Cạnh.
Nghe tiếng mở cửa phòng tắm, Đàm Song Nghi quay sang nhìn Lục Tranh rồi nói: "Anh tắm xong rồi à, đúng lúc lắm, tới đây ngồi ăn cơm..."
Đàm Song Nghi đứng dậy nhìn anh, nhất thời ngẩn người!
"Sao thế?" Thấy phản ứng của cô, Lục Tranh ngơ ngác hỏi rồi bất giác sờ tay lên tóc nói: "Tôi thấy trên kệ tủ có cái kéo nên tiện tay cắt tóc..."
Lục Tranh vừa tắm xong, anh mặc trên người bộ quần áo mỏng sạch sẽ tôn lên làn da trắng, mấy vết bầm tím trên mặt anh đã mờ đi, mái tóc đen của anh đã khô ráo được cắt tỉa gọn gàng lại càng khoe được đường nét trên gương mặt trẻ đẹp thanh tú của anh!
"Không, không có gì đâu." Đàm Song Nghi khẽ cười, ánh mắt mải nhìn Lục Tranh một lượt từ trên xuống rồi lại nhìn từ dưới lên xong thì nói: "Tới đây ăn cơm đi."
"Ừm..."
Lục Tranh đi tới trước cái bàn rồi ngồi xuống ghế. Trên bàn có rất nhiều món ngon và bổ dưỡng. Đàm Song Nghi chỉ ăn uống qua loa rồi nói anh cứ ăn tự nhiên xong thì chống hai tay ngồi nhìn anh ăn.
Lục Tranh từ từ ăn cơm nhưng bị Đàm Song Nghi mải nhìn như vậy thì có hơi ngượng ngùng hỏi: "Sao cô cứ nhìn tôi mãi vậy?"
"Tại sao nhỉ?" Đàm Song Nghi lại hỏi rồi thản nhiên lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết nữa, chắc là... tại anh dễ thương quá!"
"Hả?" Nghe vậy Lục Tranh lập tức ngây người...
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc đến đỏ bừng của anh, Đàm Song Nghi bật cười lập tức nói: "Anh rất giống với con cún nhỏ dễ thương mà tôi nuôi trước kia."
Nói xong, Đàm Song Nghi lại không kìm nén được đưa cả hai tay ra vuốt nhẹ hai bên gò má của Lục Tranh. Anh để mặc cho cô đùa nghịch đến chán thì thôi.
"Song Nghi, chắc là cô đã biết hết về tôi..."
"Ừ."
"Nhưng tôi lại chẳng biết gì về cô cả..."
"Anh cảm thấy bị thiệt à?"
Lục Tranh do dự lúc lâu rồi mới gật đầu. Đàm Song Nghi nói: "Tôi ấy à, cũng không có gì đặc biệt đâu... Anh cảm thấy tôi thế nào?"
"Tôi nghĩ cô là người tốt."
"Vậy thôi à."
"Ừm."
Đàm Song Nghi nghe lời Lục Tranh nói thì dường như đã suy nghĩ điều gì đó nhưng lại không nói ra. Không nhận được câu trả lời của cô, Lục Tranh không hỏi thêm gì nữa, ngồi im lặng ăn hết bát cơm.
"Tôi quên mang thuốc cho anh rồi. Ngồi đợi chút tôi quay về phòng lấy nhé."
"Được."
Đàm Song Nghi vừa rời khỏi phòng nhưng chỉ vài giây sau cánh cửa lại mở ra làm Lục Tranh có chút ngạc nhiên gọi: "Song Nghi..."
Nhưng khi Lục Tranh nhìn sang thì người đang bước vào phòng không phải Đàm Song Nghi mà là Đàm Huân... Anh giật mình vội vàng đứng dậy theo phản năng lùi về phía sau giữ khoảng cách với hắn.
Đàm Huân thấy phản ứng của anh thì nhếch miệng cười chế giễu: "Xem ra bây giờ mày rất hy vọng ở Song Nghi rồi nhỉ? Gọi tên thân thiết thế cơ mà."
Làm sao đây? Mình có nên phản kháng lại không?
Nhớ lại những lần đánh đập, chơi đùa tàn ác mà Đàm Huân đã làm với mình thì anh đương nhiên rất căm phẫn! Bây giờ chân tay anh không bị xiềng xích trói buộc, thể lực cũng hồi phục được chút nhưng anh lại siết chặt tay cố gắng nhẫn nhịn!
Đàm Huân bước tới thong thả ngồi xuống ghế: "Cứ thoải mái đi, tao không đến kiếm chuyện với mày."
Lục Tranh vẫn đứng ở đó, đầu óc trong trạng thái cảnh giác cao độ!
"Mày nghĩ Song Nghi là người tốt ư?"
Lục Tranh: "..."
Câu hỏi của Đàm Huân làm anh sững sờ. Hắn lại nói: "Mày nhầm rồi! Kẻ sống sót được ở trong ngôi biệt thự họ Đàm chỉ có kẻ mạnh và thằng hèn! Thực tế thì người tốt không bao giờ tồn tại ở đây! Bọn tao là kẻ mạnh còn mày là thằng hèn! Mà kẻ mạnh thì luôn không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Thế nên việc gì Song Nghi phải đối tốt với một thằng hèn như mày, chỉ có một lý do duy nhất, mày biết là gì rồi chứ?"
"Không biết!" Lục Tranh hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời của Đàm Huân, anh dứt khoát nói: "Việc gì tao phải nghe mấy lảm nhảm về cái tư tưởng của kẻ tàn bạo khốn nạn như bọn mày!"
"Thế cơ à?" Đàm Huân đứng dậy, câu đáp trả của anh khiến anh rất bực tức nhưng ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên nói: "Đám chuột nhắt thấp hèn như mày đúng là không biết điều nhỉ? Mày có biết tại sao bố tao lại phóng hoả thiêu rụi cả gia đình mày không? Chính là vì đám chuột nhắt đó không biết tự lượng sức đã làm ông ấy ngứa mắt, bây giờ mày cũng thế!"
Trước sự chế giễu và khinh thường của Đàm Huân, Lục Tranh đã cong khoé môi cười đáp trả: "Nếu mày thấy ngứa mắt thì có thể tự móc hai con mắt của mày xuống."
Câu nói đó đã chạm đến giới hạn của Đàm Huân!!! Ngay sau đó...
RẦM!
Đàm Huân đứng dậy lao đến, bàn tay dùng sức nhanh như gió tóm cổ Lục Tranh đè lưng anh áp sát xuống bàn!!! Hành động của hắn quả thật rất bất ngờ khiến anh không kịp phản ứng!
"Khụ..."
Bàn tay Đàm Huân đang bóp chặt cổ Lục Tranh, sắc mặt anh thoáng chốc đã đỏ bừng lên, anh há miệng nhưng không nói được dù chỉ một từ, cảm giác cổ họng như sắp bị bóp nát! Anh cố gắng dùng hai bàn tay cào lên cánh tay hắn nhưng không có tác dụng, đến khi tay phải nắm được cái đĩa thuỷ tinh đựng hoa quả trên bàn, anh đập xuống thật mạnh, mảnh vỡ vụn bắn ra cứa một nhát lên mặt anh, anh cầm mảnh vỡ sắc nhọn trong tay đâm thẳng vào cánh tay hắn!!!
Phập!
Đàm Huân trừng mắt nhìn cánh tay phải đang chảy máu, giọng gằn lên quát: "Thằng chó!"
Hắn cướp lấy mảnh vỡ trong tay Lục Tranh rồi nhắm vào cổ họng anh mà đâm xuống thì...
XOẢNG!
Đàm Song Nghi đứng ở cửa thấy cảnh tượng trước mắt thì đã lập tức ném lọ thuốc bằng thuỷ tinh vào mặt Đàm Huân nhưng hắn nghiêng đầu tránh được, lọ thuốc va đập vào tường vỡ tan tành!
"Đàm Song Nghi, em dám..."
Hắn sửng sốt buông thõng bàn tay đang cầm mảnh vỡ xuống, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Đàm Song Nghi. Mặc dù hắn không bị ném vỡ mặt nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không ngờ lại có ngày bị em gái của mình làm ra cái hành động như vậy...
Đàm Song Nghi bước vào phòng, sắc mặt vô cùng tức giận: "Đàm Huân, anh đang làm cái gì?"
Đàm Huân nhìn xuống Lục Tranh đang sắp bị bàn tay của hắn bóp chết rồi cười nói: "Giết nó, em không thấy à?"
Đàm Song Nghi lạnh giọng nói: "Thả Lục Tranh ra!!!"
"Lục Tranh? Là tên của thằng này đấy hả?" Đàm Huân càng thái độ khinh thường, đùa cợt: "Đàm Song Nghi, có phải em đang chữa trị để cho thằng này chạy thoát khỏi đây!"
Đàm Song Nghi không một chút giấu diếm đã thừa nhận: "Đúng, tôi muốn giúp Lục Tranh chạy thoát!"
Đàm Huân rất tức giận trước câu trả lời đó nhưng chỉ gượng cười nói: "Em quá phận rồi đấy!"
"Đàm Huân, tôi nhắc lại! Anh mau thả Lục Tranh ra!"
Đàm Huân còn cười khiêu khích cô: "Nếu không..."
"Nếu không... đừng có trách tôi không nể tình anh em mà làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo!" Đàm Song Nghi nở nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt trở nên sắc bén đầy sát khí, bàn tay cô rút ra con dao bấm sắc nhọn chuẩn bị ném thẳng vào người Đàm Huân!!!
"Khoan đã..."
Đàm Huân lúc đầu vẫn rất huênh hoang đắc ý nhưng khi biết Đàm Song Nghi thật sự muốn ném con dao đâm chết hắn thì đã hoảng loạn vội vàng túm cổ áo Lục Tranh lôi anh đứng dậy rồi đẩy về phía cô!
"Lục Tranh!!!" Đàm Song Nghi kịp thời thu con dao lại, hai tay nhanh nhẹn đỡ vào vai của Lục Tranh!
Lục Tranh chật vật ho khan một hồi lâu sau mới gượng lắc đầu ý nói mình không sao. Đàm Song Nghi để anh ngồi xuống ghế rồi liếc Đàm Huân: "Ra ngoài nói chuyện đi!"
***
Ở ngoài hành lang, Đàm Song Nghi nhíu mày tỏ thái độ chán ghét hỏi: "Anh muốn thế nào thì mới chịu im lặng!"
Hắn nhởn nhơ hỏi: "Em đoán xem anh đang thiếu thứ gì?"
Đàm Song Nghi không trả lời, anh cười nói: "Thiếu em đấy!"
"ANH MUỐN CHẾT HẢ?"
Đàm Song Nghi nghe vậy thì hai tay cầm lấy chậu hoa treo tường muốn đập chết hắn!!!
"Không... không, ý anh không phải như thế... làm sao anh có thể làm ra cái chuyện đồi bại thế được..." Hắn đứng lùi về sau mấy bước, miệng vội vàng giải thích: "Anh chỉ muốn... nhờ sự giúp đỡ của em một chút..."
Đàm Song Nghi bình tĩnh đặt chậu hoa xuống, Đàm Huân thở phào nhẹ nhõm đi tới nói cho cô biết kế hoạch của hắn!
***