khổ mệnh à. Có điều đây là chuyện của nhà ngươi, đừng nghe trộm nữ nhân chúng ta nói chuyện.

La Bạch Ái ủy khuất nói:

- Nhưng lời của các người rất lọt tai.

Hà Tiểu Hà tức giận quát lên:

- Lọt tai cũng không có phần của ngươi. Lương A Ngưu, Đường Thất Muội, còn có các đại sư của chùa Lục Long này, tất cả đều đang bận rộn, ngươi lại đi nghe lén, còn lằng nhằng gì nữa!

Lần này La Bạch Ái cũng phản bác:

- Bọn họ bận, còn các người không phải cũng ở chỗ này hàn huyên cả buổi sao.

Lần này đến phiên Ôn Nhu tức giận lên tiếng:

- La Bặc (củ cải), ngươi là nữ nhân à?

Ôn Nhu vừa lên tiếng, La Bạch Ái liền ngoan ngoãn trả lời:

- Không phải.

Ôn nhu lại nói:

- Đã biết không phải, vậy có biết nữ nhân có rất nhiều chuyện để làm, nhưng nam nhân lại không làm được?

La Bạch Ái ngoan ngoãn đáp:

- Biết.

Nhưng hắn lại bổ sung một câu:

- Có rất nhiều chuyện, nam có thể làm nhưng nữ lại không làm được.

Lần này Ôn Nhu rất phân rõ phải trái:

- Ngươi biết là tốt rồi. Nói chuyện trời đất, nhà đông dài nhà tây ngắn, hai nhà nam bắc không dài không ngắn, đề tài này là chính sự của chúng ta, chẳng liên quan gì đến ngươi. Biết không?

La Bạch Ái lễ độ cung kính đáp:

- Biết.

Ôn Nhu gật gật đầu, dặn dò lại giống như hăm doạ:

- Biết là tốt rồi. Chỗ Đại Phương đang cần người giúp hắn tìm lá bưởi. Ngươi rãnh rỗi không có chuyện gì làm, bớt tới nghe chúng ta nói chuyện, đi giúp bọn họ đi!

La Bạch Ái cung cung kính kính đáp:

- Vâng. Phương đại ca là người tốt lại có học vấn, có việc cần đến ta, ta nhất định sẽ tận lực.

Ôn Nhu ngẩn ra, lẩm bẩm nói:

- Phương Hận Thiếu có học vấn? Chuyện này đúng là lần đầu tiên nghe được.

Hà Tiểu Hà cũng thúc giục:

- Đi nhanh đi. Đường Thất Muội nóng tính, không dễ chọc, ngươi lười biếng để hắn biết, cẩn thận bắt ngươi ngồi lên chông sắt.

La Bạch Ái nhún vai nói:

- Không đâu. Đường đại ca đối với ta là biết anh hùng trọng anh hùng, tinh tinh tương tích (yêu quý lẫn nhau).

- Tinh tinh tương tích? Tinh tinh mới lưỡng tích. Hai ngươi đúng là hai con đại tinh tinh.

Ôn Nhu cười khúc khích, sau đó có vẻ lo âu nói:

- Chỗ Đường Bảo Ngưu, phải quan sát nhiều một chút… hắn mấy ngày nay, thần trí ngơ ngẩn, không thoải mái lắm.

La Bạch Ái vỗ ngực một cái:

- Chỗ Đường cự hiệp đại ca cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ bảo vệ y.

- Ngươi bảo vệ hắn?

Hà Tiểu Hà chế nhạo:

- Chẳng trách Lương A Ngưu nói, nếu Đường Bảo Ngưu không gặp nạn đến hồn bay phách lạc như hôm nay, đi với ngươi đúng là lớn nhỏ một đôi.

- Một đôi? Lương đại ca thật dí dỏm.

Cặp mắt La Bạch Ái linh hoạt đảo một vòng, nhìn sang Ôn Nhu:

- Ta không có hứng thú thành đôi với nam nhân.

- Đây cũng đại ca, đó cũng đại ca.

Hà Tiểu Hà lại xỉ vả hắn:

- Ngươi đúng là gặp người nào cũng gọi là đại ca.

Sắc mặt La Bạch Ái không hề có vẻ xấu hổ:

- Vậy cũng chẳng có cách nào, vì cuộc sống mà. Phái của ta nhân số ít ỏi, sau lưng không chỗ dựa, đương nhiên phải ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bản bè, có tiền có mặt, dĩ nhiên đi được khắp thiên hạ.

Hà Tiểu Hà hừ một tiếng nói:

- Đi được khắp thiên hạ? Lần này nếu không phải ngươi đi theo Vương tháp chủ, chỉ sợ đã sớm ngã không biết đường rồi.

- Vương Tiểu Thạch? Ta theo hắn? Không có cửa đâu.

La Bạch Ái chợt kháng nghị, giọng nói khẳng khái:

- Hôm nay ta có thể đội trời đạp đất mà sống, hoàn toàn may mắn nhờ bà cô Ôn cô nương nữ hiệp kịp thời cứu giúp tại pháp trường, liên quan gì đến Tiểu Thạch Đầu.

Lúc này Hà Tiểu Hà lại cảm thấy kỳ quái:

- Ha! Ngươi gặp ai cũng gọi là đại ca, nhưng người đáng gọi nhất thì ngươi lại không gọi, ngươi cũng thật buồn cười.

- Ta không phục hắn.

La Bạch Ái phồng mang trợn mắt:

- Cho nên không gọi.

Hà Tiểu Hà nghiêng đầu “nghiên cứu”, “nhìn kỹ” hắn:

- Phục mới gọi? Hắn không đáng để ngươi phục sao?

La Bạch Ái kiên quyết lắc đầu:

- Không phục.

Hà Tiểu Hà thăm dò:

- Một tiếng cũng không gọi?

La Bạch Ái kiên quyết nói:

- Không gọi.

Hà Tiểu Hà nói:

- Thật sự không gọi?

La Bạch Ái nói:

- Không.

Hà Tiểu Hà bỗng cười:

- Gọi đi, nếu không gọi, có tin ta bạt tai ngươi, cho ngươi một cái tát vào mồm hay không?

La Bạch Ái lui lại một bước, trong mắt đã có vẻ sợ hãi, nhưng vẫn nói:

- Không gọi.

Nhưng chợt trơ mặt ra nói:

- Như vậy đi, nếu như cô nhất định muốn ta gọi, cũng không phải là không thương lượng được, chỉ là có một điều kiện…

Hà Tiểu Hà vốn không có ý ép La Bạch Ái phải gọi Vương Tiểu Thạch là “đại ca”. Dù sao có gọi “đại ca” hay không cũng chẳng liên quan gì đến nàng, cũng không thấy Vương Tiểu Thạch sẽ quan tâm. Nàng chỉ cảm thấy tò mò vì La Bạch Ái khăng khăng không chịu gọi Vương Tiểu Thạch là “đại ca” mà thôi.

Cho nên nàng hỏi:

- Cái gì? Điều kiện? Điều kiện gì?

La Bạch Ái cười hì hì nói:

- Nếu như, cô chịu cho ta hai mươi văn tiền, ta gọi mười lần tám lần đều không sao cả…

Hà Tiểu Hà cười mắng:

- Đi chết đi! Ngươi gọi hay không có liên quan gì đến ta, sao ta phải cho ngươi bạc?

La Bạch Ái thấy một kế không thành, lại nghĩ ra một kế khác, tiếp đó nói:

- Được, được, không cần cô trả tiền cũng được, chỉ cần…

Hà Tiểu Hà tiến tới hỏi:

- Chỉ cần cái gì?

La Bạch Ái lại hít một hơi lạnh, muốn nói lại thôi.

Hà Tiểu Hà lại càng cảm thấy hứng thú:

- Tại sao không nói?

La Bạch Ái ấp a ấp úng:

- Ta sợ khó mà nói.

Lần này ngay cả Ôn Nhu cũng chen vào:

- Có gì khó nói?

La Bạch Ái vẫn do dự:

- Ta nói ra, chỉ sợ các người trách mắng.

- À, không.

Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà đều đồng thanh bảo đảm:

- Chúng ta tuyệt đối sẽ không trách mắng.

- Các người sẽ không đánh ta?

- Đánh ngươi? Đương nhiên là không. Chúng ta đều là những cô gái ôn nhu, sẽ không đánh người.

- Tuyệt đối không đánh. Chỉ cần ngươi thẳng thẳng thắn thắn ngoan ngoãn nói ra, ta bảo đảm chúng ta sẽ không đánh ngươi.

- Được, ta nói…

La Bạch Ái liếm liếm môi khô:

- Ta gọi Vương Tiểu Thạch là Vương là đại ca cũng được, chỉ cần gọi một tiếng, Ôn nữ hiệp cô nương sẽ để ta hôn một cái…

Lời còn chưa dứt, hắn đã không nói được nữa.

Ôn Nhu và Hà Tiểu Hà đồng loạt ra tay, đánh người.

La Bạch Ái quay đầu bỏ chạy.

Hai vị nữ hiệp vừa đánh vừa mắng:

- Đồ vô lại! Bị điên rồi hả!

- Chuyện như vậy cũng nói ra được, ta giết!

La Bạch Ái vừa chạy bán sống bán chết, vắt giò lên cổ, vừa hét lớn:

- Oa, ta đã sớm biết, nữ nhân là thứ không giữ chữ tín, các người đã nói không đánh nhưng lại đánh…

- A, các người là hai nữ nhân đánh nam nhân.

Tiếng hét chói tai không hề làm trở ngại tốc độ chạy trốn của hắn.

- Trốn à?

Ôn Nhu còn chưa hài lòng, căm hận nói:

- Trốn chậm một chút, để ngươi biết nữ nhân giết nam nhân lợi hại ra sao.

Lại nghe La Bạch Ái chạy đến rớt cả giày, vẫn vừa chạy vừa hát:

- Sông nhỏ cong cong lại như đao, sông nhỏ dìm người không còn mạng, ôn nhu một điểm chẳng ôn nhu, ôn nhu giết người không đền mạng.