Trêu Nhầm

Chương 12







Edit: Không cần liêm sỉ chỉ cần Thời Yến (Kai’Sa Team) 
 

 
Sáng sớm, mưa đã tạnh, người ở tòa soạn lục tục đi làm, ai nấy vừa bước vào cửa cũng giũ giũ ô, phủi phủi quần áo, mang theo từng luồng không khí lạnh.
 
Buổi tối Trịnh Thư Ý ngủ không ngon, sáng sớm phát hiện mình hơi tiều tụy nên cố ý đắp mặt nạ một lúc, cô đi làm trễ, gần như đến văn phòng vừa sát giờ.
 
Tinh thần của cô không tốt lắm, hoàn toàn không để ý Tần Thời Nguyệt đã nhìn cô mấy lần.
 
Mặc dù không có bằng chứng nhưng Tần Thời Nguyệt vẫn luôn cảm thấy người ở nhà Thời Yến tối qua chính là Trịnh Thư Ý.
 
Cho đến giữa trưa, Tần Thời Nguyệt xuống lầu lấy cơm dì giúp việc mang tới, trong khu nghỉ ngơi, cô nghe thấy vài người đang nói chuyện phiếm.
 
“Trịnh Thư Ý cũng thảm ghê, bị bên Minh Dự trả bản thảo mấy lần rồi.”
 
“Không biết có đắc tội với người ta hay không.”
 
“Chắc chắn là vậy rồi, bản thảo của cô ấy rất chất lượng, chưa từng bị trả lại bao giờ.”
 

 
“Tôi thấy mấy ngày nay hôm nào tan làm cô ấy cũng xách máy tính theo, đoán chừng là thức đêm không ít.”
 
“Ừ, cảm giác người gầy đi trông thấy, tội thật.”
 
Tần Thời Nguyệt cẩn thận suy nghĩ vài phút.
 
Cô biết rõ Thời Yến sắp xếp mình vào đây làm là bởi vì cô đã làm hỏng bét chuyện tốt nghiệp, cậu muốn mài dũa tính nết của cô.
 
Vì đã muốn cô tu nghiệp nên đương nhiên sẽ không để lộ thân phận và bối cảnh của cô, chỉ có một số lãnh đạo của tòa soạn mới biết được.
 
Còn nếu cứ được người khác chiều chuộng thì cũng chỉ là cô đổi một nơi khác để làm công chúa tác oai tác quái.
 
Nhưng rèn luyện thì rèn luyện, cũng không phải không cần nguyên tắc.
 
Nhà họ Thời có địa vị cỡ nào, Thời Yến có thân phận gì, từ trước đến giờ luôn ở trên cao không coi ai ra gì đã quen, đương nhiên sẽ không cho phép ai đối xử hà khắc, bắt nạt cháu gái nhỏ của mình.
 
Hôm đó cô ở nhà bán thảm, dự định không phải nhắm vào Trịnh Thư Ý mà chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
 
Nhưng kết quả bây giờ ít nhất cũng cho thấy Thời Yến vẫn che chở cô.
 
Tần Thời Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, phiền muộn do việc đi làm mang lại tiêu tán không ít.
 
Đồng thời cô cũng xác định, Tiểu Kiều Kiều ở nhà Thời Yến tối qua chắc chắn không phải Trịnh Thư Ý.
 
-

 
Sau khi bản thảo phỏng vấn Thời Yến xong xuôi, Trịnh Thư Ý cuối cùng cũng thoải mái được chút, lúc không có việc gì làm bèn gửi tin nhắn cho Thời Yến.
 
Liên tục mấy ngày liền, chào buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, chúc ngủ ngon, một câu cũng không thiếu.
 
Không có việc gì còn nói linh tinh với anh vài câu. 
 
Mặc dù anh không trả lời lại.
 
Thế là Trịnh Thư Ý đã sửa ghi chú tên cho anh.
 
Thất học mới không biết gõ chữ.
 
Tự an ủi mình như vậy, tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.
 
Trong cuộc họp thường kỳ được tổ chức vào buổi chiều, sau khi báo cáo công việc như thường lệ, Đường Diệc nói ngày kia sẽ có một cuộc họp báo của ngân hàng Minh Dự.
 
“Trịnh Thư Ý, em đi dự buổi họp báo này đi.” 
 
Trịnh Thư Ý hỏi Đường Diệc: “Có những ai tham dự ạ?”
 
Đường Diệc nhìn thông tin trong máy tính, cho cô xem một danh sách tên.
 
Có Thời Yến.
 
Đây cũng là lần đầu tiên Thời Yến xuất hiện công khai trong một buổi họp báo.
 
Trịnh Thư Ý lập tức cười gật đầu: “Được.”
 
Khi cuộc họp kết thúc, Đường Diệc mới bổ sung thêm: “À đúng rồi, Trịnh Thư Ý, đưa Tần Thời Nguyệt đi chung đi.”
 
Trịnh Thư Ý đồng ý.
 
Nhưng lúc cô thông báo cho Tần Thời Nguyệt, rõ ràng cảm giác cô ấy không muốn đi.
 
Trịnh Thư Ý thật sự không hiểu tại sao một tiểu thư nhà giàu như Tần Thời Nguyệt lại phải đến làm việc trong một công ty với thu nhập không cao như thế này.
 
Cô càng không hiểu tại sao cô ấy lại phải ép mình tới tham dự buổi họp báo.
 
Thật ra cô ấy không muốn đi thì nói với Đường Diệc một tiếng là được rồi.
 
Đường Diệc trước giờ vẫn luôn là một cấp trên dễ nói chuyện.
 
Bây giờ không chỉ mỗi sợi tóc của Tần Thời Nguyệt đều viết đầy chữ từ chối, mà trang phục từ đầu đến chân cũng đen xì, ai không biết còn tưởng cô ấy đến chịu tang.
 
Giữa cuộc họp báo toàn âu phục giày da, trang phục của Tần Thời Nguyệt vô cùng bắt mắt.
 
Vừa vào cửa cô ấy đã choáng váng.
 
Sơ suất rồi.
 
Tưởng rằng màu đen sẽ không thu hút sự chú ý.
 
Hôm nay phóng viên đến nhiều hơn ngày thường, trong đó hầu hết là phóng viên nam.
 
Trịnh Thư Ý đứng ở hàng sau, tầm mắt bị những cái đầu người đen kịt che khuất, cô kéo Tần Thời Nguyệt đi về phía trước.
 
“Làm gì vậy?” Tần Thời Nguyệt bối rối nhưng không dám lớn tiếng, “Phía sau không phải có chỗ ngồi sao? Chị đi lên trước làm gì?”
 
Trịnh Thư Ý: “Ngồi sau không nghe rõ.”
 
“Không được, này, chị…”
 
Tần Thời Nguyệt không dám làm ra hành động gì lớn, chỉ có thể để mặc Trịnh Thư Ý kéo mình chen lên phía trước.
 
Những phóng viên nam nhìn thấy Trịnh Thư Ý cũng nhao nhao nhường đường cho cô.
 
Thậm chí có hai người đàn ông còn nhường chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên cho bọn họ.
 
Vừa an vị, Trịnh Thư Ý còn chưa đặt đồ xuống đã ngẩng đầu nhìn lên đài chủ tịch.
 
Có bảy bảng tên màu xanh đen trên bàn.
 
Mà cái chính giữa có khắc hai chữ to, “Thời Yến”.
 
Trịnh Thư Ý thở phào một hơi, cô có cảm giác như mọi lo lắng đã được giải tỏa.
 
Có người vui vẻ có người sầu.
 
Tần Thời Nguyệt ghét nhất tham dự họp báo, vừa buồn vừa chán lại còn ru ngủ hơn cả hát ru, giống như nghe thiên thư, một chữ cô cũng không hiểu.
 
Cho nên cô ấy rất không muốn ngồi ở hàng ghế đầu, để tránh lúc mình ngủ gà ngủ gật bị Thời Yến phát hiện.
 
Trong hội trường rộng rãi đông nghịt người, khắp nơi đều có tiếng nói chuyện không ngừng.
 
Cuối cùng, trong lời giới thiệu của người dẫn chương trình, buổi họp báo chính thức bắt đầu.
 
Cửa lớn bên trong mở ra, đài chủ tịch sáng đèn, Thời Yến sải bước đi tới, dáng người cao lớn thẳng tắp.
 
Cameraman* luôn là những người có thị giác nhạy bén, gần như vào lúc Thời Yến vừa xuất hiện, thần kinh tự nhiên vận động, màn trập của bốn cái máy ảnh liên tiếp vang lên, đuổi theo phía sau Thời Yến, tranh nhau chụp hình.
 
(*) Người chụp ảnh, quay phim.

 
Anh ngồi xuống trước ánh mắt mọi người, cúi đầu chỉnh lại đồng hồ.
 
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Thời Yến nhìn thẳng về hàng ghế đầu tiên.
 
Ngay lập tức ánh mắt giao nhau.
 
Trịnh Thư Ý bắt gặp ánh mắt của anh, cô không lảng tránh hay phớt lờ mà nhìn thẳng vào Thời Yến.
 
Nhìn nhau như vậy một lúc, Thời Yến nhướng mày, ánh mắt nhẹ nhàng dời sang nơi khác.
 
Cũng không có cảm xúc gì.
 
Trịnh Thư Ý lặng lẽ thở dài.
 
Những nhân viên khác đến tham dự họp báo nối đuôi nhau tiến vào, trong hội trường ngoài tiếng chụp hình gần như không còn tiếng ồn nào khác.
 
Trịnh Thư Ý cúi đầu mở máy tính đặt lên bàn, lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Thời Yến đang xem điện thoại.
 
Cô lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh.
 
Trịnh Thư Ý: Hôm nay sếp Thời siêu đẹp trai!
 
Trịnh Thư Ý: Siêu đẹp!
 
Trịnh Thư Ý: Hội trường hôm nay không phải là một buổi họp báo, mà là buổi trình diễn mị lực của anh!
 
Trịnh Thư Ý: Mặc dù lúc này đây em không thể nói chuyện, nhưng trong lòng em đã gào thét vì anh rồi!
 
Bốn tin nhắn được gửi đi liên tiếp.
 
Trịnh Thư Ý khẽ ngước mắt lên, thấy Thời Yến không nhịn được hơi nhíu mày.
 
Quả nhiên anh đọc được.
 
Trịnh Thư Ý cầm điện thoại, lại nhập tiếp.
 
Trịnh Thư Ý: Em thà chân trái đi giày cao gót, chân phải mang một chiếc giày da lẫn đá bên trong, băng qua hàng ngàn dặm để leo lên đỉnh Everest cũng không muốn thấy một cái nhíu mày của anh. 
 
Sau khi gửi xong, Trịnh Thư Ý thấy Thời Yến không còn nhíu mày nữa.
 
Anh trực tiếp úp ngược chiếc điện thoại đặt lên bàn.
 
“Phụt…”
 
Trịnh Thư Ý đột nhiên có cảm giác hả giận, khóe miệng nhếch lên một vòng cung nho nhỏ.
 
Nhưng cô còn chưa kịp thu lại nụ cười, vừa ngước mắt đã bắt gặp ánh nhìn của Thời Yến.
 
Lần này, trong mắt anh không còn vẻ hờ hững nữa.
 
Gọng kính mang theo ánh sáng lạnh lẽo, sau thấu kính là đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, khi nhìn chằm chằm vào đó, cảm giác áp bức vô hình ẩn hiện xung quanh Trịnh Thư Ý, mang theo một lời cảnh cáo.
 
Trịnh Thư Ý sợ hãi không thể giải thích được, độ cong bên khóe môi biến mất, chột dạ gục đầu xuống.
 
Giống như một học sinh tiểu học đùa nghịch tinh quái bị bắt, đang chờ nghe giáo huấn.
 
Buổi họp báo bắt đầu đúng giờ.
 
Thời Yến là người đầu tiên phát biểu, nhưng anh không thiết lập phiên chất vấn của phóng viên, cho nên ngay sau đó nhân viên điều hành bên cạnh anh lại bắt đầu một vòng phát biểu mới.
 
Trịnh Thư Ý gõ chữ cực nhanh, thỉnh thoảng liếc sang Tần Thời Nguyệt bên cạnh, thấy cô ấy cúi đầu, hai má ửng đỏ, cả người lộ ra vẻ rất căng thẳng.
 
“Em sao vậy?” Trịnh Thư Ý thấp giọng hỏi, “Không khỏe à?”
 
Tần Thời Nguyệt nhanh chóng nhìn lên đài chủ tịch, “Em không sao.”
 
“Nếu em cảm thấy khó chịu sẽ nói với chị.”
 
Trịnh Thư Ý nhích lại gần hơn, “Vẫn chưa quen với những dịp như thế này à?”
 
Tần Thời Nguyệt hơi bứt rứt, nhưng không thể phủ nhận sự căng thẳng hiện giờ, vì vậy cô ấy cau mày, nói: “Tổng giám đốc Thời luôn nhìn em, không hiểu sao em thấy hơi sợ.”
 
Nghe vậy, Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, quả nhiên lại bắt gặp ánh mắt của Thời Yến.
 
Dường như anh cũng không để tâm đến cái nhìn dò xét của Trịnh Thư Ý, vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt thản nhiên.
 
“Đừng căng thẳng,” Trịnh Thư Ý vỗ vỗ tay Tần Thời Nguyệt, “Anh ấy đang nhìn chị.”
 
Tần Thời Nguyệt: ?
 
Tự tin ghê thật. 
 
-
 
Buổi họp báo quả thật vừa dài dòng vừa ngột ngạt.
 
Tần Thời Nguyệt buồn ngủ lại thêm căng thẳng, hoàn toàn không hiểu những người này đang nói gì, cứ luẩn quẩn giữa muốn ngủ và không dám ngủ.
 
Sau khi kiên trì được gần một tiếng, cô ấy thật sự không trụ nổi nữa, nói với Trịnh Thư Ý mình thấy không khỏe, muốn ra ngoài hít thở.
 
Trịnh Thư Ý không ngăn cô ấy lại, rất nhanh, chỗ bên cạnh đã trống không.

 
Một phóng viên nam đến muộn không còn chỗ ngồi đã đứng ở lối đi rất lâu, thấy có người xách túi rời ghế liền cúi người bước tới.
 
“Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?”
 
Trịnh Thư Ý đoán chừng Tần Thời Nguyệt sẽ không về nên lắc đầu.
 
Nam phóng viên ngồi xuống, thỉnh thoảng liếc nhìn Trịnh Thư Ý đang tập trung đánh máy.
 
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, buổi họp báo đã tiến vào giai đoạn phóng viên đặt câu hỏi.
 
Câu hỏi của phóng viên thật ra không có nội dung gì nhiều nhưng ngôn từ dài dòng khiến rất nhiều người bên dưới không kiên nhẫn ngồi nghe.
 
Nam phóng viên bên cạnh Trịnh Thư Ý nhìn thoáng qua bảng tên treo trước ngực cô, do góc độ nên không thấy rõ tên, chỉ có thể nhìn được tiêu đề Tuần san Kinh tế Tài chính, nên hỏi: “Cô là phóng viên của Tuần san Kinh tế Tài chính à?”
 
“Vâng.” Trịnh Thư Ý gật đầu, sau khi đánh xong một đoạn văn bản mới nghiêng đầu nhìn anh ta, lịch sự hỏi, “Còn anh thì sao?”
 
“Tôi là phóng viên của Nhật báo Giang Thành. Anh ta cười nói, “Lúc tôi mới tốt nghiệp cũng đã thực tập ở Tuần san Kinh tế Tài chính.”
 
Trịnh Thư Ý “Ồ” một tiếng,
 
Nam phóng viên hồi hộp, ngón tay cào cào bàn phím, lại nói: “Lúc đó tổ trưởng của tôi là Đường Diệc, cô biết không?”
 
“Vâng, chị ấy cũng là chủ biên hiện tại của tôi.”
 
“Ồ, chị ấy đã trở thành chủ biên à?” Nam phóng viên lẩm bẩm, “Tôi tên Hạ Bác Minh, còn cô?”
 
“Trịnh Thư Ý.”
 
“Ồ, hóa ra là cô.” Hạ Bác Minh cười nói, “Tôi đã đọc nhiều bài báo của cô, viết rất hay.”
 
“Vâng, cảm ơn anh.”
 
“Này, chúng ta thêm WeChat nhé, sau này có tin tức có thể chia sẻ với nhau một chút.”
 
Nói xong câu đó, người dẫn chương trình thông báo bước vào giai đoạn nghỉ giải lao, vì vậy Trịnh Thư Ý quay sang nói với anh ta, “Ừ, được.”
 
Loại quan hệ xã giao thông thường này cũng liên quan đến lợi ích công việc, thêm một người bạn là thêm một kênh tin tức, Trịnh Thư Ý đương nhiên sẽ không từ chối.
 
Cô lấy điện thoại ra, lúc mở WeChat lên thì hỏi: “Tôi quét anh hay anh quét tôi?”
 
“Tôi quét cô nhé.”
 
“Được.”
 
Trịnh Thư Ý lại mở mã QR, đưa màn hình điện thoại cho Hạ Bác Minh.
 
Lúc Hạ Bác Minh cầm lấy điện thoại, Trịnh Thư Ý hơi nghiêng cằm.
 
Cô luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn vào mình.
 
Quét xong, cô thoát mã QR, mở giao diện “Bạn bè mới”, cảm giác ánh mắt kia nhắm vào mình càng lúc càng mạnh.
 
Cô đột nhiên ngẩng đầu, thấy Thời Yến vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt quả nhiên dừng trên người cô.
 
Tầm mắt hai người bất ngờ giao nhau bởi cái ngẩng đầu của Trịnh Thư Ý.
 
Ánh đèn trên trần chiếu thẳng vào anh, gọng kính đổ xuống một mảng bóng râm.
 
Anh cứ thế nhìn thẳng vào mắt Trịnh Thư Ý, trong ánh mắt có chút hờ hững nhưng lại ẩn chứa một tia uy hiếp.
 
Trịnh Thư Ý vừa há miệng, đang định nói thì đã thấy anh đặt cây bút máy trong tay xuống, giọng nói của anh và tiếng bút máy nhẹ nhàng va chạm với mặt bàn đồng thời vang lên.
 
“Trịnh Thư Ý.”
 
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thư Ý nghe anh gọi tên mình.
 
Anh thế mà lại nhớ tên cô.
 
Ba từ rất bình thường, mỗi ngày đều phải nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng từ trong miệng anh lạnh lùng nói ra lại khiến trái tim Trịnh Thư Ý nảy lên một nhịp.
 
Cô kinh ngạc nhìn Thời Yến.
 
“Tới đây.”
 
Anh ném xuống hai chữ này, đứng dậy rời khỏi đài chủ tịch.